Đạo Tâm Tuần Thiên (Tuyệt Thế Ma Thê, Ta Chỉ Muốn Sống Tạm)

Đạo Tâm Tuần Thiên (Tuyệt Thế Ma Thê, Ta Chỉ Muốn Sống Tạm) - Q.1 - Chương 177: Vợ chồng tựa như chim cùng rừng, đại nạn lâm đầu.... (length: 8346)

Chương 177: Vợ chồng tựa như chim cùng rừng, đại nạn lâm đầu...
Không có Vương Khuyết, Dật Phàm Trần nghe con cóc vàng nói bằng tiếng Thú Tộc: "Các ngươi thấy thế nào? Giết hai con sâu kiến nhân tộc này, hay là tin lời bọn hắn?"
Con rắn đen thè lưỡi, giọng lạnh như băng: "Nhân tộc am hiểu âm mưu quỷ kế, bản tọa cho rằng không thể tin."
Con cua to trừng một mắt nhìn con rắn đen: "Nhân tộc xác thực âm hiểm xảo trá, nhưng nhân tộc có chút kỳ môn bí thuật vẫn là vượt xa chúng ta Linh Thú, tỷ như việc tìm kiếm Giao Long vừa rồi, chúng ta vốn ở thủy vực Thiên Trì, tìm khắp nơi không ra con Giao Long đó, nhưng bọn hắn, nhân tộc, lại có thể tìm được trước chúng ta mấy ngày."
Con rắn đen quay đầu: "Cho nên ngươi cho rằng có thể tin?"
Con mắt con cua giật giật: "Có thể thử xem, bọn hắn, nhân tộc, xác thực giỏi tìm đồ hơn, với lại tu vi của hai người này đối với chúng ta mà nói chẳng khác gì sâu kiến, cho dù chúng ta nằm im cho bọn hắn đánh, bọn hắn cũng không thể phá nổi phòng ngự của chúng ta."
Con cá sấu nằm bò một bên lên tiếng: "Cho bọn hắn đánh mười ngày cũng không mòn nổi da của bản tọa."
Con mắt con cóc vàng giật giật: "Vậy trước tiên cứ để bọn hắn thử xem, chúng ta đến đây đã sáu ngày rồi, đến giờ vẫn chưa có chút manh mối nào."
"Tốt."
"Có thể."
Con rắn đen nheo mắt: "Vậy thì thử xem."
Con cóc vàng há miệng, Vương Khuyết và Dật Phàm Trần được bao bọc bởi linh lực, lại bị phun ra.
"Hai người các ngươi, dẫn bọn ta đi tìm thi thể Giao Long, nếu như trong mười ngày không tìm thấy, chúng ta sẽ diệt các ngươi."
Dật Phàm Trần liên tục gật đầu: "Không vấn đề tiền bối, đừng nói tìm thi thể Giao Long, dù là tìm chí bảo của Bí Cảnh này cũng chỉ là chuyện nhỏ, bằng hữu của ta có phương pháp tìm bảo bách phát bách trúng, có một không hai thiên hạ, có hắn ở đây tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất."
"Hiện tại ta giao bằng hữu của ta cho các ngươi, tiểu bối có thể đi trước được không?"
Vương Khuyết mạnh mẽ quay đầu nhìn Dật Phàm Trần, sau đó ngẩng đầu nhìn bốn Thiên Kiều Linh Thú: "Bốn vị tiền bối, khứu giác của hắn còn thính hơn cả chó, hắn ngửi thấy mùi bảo bối ở đâu cũng được, để hắn đi ngửi mùi thi thể Giao Long chắc chắn không thành vấn đề, cho nên hắn tuyệt đối không thể đi!"
Dật Phàm Trần trừng mắt: "Ta lúc nào nói ta ngửi được mùi bảo bối!"
"Ngươi nói lúc ở trong động phủ của Hoàng Phong đạo nhân, đừng có giả ngu với bản thiếu gia!"
"Đừng làm ầm ĩ." Con cóc vàng nhìn chằm chằm Vương Khuyết và Dật Phàm Trần: "Hai người các ngươi, hoặc là tìm được thi thể Giao Long cho chúng ta, hoặc là chết trong tay chúng ta."
"Cho nên, nếu muốn sống thì nhanh chóng làm việc cho chúng ta!"
Vương Khuyết liên tục gật đầu, dù sao hiện tại bất kể thế nào, bảo toàn tính mạng mới là quan trọng nhất!
"Tiểu bối nhân tộc, đừng có cứ gật đầu ở đây, còn không mau dùng cái bí pháp gì đó của các ngươi đi?" Giọng con rắn đen lạnh lẽo.
Vương Khuyết cười khổ: "Các vị tiền bối, không phải chúng ta không dùng bí pháp, mà là chúng ta vừa vào Bí Cảnh đã bị truyền tống đến đây, hiện tại chúng ta còn không biết đây là đâu, dù sao các ngươi cũng phải cho chúng ta chút thời gian chứ?"
Dật Phàm Trần ở bên cạnh cũng liên tục gật đầu: "Đúng vậy tiền bối, dù sao các ngươi cũng phải cho chúng ta chút thời gian chứ."
Con cóc vàng thản nhiên nói: "Được, vậy chúng ta cho các ngươi nửa ngày."
Nói xong, con cóc vàng nhanh chóng thu nhỏ lại bằng nắm tay, sau đó nhảy lên đầu Dật Phàm Trần ngồi xổm xuống: "Từ giờ cho đến khi các ngươi tìm được thi thể Giao Long, ngươi chính là tọa kỵ của bản tọa."
Bên cạnh, Tam đại Thiên Kiều cảnh Linh Thú thấy thế, ánh mắt lập lòe, sau đó không hẹn mà cùng thu nhỏ thân hình......
Cái con cua lớn màu xanh kia trực tiếp rơi xuống đỉnh đầu Vương Khuyết, con cá sấu xanh đen bên cạnh gạt con cua ra: "Đây là vị trí của bản tọa, ngươi tránh ra chút! "
"Dựa vào cái gì mà ta phải tránh ra?" Con cua lớn màu xanh huy động cái kìm: "Tu vi của chúng ta đều giống nhau, loại chuyện này chẳng lẽ không phải ai đến trước người đó được trước? Nếu như ngươi muốn đánh nhau bản tọa phụng bồi! "
Bên kia, con cự mãng màu đen cũng thu nhỏ lại, cuối cùng rơi xuống trên đầu Dật Phàm Trần......
Từ trước đến nay đều là nhân tộc tu luyện giả bắt bọn hắn Linh Thú hung thú làm tọa kỵ, hôm nay bọn hắn cũng muốn nếm thử cảm giác đứng trên người khác!
"Tiểu bối, các ngươi hiện tại cứ chạy, nhưng vô luận các ngươi chạy như thế nào, trong vòng mười ngày cũng phải để chúng ta tìm được Giao Long thi thể! " Con thiềm thừ màu vàng ung dung như một vị trí giả.
Dật Phàm Trần đáy mắt tràn đầy tính toán sâu xa: "Tiền bối, chúng ta chỉ là Nhân Kiều cảnh sâu kiến, các ngươi là Thiên Kiều cảnh đại năng."
"Tốc độ phi hành của hai chúng ta nhanh đến mấy, cũng không thể so với các ngài, cho nên...... Có muốn hay không để các ngài mang bọn ta phi?"
Con thiềm thừ màu vàng con ngươi hơi động, sau đó một đám mây độc xuất hiện dưới chân hai người: "Bản tọa cho các ngươi tốc độ tương đương Địa Kiều hậu kỳ."
Dứt lời, con thiềm thừ màu vàng nhìn các Linh Thú khác: "Các vị, mỗi người ra sức một ngày, cuối cùng hai ngày, mỗi người ra sức nửa ngày, thế nào?"
"Có thể."
"Đồng ý."
"Bản tọa không có ý kiến." Hắc mãng vẫn nói nhiều hơn một chút.
Bốn thú ở phía trên, Vương Khuyết trực tiếp truyền âm cho Dật Phàm Trần: "Dật Phàm Trần, hiện tại làm sao?"
"Bốn vị Thiên Kiều cảnh Linh Thú, chúng ta chạy thế nào cũng không thoát."
"Ngậm miệng! " Dật Phàm Trần truyền âm vô cùng ác liệt: "Ngươi hỏi ta thì ta biết làm thế nào sao?"
"Nhanh chóng dùng tâm nhãn tầm bảo của ngươi đi, hiện tại biện pháp duy nhất chính là giúp bọn hắn tìm được Giao Long thi thể!"
Vương Khuyết nghe vậy sắc mặt lập tức lạnh xuống: "Ngươi đang dạy bản thiếu gia làm việc? Việc này chẳng lẽ ta không biết? Ta hỏi ngươi có ý tưởng gì không! "
"Vừa xảy ra chuyện ngươi mẹ nó lại đẩy bản thiếu gia ra muốn chạy một mình, ngươi thật đúng là đồng đội tốt của bản thiếu gia!"
Dật Phàm Trần nhìn lại, trực tiếp mở miệng: "Mọi người đều nói vợ chồng giống chim cùng rừng, đại nạn lâm đầu riêng phần mình bay."
"Vợ chồng còn có thể bay riêng, giữa chúng ta nhiều lắm là coi như bằng hữu......"
"Lăn! " Vương Khuyết trừng mắt lạnh: "Còn bằng hữu? Ngươi xứng làm bằng hữu của bản thiếu gia?"
Trên đỉnh đầu, tiếng con cua truyền đến: "Cãi nhau làm gì? Muốn bản tọa nói các ngươi cứ đánh nhau đi! "
Vương Khuyết cười lạnh quay người, trực tiếp bay về hướng bắc: "Dật Phàm Trần, ngươi tự cầu nhiều phúc đi, chúng ta xem ai có thể tìm được Giao Long thi thể sống sót trở về! "
Dật Phàm Trần ánh mắt lập lòe, một lát sau cười ha hả đuổi theo: "Khuyết huynh nói đùa, đều là tiểu đệ sai, thực xin lỗi, thực xin lỗi Khuyết huynh, tiểu đệ bồi tội cho huynh."
Vương Khuyết nghiêng đầu nhìn lại: "Bồi tội? Có thể, trước tiên đưa một trăm vạn hạ phẩm linh thạch cho ta."
Dật Phàm Trần sắc mặt cứng đờ, nhưng cân nhắc đến tâm nhãn tầm bảo của Vương Khuyết......
Cắn răng móc ra một tấm linh phiếu một trăm vạn hạ phẩm linh thạch: "Cho, một trăm vạn!"
Vương Khuyết nhận lấy linh phiếu nhìn thoáng qua: "Con dấu Nguyệt Hà Thành."
Ngón tay sờ lên con dấu, Dật Phàm Trần bên cạnh hừ nói: "Không thể nào là giả, làm sao ta có thể dùng linh phiếu giả!"
Vương Khuyết vẫn vuốt con dấu, vài giây sau mới thu nó vào nhẫn trữ vật. Dật Phàm Trần trên đỉnh đầu, hắc mãng vang lên âm thanh lạnh lẽo: "Nguyên lai ngươi là phế vật sâu kiến, ngươi căn bản không có tìm Giao Long thi thể kỳ môn bí pháp!" "Bí pháp, đều tại trên người hắn!" Dật Phàm Trần nghe vậy, lưng phát lạnh lập tức vội vàng mở miệng: "Tiền bối, cái mũi của ta cũng không phải bình thường, ta thật sự có dùng!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận