Đạo Tâm Tuần Thiên (Tuyệt Thế Ma Thê, Ta Chỉ Muốn Sống Tạm)

Đạo Tâm Tuần Thiên (Tuyệt Thế Ma Thê, Ta Chỉ Muốn Sống Tạm) - Q.1 - Chương 277: Kèn lên, Hoảng Oán buông xuống (length: 9916)

Thuật pháp oanh vào người Hoàng Tiểu Trụ đang né tránh, Hoàng Tiểu Trụ còn chưa bò dậy đã lại bị oanh bay. Ngay sau đó, hai đạo linh kiếm đâm rách ngực và cổ Hoàng Tiểu Trụ, nhưng linh kiếm chỉ đâm vào được nửa ly thì khó có thể tiến thêm.
Giờ phút này Hoàng Tiểu Trụ vẻ mặt sợ hãi, hắn chưa bao giờ trải nghiệm qua loại nguy cơ cận kề cái chết này.
"Đáng chết, sao giết không chết hắn!" Một hắc y nhân rống lên, thúc dục thuật pháp lần nữa.
Hoàng Tiểu Trụ đang lăn lộn bò dậy, nắm chặt đoản đao phóng tới một tên trong đó, kẻ kia sắc mặt dữ tợn, trong mắt tràn đầy khinh miệt: "Chỉ là Ngưng Huyết, cút!"
Thuật pháp oanh tới, Hoàng Tiểu Trụ dù né tránh thế nào cũng không thoát được.
Dù chỉ còn một thành thực lực Linh Đài cảnh cũng không phải hắn, một tên Ngưng Huyết Cảnh, có thể đối phó!
Hoàng Tiểu Trụ rên lên, thổ huyết, đâm vào một cây đại thụ, chưa kịp bò dậy, lại một đạo thuật pháp tiếp theo ập đến.
Công kích thuật pháp của hai người cùng với đâm bổ cận thân của một người khiến hắn hoàn toàn không thể trốn thoát, cảnh giới của hắn quá thấp, tốc độ của hắn trong mắt những người này chỉ như rùa bò.
"Hắn sao còn chưa chết!" Mấy hắc y nhân gần như điên cuồng.
Chỉ trong vài hơi thở, Hoàng Tiểu Trụ toàn thân máu tươi đầm đìa liều mạng muốn trốn tránh, nhưng dù trốn thế nào hắn cũng không thoát khỏi sự truy đuổi của ba người.
"Đây là tiên lộ sao…" Hoàng Tiểu Trụ tuyệt vọng trong lòng, đồng thời cũng đầy bất cam.
Hắn không muốn chết, hắn thật sự không muốn chết chút nào.
Nhưng giờ phút này, hắn cảm thấy mình dường như bị bỏ rơi.
Trước kia được Vương Khuyết bọn họ bảo vệ, hắn cảm thấy con đường tu luyện cũng chẳng có gì to tát, bởi vì tất cả nguy hiểm hắn đều không cảm nhận được.
Mà bây giờ, loại cảm giác tuyệt vọng đến từ nguy cơ cái chết khiến hắn khó thở.
Trong tuyệt vọng, hắc y nhân quét tới một mảnh liệt phong. Hoàng Tiểu Trụ giơ đao đỡ, kết quả lại bị đánh bay ngược ra ngoài.
Ngã trên mặt đất, Hoàng Tiểu Trụ mặt đầy máu, cây kèn của hắn rơi ngay trước mặt không xa.
Nhìn cây kèn gia gia để lại, trên mặt Hoàng Tiểu Trụ hiện lên một tia hoảng hốt.
Trong lúc hoảng hốt, hắn nhìn thấy trên cây kèn hiện lên một đạo du hồn, du hồn này hắn nhận ra, chính là lão gia gia mà hắn từng thấy trước một nấm mồ 'hoang dại' ở Tiểu Hà thôn.
Lão gia gia này đã từng kể cho hắn không ít câu chuyện, đồng thời cũng là một trong những du hồn chống đỡ hắn sống sót.
Giờ phút này, lão gia gia mỉm cười với hắn, rồi hoàn toàn tan thành mây khói…
Hoàng Tiểu Trụ thần sắc càng thêm hoảng hốt, trong đầu hắn vang lên một giai điệu khó hiểu.
Hắn nhìn thấy những hắc y nhân xông tới, cũng nhìn thấy khuôn mặt nanh ác của bọn chúng.
Chống đỡ thân thể nhào về phía cây kèn, ngay trước khi thuật pháp của hắc y nhân đến gần, hắn thổi lên một làn điệu quỷ dị.
"Cạch…"
Hắc khí từ trong cây kèn sinh ra, Vương Khuyết ẩn nấp giữa không trung nheo mắt, ngăn cản thuật pháp của hai hắc y nhân kia.
Làn điệu kèn quỷ dị, phàm người nghe thấy đều dựng tóc gáy, lưng lạnh toát.
Cảm giác như vậy, ngay cả Vương Khuyết cũng thế.
Hắc khí ngày càng đậm đặc, trong chớp mắt đã bao phủ phạm vi mười mét.
Trong hắc khí, Hoàng Tiểu Trụ mặt đầy máu nhắm mắt thổi giai điệu trong đầu, trước mặt hắn, một thân ảnh màu vàng nhạt khổng lồ ngưng tụ.
Thân ảnh này không giống người nhưng lại có hình người, trên đầu mọc một cái sừng uốn lượn, khuôn mặt dữ tợn xấu xí không giống người cũng chẳng giống thú, trên người khoác áo giáp rách nát, vết sẹo lờ mờ trên ngực đặc biệt chói mắt.
Cánh tay trái như hũ, cánh tay phải giống chùy, phần eo trở xuống đều là sương mù…
"Đây là quái vật gì?" Vương Khuyết trầm giọng nói.
Mai Lan Trúc Cúc tứ nữ không lên tiếng, các nàng cũng chưa bao giờ thấy qua thứ đồ vật như thế. Con quái vật xấu xí mọc lên một con mắt độc nhất, độc nhãn màu vàng úa nhìn Hoàng Tiểu Trụ trên mặt đất, sau đó con quái vật nâng cánh tay trái hũ lắc lư đứng lên. Sương mù màu vàng nhạt lan tràn hướng hắc y nhân, ba tên hắc y nam tu giờ phút này mặt mũi tràn đầy cẩn thận, bọn hắn cũng không biết đây là thứ gì. Sương mù phất qua cỏ cây, cỏ cây nháy mắt khô héo sinh ra hoàng ban. Cái sương mù này tựa hồ có độc? Miệng rộng của con quái vật bị chỉ khâu lại chậm rãi mở ra, những sợi chỉ khẽ động phát ra tiếng cười quỷ dị, sau đó con quái vật này bắt đầu thôn phệ huyết khí của những tên hắc y nhân đã chết ở đây.........
"Giả thần giả quỷ!" Tên hắc y nam tu cầm đầu sợ hãi rống lên, phất tay cuồng phong đảo quyển, sương mù màu vàng nhạt tiếp xúc đến linh lực cuồng phong cũng không có bất kỳ sức phản kháng nào bị đảo ngược trở về. Trên mặt con quái vật xấu xí lộ ra tức giận, thực lực của hắn không phải yếu ớt như thế, nhưng thực lực Hoàng Tiểu Trụ quá yếu căn bản khó có thể gọi ra lực lượng của hắn. Mang theo tức giận, tiếng gào quái dị vang lên, quái vật huy động cánh tay phải như cự chùy muốn đập chết những hắc y nhân kia. Nhưng một giây sau, Hoàng Tiểu Trụ thổi xong, hắc khí bắt đầu đảo quyển tại trung tâm một điểm cực nhanh tiêu tán.
"Rống!" Quái vật màu vàng nhạt phát ra tiếng gào không cam lòng, hắn quay đầu, độc nhãn chằm chằm vào Hoàng Tiểu Trụ, tựa hồ muốn truyền đạt điều gì.........
Hoàng Tiểu Trụ nhìn quái vật không hề sợ hãi, hắn khi còn bé tựa hồ còn gặp qua 'linh' kinh khủng hơn. "Hoảng Oán Chi Chủ?" Hoàng Tiểu Trụ nói. Hoảng Oán Chi Chủ mắt lộ ra vẻ thoả mãn, sau đó vẫn là không cam lòng biến mất. Hắc khí tan hết, hắc y nhân lại nhìn thấy Hoàng Tiểu Trụ cầm kèn.
"Giết hắn, gia hỏa này không bình thường!" Mấy đạo hỏa cầu ba mét oanh đến, Hoàng Tiểu Trụ lập tức hoàn hồn vung đao né tránh, hắn vẫn không né tránh được hết, nhưng lần này, hắn lại phá toái được một đạo hỏa cầu! Nhìn hỏa cầu tan vỡ, ánh mắt Hoàng Tiểu Trụ khẽ động, lăn lộn bò dậy, ngay sau đó hắc y nhân bị phế tu vi xông tới trước mặt hắn giơ kiếm đâm tới. Đoản đao muốn đẩy thanh kiếm gãy ra, nhưng lần này hắn lại thật sự đẩy gãy được!
"Lực lượng của ta trở nên mạnh mẽ?" Trong lòng Hoàng Tiểu Trụ chấn động, ngay sau đó không chút do dự lật tay cắt đứt cổ tay cầm kiếm của người kia.
"A!!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên trước mặt, trong lòng Hoàng Tiểu Trụ kích động lấn thân mà lên, một đao đâm vào tim hắn, cầm lấy cổ áo người này chắn sang một bên, lập tức quyền ảnh cực lớn bị ngăn cản. Thân thể hắc y nhân vỡ ra, Hoàng Tiểu Trụ buông ra đồng thời rút đao lật người lăn đi.
"Chuyện gì xảy ra? Tốc độ của ta trở nên nhanh hơn?!" Trong lòng tuyệt vọng của Hoàng Tiểu Trụ dâng lên một tia kinh hỉ. Hắn lại nhìn hai tên hắc y nhân kia, chỉ cảm thấy tốc độ của hai người bọn họ chậm đi rất nhiều. Miệng của hai hắc y nhân kia giờ phút này bị linh lực phong kín, trong lòng bọn hắn tuyệt vọng gào thét, bởi vì bọn hắn cảm giác được thân thể bị một cỗ linh lực trói buộc chặt. Nơi xa, Hoàng Tiểu Trụ như con khỉ nhanh chóng leo lên cây, ngay sau đó Hoàng Tiểu Trụ không ngừng nhảy nhót trên cây tiếp cận hai người kia. Hai người chậm chạp kết ấn, cắn răng liều mạng thúc dục chút linh lực ít ỏi còn sót lại để giết Hoàng Tiểu Trụ. Nhưng bọn hắn bị trói buộc quá chặt, mãi đến khi Hoàng Tiểu Trụ đến trước mặt bọn hắn, bọn hắn mới oanh ra thuật pháp. Nhưng thuật pháp cũng bị giảm tốc tám phần, lần này Hoàng Tiểu Trụ rốt cục né tránh được, một đao chém vào cổ một người trong đó. Theo lý mà nói, hắn căn bản không thể làm bị thương người Linh Đài cảnh chưa bị phế tu vi này, nhưng sự thật là hắn đã chém trúng!
Xa xa giữa không trung, Vương Khuyết trên người linh lực lưu chuyển, là hắn đang âm thầm gia tốc Hoàng Tiểu Trụ tốc độ lực lượng, cũng là hắn tại trói buộc hắc y nhân linh lực cùng hành động. "Chết?" Hoàng Tiểu Trụ ánh mắt hơi chấn, giờ phút này trong lòng của hắn không phải sợ hãi, mà là một tia kinh hỉ. Quay người rút đao phóng tới tên còn lại, người kia cắn răng quay người muốn chạy, nhưng hắn hai chân thật giống như bị trói buộc chặt khẽ động không thể động........
"Phốc!" Đoản đao nhập ngực. Hắc y nam tu buông lỏng ra kết ấn tay đè tại Hoàng Tiểu Trụ trên bờ vai trừng to mắt nỉ non nói: "Ngươi cũng sẽ chết, ta ở phía dưới chờ ngươi........." Hắc y nam tu nói xong, hướng phía sau ngửa đổ ngã tại trên mặt đất sinh cơ đoạn tuyệt. Hoàng Tiểu Trụ nhìn xem bốn phía thi thể, trong lúc nhất thời trong lòng hơi hơi trầm tĩnh lại. Mà lúc này, giữa không trung truyền đến Vương Khuyết thanh âm đạm mạc: "Tiên lộ tàn khốc ngươi thấy được, ngươi còn muốn tiếp tục đi xuống đi sao, đây là một cơ hội cuối cùng, nếu như ngươi bây giờ lựa chọn vứt bỏ, bản thiếu gia sẽ tiễn đưa ngươi trở về." Hắn trên miệng như vậy nói, trên thực tế căn bản không có khả năng lại cho hắn trở về. Hắn sẽ không tại một cái vô dụng chi tài bên trên lãng phí nhiều thời gian như vậy. Nếu như giờ phút này Hoàng Tiểu Trụ gật đầu nói muốn trở về, cái kia hắn sẽ không chút lựa chọn đem một ngón tay gạt bỏ. Như Hoàng Tiểu Trụ lựa chọn tiếp tục đi xuống đi, cái kia hắn cũng không có khả năng lại như hôm nay như vậy huấn luyện Hoàng Tiểu Trụ. Sau ngày hôm nay, hắn sẽ trực tiếp đem Hoàng Tiểu Trụ trở thành bình thường tu luyện giả đối đãi, nếu như Hoàng Tiểu Trụ gánh không được chết, cái kia nói rõ Hoàng Tiểu Trụ số mạng đã hết. Mạnh được yếu thua, khôn sống ngu chết, không ngoài như vậy, tại này bên ngoài, hắn cũng rất tò mò Hoàng Tiểu Trụ vừa mới làm ra xấu xí quái vật rốt cuộc là đồ vật gì.........
Bạn cần đăng nhập để bình luận