Đạo Tâm Tuần Thiên (Tuyệt Thế Ma Thê, Ta Chỉ Muốn Sống Tạm)

Đạo Tâm Tuần Thiên (Tuyệt Thế Ma Thê, Ta Chỉ Muốn Sống Tạm) - Q.2 - Chương 512: Chính đạo đại tộc (length: 8517)

Chương 512: Chính đạo đại tộc
Liền tại lúc bàn tay người nọ sắp chạm đến Mặc Lăng Thanh, chỉ thấy dưới ống tay áo của Mặc Lăng Thanh chiếu rọi ra huyết quang nồng đậm.
Huyết quang lóng lánh, tám đạo bụi gai cốt tiên mang theo hồ quang điện màu huyết sắc đâm xuyên mà ra.
Đôm đốp! Trong âm thanh hồ quang điện, sáu người ở đây đều bị bụi gai cốt tiên xuyên thủng!
Bịch bịch…
Tiếng ngã xuống đất liên tiếp vang lên, sáu người đều không một tiếng động.
Bụi gai cốt tiên quanh quẩn hồ quang điện màu huyết sắc một lần nữa biến mất trên cánh tay Mặc Lăng Thanh, gió biển phất qua, tựa như vừa mới không có chuyện gì xảy ra.
Lại qua một hồi lâu, một nhóm người khác phát hiện nơi đây khác thường.
Lần này, sau khi chết hai người, những người còn lại lui đến xa xa.
Nửa ngày thời gian trôi qua, trên đảo bay tới một đám người.
Sau khi hiểu rõ tình hình, những người này không tiếp xúc Mặc Lăng Thanh, bọn hắn lựa chọn mang cả người và bãi biển này đi.
Gần nửa ngày trôi qua, Tiểu Trúc mơ màng mở mắt, nàng nhìn thấy bầu trời đầy mây đen.
Lúc này đêm đã khuya, đám người này đang mang bọn hắn hướng trung tâm đảo mà đi.
Trọn vẹn mấy phút Tiểu Trúc mới xem như hoàn hồn, khi nàng thấy rõ xung quanh thì trước tiên nuốt chữa thương đan dược sau đó đi về phía Mặc Lăng Thanh vẫn còn hôn mê.
"Cô nương."
Một đạo thanh âm đột ngột bỗng nhiên vang lên.
"Ai!" Tiểu Trúc không chút do dự tế ra Lang Nha bổng nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy một thanh niên áo trắng đang đứng bên kia thiên không.
Thanh niên nhàn nhạt nói: "Bản tọa là tộc lão của Hàn gia, Xích Vũ Đảo này, là Hàn gia chúng ta cứu các ngươi."
"Hàn gia?" Tiểu Trúc vẫn không buông lỏng cảnh giác: "Ta không biết Hàn gia nào cả, bất quá vẫn là đa tạ tiền bối."
Nàng là Địa Kiều cảnh, nàng có thể cảm ứng được khí tức Thiên Kiều ngưng mà không tiêu tan trên người người này.
Tại Hải Vực, hầu như đại bộ phận mọi người đều lựa chọn ăn Trú Nhan Đan, cho nên tại Hải Vực ngàn vạn lần không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Thanh niên không nhanh không chậm tiếp tục nói: "Hàn gia chúng ta là đảo chủ gia tộc của Xích Vũ Đảo này, hôm nay tộc ta nghe nói có người hôn mê bên bờ biển nên đặc biệt đến xem xét."
"Cô nương không cần đề phòng như thế, nếu chúng ta muốn động thủ, các ngươi hiện tại đã chết rồi, mà bây giờ, chúng ta đang đưa các ngươi đến Hàn gia tộc địa của chúng ta."
Tiểu Trúc suy tư một lát rồi chậm rãi thu hồi Lang Nha bổng trong tay, thi lễ: "Thì ra là thế, vậy thật sự đa tạ tiền bối thi cứu."
Thanh niên mỉm cười: "Đời ta đều là người đồng hành cầu đại đạo, hôm nay đạo hữu gặp nạn, Hàn gia chúng ta tự nhiên không thể thấy chết mà không cứu."
"Bản tọa Hàn Thiên Hùng, cô nương xưng hô như thế nào?"
Tiểu Trúc cung kính nói: "Vãn bối Tiểu Trúc, đây là tiểu thư nhà ta Hàn Thanh Trúc, đây là nữ nhi của tiểu thư nhà ta."
Nữ nhi, cái này tự nhiên là chỉ Tiểu Hồ ly Ly Anh, tiếp theo Tiểu Trúc tâm tư nhanh nhạy, nàng căn bản không có khả năng tiết lộ nội tình của những người này.
"Hàn Thanh Trúc?" Hàn Thiên Hùng hơi sững sờ: "Các ngươi cũng họ Hàn? Các ngươi là Hàn gia trên đảo nào? Lưu Sơn Đảo hay Kim Chú Đảo?"
Dân số Lăng Tiêu Tinh vượt quá trăm ức, trùng tên trùng họ cực kỳ bình thường, như Nam Hải Hải Vực này cũng có nhiều Hàn thị nhất tộc.
Tiểu Trúc lắc đầu: "Tiền bối hiểu lầm rồi, hàn của tiểu thư nhà ta là rét lạnh hàn, không phải quý tộc chi họ."
Hàn Thiên Hùng cười cười: "Thì ra là thế, ngược lại là bản tọa nghe lầm, các ngươi vì sao lại như thế này? Ta thấy thương thế của các ngươi không nhẹ a."
Tiểu Trúc trợn mắt nói dối: "Chúng ta hành thương, nhưng nửa đường gặp hải tặc đánh lén, những hải tặc kia thực lực quá mạnh, chúng ta…"
Hàn Thiên Hùng ừ một tiếng: "Như thế cũng bình thường, bất quá bây giờ hải tặc so với lúc trước ít hơn rất nhiều, một hai năm về trước sau khi Vương lão ma hủy Kim Lân Đảo, chúng ta cái vùng Hải Vực phụ cận này cũng ít hải tặc hơn nhiều."
"Đúng vậy, bất quá cái Vương lão ma đó cũng là phù dung sớm nở tối tàn." Tiểu Trúc phụ họa.
Hàn Thiên Hùng gật đầu tỏ vẻ đồng ý sâu sắc: "Cái Vương lão ma này quá mức ngông cuồng, bất quá hắn chết cũng đáng đời, người có thể luyện thành Âm Cực Đạo Thuật, hắn có thể tốt đẹp gì."
"Tiền bối nói đúng." Tiểu Trúc vừa phụ họa vừa nâng Mặc Lăng Thanh dậy cho nàng uống đan dược chữa thương.
Kiểm tra thương thế của Mặc Lăng Thanh một hồi sau, Tiểu Trúc lại dò xét thương thế của Ly Anh, cũng cho nàng uống đan dược chữa thương.
Giữa không trung, ánh mắt Hàn Thiên Hùng hơi động: "Cô nương, hơn một canh giờ nữa sẽ đến Hàn gia chúng ta, Hàn gia chúng ta chính là đại tộc chính phái, các ngươi hoàn toàn có thể yên tâm."
Tiểu Trúc gật đầu ôm quyền hành lễ: "Vậy thì đa tạ tiền bối, bất quá vãn bối tự nhận có thể bảo hộ tiểu thư nhà ta, theo vãn bối thấy, cũng không cần đến quý tộc đâu?"
Hàn Thiên Hùng cười cười, thanh âm ôn hòa: "Cô nương yên tâm, chúng ta sẽ không làm gì các ngươi, hơn nữa, còn kém một canh giờ nữa là đến, rất nhanh thôi."
Trong lòng Tiểu Trúc hơi chùng xuống, nàng đã ngửi thấy mùi nguy hiểm: "Tiền bối, thật sự không cần, ta có chút linh thạch, đa tạ tiền bối thi cứu."
Nói xong, Tiểu Trúc lấy từ trong lòng ra một cái túi trữ vật nhìn Hàn Thiên Hùng.
Nụ cười ôn hòa trên mặt Hàn Thiên Hùng không hề thay đổi: "Cô nương, Hàn gia chúng ta là đại tộc chính phái, ngươi sẽ không muốn nghe bản tọa lặp lại lần thứ ba chứ."
Lời này, ý tứ uy hiếp đã cực kỳ rõ ràng.
Tiểu Trúc không nói gì nữa, chỉ nhận lại túi trữ vật khoanh chân ngồi bên cạnh Mặc Lăng Thanh khôi phục thương thế.
Thấy vậy, Hàn Thiên Hùng cũng không nói gì nữa, theo hắn rời đi, mấy tộc nhân Địa Kiều cảnh bay tới giám thị ba người.
Tiểu Trúc hé mắt một chút, sau đó lặng lẽ thúc dục ngọc bài truyền tin.
"Đừng phí sức, đây là đảo của Hàn gia chúng ta, ở chỗ này, nếu chúng ta không cho ngươi truyền tin thì ngươi sẽ không truyền tin được!"
Tiểu Trúc mở mắt ra, nhìn về phía người vừa nói.
Người kia cũng không kiêng dè, ánh mắt cực kỳ xâm lược nhìn chằm chằm Tiểu Trúc: "Pháp Bảo trên người các ngươi, tộc ta rất cảm thấy hứng thú, thành thật giao ra, các ngươi còn........."
"Khụ khụ." Hàn Thiên Hùng lại bay tới, sắc mặt hắn hơi trầm xuống: "Nói gì vậy!"
"Hàn gia chúng ta là gia tộc chính đạo, sao có thể làm chuyện xấu xa như vậy!"
Người kia vội vàng cúi đầu: "Ông ngoại dạy dỗ đúng, ông ngoại thứ lỗi, thứ lỗi."
Hàn Thiên Hùng hừ một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn Tiểu Trúc rồi lại rời đi.
Hơn một canh giờ sau, Mặc Lăng Thanh cùng người của nàng bị trói lại, ném vào một cái đình viện tường cao nào đó của Hàn thị nhất tộc.
Theo phù văn kết giới trên đình viện sáng lên, nơi đây trực tiếp bị phong tỏa.
Lại qua một canh giờ, tộc trưởng đương đại của Hàn gia cùng một đám tộc nhân đi ra khỏi đình viện.
Ở cửa đình viện, Hàn tộc trưởng quay đầu nói với quản gia: "Nàng này ta thật sự rất thích, gần đây ta không phải muốn nạp thiếp thứ mười bảy sao, ngươi đi làm công tác tư tưởng cho các nàng đi."
Chung quanh một đám người nhíu mày, có người thậm chí trực tiếp mở miệng: "Tộc trưởng, ngài nói là vị nha hoàn tên Tiểu Trúc kia?"
Hàn tộc trưởng ha ha cười: "Bản tộc trưởng sao có thể vừa ý một nha đầu? Bản tộc trưởng nói là Hàn Thanh Trúc."
Mọi người nhíu mày càng chặt: "Tộc trưởng, nữ nhân đó thế nhưng là phụ nữ có chồng, nàng còn có con gái, ngài muốn nạp nàng làm thiếp?"
Hàn tộc trưởng thần sắc cực kỳ tự nhiên: "Có con gái thì sao?
Phụ nữ có chồng thì đã sao? Xinh đẹp tuyệt luân như vậy, bản tộc trưởng nạp nàng làm thiếp định rồi! "Ta ý đã quyết, ba ngày sau đại hôn, cứ làm như vậy." Nói xong, Hàn tộc trưởng phất tay áo bỏ đi, tiêu sái chí cực. Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng ai cũng không nói gì. Quản gia thấy thế bèn xoay người, một lần nữa tiến vào đình viện gọi Tiểu Trúc ra. Một lát sau, Tiểu Trúc vẻ mặt chấn động: "Ngươi nói cái gì? Tộc trưởng nhà các ngươi muốn nạp tiểu thư nhà ta làm thiếp?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận