Đạo Tâm Tuần Thiên (Tuyệt Thế Ma Thê, Ta Chỉ Muốn Sống Tạm)

Đạo Tâm Tuần Thiên (Tuyệt Thế Ma Thê, Ta Chỉ Muốn Sống Tạm) - Q.1 - Chương 265: Thương hương tiếc ngọc? (length: 8790)

Chương 265: Thương hương tiếc ngọc?
Trên Tuyệt Dương Phong, mấy tên nam đệ tử tông môn sắc mặt tái nhợt ngự kiếm bay ra. Bay được một lát, mấy tên nam đệ tử này bỗng nhiên thần sắc chấn động, ôm quyền xoay người hành lễ về phía trước: "Đệ tử bái kiến đại vương."
Chân đạp mai rùa mà đến, Vương Khuyết nhìn bọn hắn vài lần rồi chậm rãi dừng lại: "Các ngươi là huynh đệ trại trước a?"
Mấy tên đệ tử ngẩng đầu lộ ra nụ cười cung kính: "Đại vương trí nhớ thật tốt, mấy người chúng ta trước đây đúng là thủ hạ của trại chủ."
Vương Khuyết khẽ gật đầu, hắn không phải trí nhớ tốt, hắn là căn bản chưa từng gặp mấy người này, hắn sở dĩ nói như vậy là bởi vì mấy tên đệ tử này trên người mang theo phỉ khí.
"Về sau ít đến Tuyệt Dương Phong này, Tuyệt Dương Phong chủ thủ hạ luyện đều là thải dương bổ âm chi pháp, các ngươi tới nhiều sớm muộn sẽ chết ở đây."
Mấy tên đệ tử xấu hổ cười cười, trong đó có một người thấp giọng mở miệng: "Đại vương, đây không phải chúng ta muốn đến, chủ yếu là kỹ thuật của các nàng quá tốt, ta lớn như vậy chưa từng thể nghiệm qua thoải mái như vậy."
Người này vừa nói xong, những người khác lập tức tiếp lời: "Đúng đúng đúng, đại vương ngài không biết đâu, Tuyệt Dương Phong những nữ tu này từng người đều là da trắng tướng mạo đẹp chân dài, một người so với một người còn xinh đẹp như thiên tiên, mấu chốt nhất là các nàng không chê bọn ta a."
Người thứ ba cũng mở miệng: "Đại vương, ta đều là người mình cả, nói thật ta ba ngày đã đến mười bảy lần, ta thật sự không muốn đến, chủ yếu là các nàng cứ như câu hồn vậy, ta không khống chế nổi bản thân a."
"Ngài xem ta hiện tại rời đi, chờ ta trở về phòng nghỉ ngơi một chút ta lại sẽ nhịn không được đến nữa."
Vương Khuyết nghe vậy nhíu mày: "Mạnh như vậy?"
"Không sai đại vương, các nàng chính là mạnh như vậy, thật sự là quá sung sướng, phải hình dung như thế nào đây, ai, ta thật sự là nói không nên lời, dù sao chính là thoải mái!"
"À đúng rồi, đại vương ngài cũng qua đó........" Người này nói xong nháy mắt ra hiệu vài cái.
Vương Khuyết sắc mặt nghiêm lại: "Bản tọa qua đó có việc, nào giống các ngươi không quản được chính mình."
"Bản tọa nói cho các ngươi, hiện tại tu vi của các ngươi vẫn chỉ là Trúc Cơ cảnh, đợi sau này đệ tử đông hơn, các ngươi có thể sẽ không nhất định được ở lại nội môn, tông môn chúng ta là khôn sống ngu chết, minh bạch chứ?"
Mấy người kia nghe vậy sắc mặt có chút khó xử: "Đại vương, ngài cũng là nam nhân, ngài hẳn cũng biết có đôi khi ta chính là không khống chế nổi bản thân........."
Vương Khuyết sắc mặt càng thêm nghiêm túc: "Không khống chế được cũng phải khống chế! Trở nên mạnh mẽ phương pháp nhanh nhất chính là giới sắc! Nữ nhân chỉ sẽ ăn mòn thân thể của các ngươi, rút khô tinh lực của các ngươi, cướp đi hồn phách của các ngươi, có biết không."
Mấy người kia trầm mặc một lát, sau đó người cầm đầu trọng trọng gật đầu nói với bằng hữu bên cạnh: "Các huynh đệ, chúng ta nên giới sắc, trước đây đại vương vừa đến đã bị trại chủ chơi thành người khô, các ngươi xem bây giờ đại vương cao lớn khôi ngô thế nào, đây nhất định là thành quả giới sắc của đại vương!"
"Đại vương đều có thể giới sắc, chúng ta vì sao không thể hung ác quyết tâm giới sắc một chút chứ?!"
Lời này vừa nói ra, Vương Khuyết sắc mặt cổ quái, mấy người còn lại thì nhao nhao nắm tay quát khẽ: "Tốt! Cùng nhau giới sắc!"
Nói xong, mấy người kia ôm quyền với Vương Khuyết: "Đại vương, đệ tử cáo từ trước, chúng ta muốn đi giết người chuyển di lực chú ý!"
"Dừng lại." Vương Khuyết đưa tay gọi lại mấy người.
"Đại vương còn có gì phân phó?"
Vương Khuyết hai tay hoàn ngực nhìn xem đệ tử đang mở miệng phía trước: "Ngươi vừa rồi là đang lấy bản thiếu gia ra làm ví dụ?" Cái kia đệ tử cả kinh, lập tức kịp phản ứng vội vàng cúi đầu hành lễ: "Đại vương bớt giận, đệ tử miệng hồ lô, đại vương tha mạng a!" "Tự vả miệng mười cái để nhớ thật lâu!" "Đa tạ đại vương tha mạng." Cái kia đệ tử không chút do dự, trực tiếp tả hữu khai cung tự vả vào mặt mình. Một tên đệ tử dám bàn luận về phu quân của tông chủ, đó là tội phạm thượng, dù là Vương Khuyết giết hắn cũng là chuyện bình thường. "Cút đi, lần sau còn dám nói thầm bản tọa thì tự chịu chết." "Đa tạ đại vương tha mạng." Đệ tử này nói xong, vội vàng cúi đầu bay đi. "Hừ." Vương Khuyết hất tay áo, thúc dục mai rùa tiếp tục bay về phía Tuyệt Dương Phong. Hắn xử lý như vậy đã xem như nhẹ rồi, nếu như việc này truyền tới tai Mặc Lăng Thanh........ Mấy tên đệ tử này sẽ khó giữ được mạng. Tuyệt Dương Phong, đỉnh núi động phủ. "Ồ, Khuyết thiếu tới rồi à, mau mời ngồi." Tuyệt Dương nữ một thân áo tím, gương mặt kiều mị lộ ra vẻ vũ mị. Nàng nói còn chưa dứt lời, Tiểu Hồ ly trên bàn trong động phủ đã chạy vội nhảy tới trong ngực Vương Khuyết cọ lấy cánh tay hắn. Trước đó, Vương Khuyết khi rời đi đã đem Tiểu Hồ ly gửi ở chỗ Tuyệt Dương nữ nhờ nàng chăm sóc, hiện tại hắn trở về thì đương nhiên phải đón Tiểu Hồ ly về. "Vưu đạo hữu, ngươi bây giờ dù sao cũng là một phong chi chủ, động quật này không hợp với thân phận của ngươi." Vưu Hồng khanh khách cười một tiếng, lắc lư thân hình như rắn nước đi đến bên cạnh Vương Khuyết, đưa tay khoác lên vai hắn. Chỉ thấy gương mặt nàng càng thêm vũ mị, thanh âm cũng gợi cảm vô cùng: "Sao vậy, Khuyết thiếu gia là thương hương tiếc ngọc sao?" Vương Khuyết trong lòng cuồng loạn, ho khan vài tiếng nghiêm mặt nói: "Vưu đạo hữu, ngươi đừng hòng quyến rũ bản thiếu gia, bản thiếu gia không ăn chiêu này." "Hừ." Vưu Hồng cười, ngọc thủ đã trượt xuống cánh tay Vương Khuyết: "Khuyết thiếu gia, nếu ngài thật sự không ăn chiêu này thì vừa rồi đã chẳng nói câu đó." Vương Khuyết dịch sang bên cạnh một bước, thanh âm trầm thấp: "Vưu đạo hữu xin tự trọng, ngươi còn như vậy ta sẽ phải động thủ!" Vưu Hồng che miệng cười cười: "Khuyết thiếu gia cũng đợi không kịp rồi phải không, Khuyết thiếu gia muốn động thủ với ta như thế nào đây?" Nói xong, Vưu Hồng còn kéo thấp vạt áo trước ngực mình xuống một chút. Lập tức, bộ ngực sữa trắng nõn nà đập vào mắt. Đây là một màn thị giác kích thích khiến người ta huyết mạch sôi trào! "Phanh!" Động quật hơi nghiêng, Vưu Hồng cả người bị khảm vào vách đá bị vỡ vụn. Giờ phút này Vưu Hồng vẻ mặt kinh ngạc ngây ngốc, nàng dường như vẫn chưa kịp phản ứng hiện tại là tình huống gì. "Khục khục khục......." Vưu Hồng ho khan, ôm bụng từ trong vách đá giãy giụa đi ra, đôi mắt đẹp vừa nhấc lên liền phẫn nộ trừng mắt nhìn Vương Khuyết: "Ngươi nói động thủ là loại động thủ này sao?!!" Ôm Tiểu Hồ ly, Vương Khuyết chậm rãi thu hồi chân phải vừa mới đá nghiêng: "Bản thiếu gia có động thủ đâu, bản thiếu gia động là chân." Vưu Hồng bị lời này của Vương Khuyết làm nghẹn họng thở hổn hển: "Ngươi, ngươi tên này không hiểu phong tình!" Vương Khuyết bĩu môi: "Vưu đạo hữu, không phải bản thiếu gia không hiểu phong tình, nếu như bản thiếu gia chưa kết hôn, nói không chừng bản thiếu gia đã động thủ rồi, vấn đề là bản thiếu gia đã kết hôn, ngươi câu dẫn ai không câu dẫn lại đi câu dẫn ta?" Vưu Hồng sửa sang lại quần áo, đi đến trước bàn rót cho mình một chén trà: "Lúc trước ngươi trọng thương hôn mê, phu nhân ngươi đã đồng ý cho ta và ngươi song tu." "Xùy." Vương Khuyết cười nhẹ, lắc đầu: "Đừng bịa đặt, bản thiếu gia không nghe ngươi nói bậy."
"Đây là thật, ta có thể phát thệ!" "Đi, cho dù đây là thật, bản thiếu gia cũng sẽ không cùng ngươi song tu." "Vì cái gì?" Vưu Hồng vẻ mặt khó hiểu: "Chẳng lẽ là ta không đủ đẹp? Dáng người không tốt?" Vương Khuyết cười cười: "Cũng không phải, bản thiếu gia theo đuổi là cảm tình, tính toán, ngươi lại không có ý định tìm đạo lữ, nói ngươi cũng không hiểu." "Ha ha, cảm tình tính toán cái rắm, nam nhân liền không có không trộm tanh." Vưu Hồng nhấp một ngụm trà là vẻ mặt khinh thường. Vương Khuyết không có nói thêm nữa, bọn hắn theo đuổi đạo bất đồng, hắn cùng Vưu Hồng giảng không thông. "Vưu đạo hữu, quản quản ngươi những đệ tử kia, chúng ta Huyền Âm tông hiện tại cũng không nhiều ít nam tu, ngươi những đệ tử kia cũng đừng đem chúng ta tông môn nam tu cho hoắc hoắc chết." "Yên tâm a, loại chuyện này không có khả năng phát sinh." Vưu Hồng tựa ở trên mặt ghế nhếch lên nhị lang cặp đùi đẹp: "Các nàng...."
Bạn cần đăng nhập để bình luận