Đạo Tâm Tuần Thiên (Tuyệt Thế Ma Thê, Ta Chỉ Muốn Sống Tạm)

Đạo Tâm Tuần Thiên (Tuyệt Thế Ma Thê, Ta Chỉ Muốn Sống Tạm) - Q.1 - Chương 232: Phu nhân thật hương! (length: 8939)

Chương 232: Phu nhân thật thơm!
Mặc Lăng Thanh quay đầu nhìn Vương Khuyết đang mặc quần áo: "Ngươi nghĩ đơn giản quá, thực lực của Thi Âm Tông không kém hơn Vương gia các ngươi bao nhiêu."
Vương Khuyết nhướng mày: "Làm sao có thể?"
"Phu nhân, ta hẳn là nên theo như ngươi nói về nguồn gốc của Vương gia chúng ta và thành chủ Kim Dương nhất tộc bọn hắn à?"
"Lui một vạn bước mà nói, nếu Vương gia ta thật sự đánh không lại Thi Âm Tông, Kim Dương nhất tộc cũng sẽ hỗ trợ, thế lực bên phía thành chủ bọn hắn cũng rất khủng bố, chỉ là bọn hắn che giấu kỹ hơn mà thôi."
Mặc Lăng Thanh lắc đầu: "Việc này ngươi không biết, nếu đổi lại là đại bá hoặc lão tổ, bọn hắn cũng sẽ không lựa chọn khai chiến với Thi Âm Tông."
"Vì sao?" Vương Khuyết rất khó hiểu: "Thi Âm Tông kia khủng bố như vậy sao?"
"Rất khủng bố." Mặc Lăng Thanh nghiêm túc nói: "Thực lực chân chính của Thi Âm Tông, trong chín cảnh Bắc Vực chúng ta, hẳn là gần với Yên Vũ thánh địa của Yên Thủy thành."
"Không thể nào?" Vương Khuyết vẻ mặt chấn kinh: "Gần với Yên Vũ thánh địa? Đó chính là thánh địa, thế lực mạnh nhất Bắc Vực chúng ta."
Mặc Lăng Thanh ừ một tiếng rồi nói: "Đúng là vậy, nhưng đệ tử của Thi Âm Tông đặc thù, bọn hắn mười năm mới tuyển nhận đệ tử một lần."
"Nhưng bọn hắn chiêu nhận đệ tử không cần biết tư chất của đệ tử đó thế nào, chỉ cần thông qua bái tông, bọn hắn đều nhận hết."
"Những đệ tử này tiến vào Thi Âm Tông chỉ biến thành tạp dịch đệ tử bình thường."
"Trong số bọn hắn, kẻ nào may mắn, có thiên phú lớn có lẽ có thể thăng lên ngoại môn trong vài năm, trở thành đệ tử chân chính của Thi Âm Tông, còn những đệ tử khác thì toàn bộ đều dùng để phục thị đệ tử chân chính của Thi Âm Tông."
"Mà trong số các đệ tử chân chính của Thi Âm Tông, chỉ có một phần nhỏ là thăng cấp lên, còn đại bộ phận còn lại thì đến từ hồn của tu luyện giả Nhân Kiều cảnh và trên Nhân Kiều cảnh!"
"Hồn?" Vương Khuyết dường như nghĩ tới điều gì.
Mặc Lăng Thanh tiếp tục nói: "Linh hồn chi hải của tu luyện giả Nhân Kiều cảnh đã tương đối hùng hậu, tu luyện giả cảnh giới này mặc dù chết đi cũng có thể lưu lại linh hồn thể sống tạm. "
"Nhưng loại linh hồn thể này của bọn hắn tương đối yếu ớt, bình thường đều sẽ nhanh chóng tìm âm sát chi lực nồng đậm hoặc là Cực Âm chi địa để tu luyện, sau đó tìm cơ hội đoạt xá."
"Cho nên chiến đấu trên Nhân Kiều cảnh, giết người phải diệt hồn."
"Nhưng có một số tu luyện giả Nhân Kiều cảnh có một số bí pháp đặc thù, loại bí pháp này sẽ giúp linh hồn thể của bọn hắn ngưng tụ trong một thời gian rất dài sau đó bỏ chạy với tốc độ khủng khiếp."
"Những hồn này tìm kiếm âm sát chi địa và Cực Âm chi địa để đoạt xá chỉ là tiểu đạo, con đường chân chính thích hợp với bọn hắn là bí pháp tu hành của Thi Âm Tông!"
"Kim Dương cảnh nội chúng ta vốn là nơi Cực Âm, Thi Âm Tông lại là một âm mạch cực lớn, kỳ thật không chỉ Thi Âm Tông, Huyền Âm tông chúng ta và Luyện Hồn Tông cũng đều chiếm cứ một âm mạch khổng lồ, chính vì nguyên nhân này mà Thi Âm Tông mới có ý đồ với Huyền Âm Sơn của ta."
Nói đến đây Mặc Lăng Thanh còn nói thêm: "Thời kỳ Huyền Âm tông chúng ta cường thịnh, trên thực tế cũng không phải đối thủ của Thi Âm Tông, thời kỳ cường thịnh của Luyện Hồn Tông cũng không kém Huyền Âm tông chúng ta là bao, nhìn như Kim Dương cảnh nội có tam tông hùng mạnh, trên thực tế tình huống chân chính là Thi Âm Tông một nhà độc đại, chúng ta và Luyện Hồn Tông âm thầm có chút qua lại, đây là một trong những điểm khiến ta không quá sợ Thi Âm Tông bọn hắn."
Vương Khuyết giật mình gật đầu: "Thì ra là thế, không ngờ tình hình ngầm lại phức tạp như vậy."
Mặc Lăng Thanh tiếp tục nói: "Những hồn phách chạy trốn tới Thi Âm Tông kia tuyên thệ bái nhập Thi Âm Tông, sau đó bọn hắn liền có thể được Thi Âm Tông truyền thụ bí pháp tu luyện, mà tu luyện bí pháp của Thi Âm Tông kia, bọn hắn liền có thể tùy ý sinh tồn trong Âm Thi."
"Loại hồn phách trên Nhân Kiều cảnh này, mới là đệ tử chân chính của Thi Âm Tông, một tông môn toàn bộ Nhân Kiều cảnh trở lên, hắn số lượng ngươi cũng không biết nhiều ít, ngươi cảm thấy bọn hắn sẽ yếu sao?"
"Không có khả năng yếu."
"Ngươi còn nhớ rõ Âm Vô Mệnh sao?"
"Nhớ rõ, cái tên đệ tử Nguyên Đan Cảnh hậu kỳ của Thi Âm Tông kia, hắn có năm hay sáu cỗ Âm Thi gì đó."
Mặc Lăng Thanh khẽ gật đầu: "Hắn không phải Nguyên Đan Cảnh, thực lực chân chính của hắn rất có thể là Thiên Kiều cảnh, hơn nữa hắn cùng đi với chúng ta những Âm Thi kia, ta đoán chừng không có một cỗ nào là bản thể của hắn, bản thể của hắn hẳn là vẫn còn trong Thi Âm Tông."
"Cái gì?" Vương Khuyết trong lòng chấn động: "Công pháp của bọn hắn tà tính như vậy sao? Chỗ đó của chúng ta cách Thi Âm Tông của bọn hắn đã cực kỳ xa a, lại còn đi vào trận bàn Bí Cảnh, công pháp của bọn hắn có thể làm cho linh hồn chi lực cách xa nhau xa như vậy còn có thể điều khiển Âm Thi?"
Mặc Lăng Thanh sắc mặt nghiêm túc: "Không thể nói như vậy, hẳn là mỗi một cỗ Âm Thi đều là bản thể của bọn hắn, mà mỗi một cỗ Âm Thi cũng không phải bản thể của bọn hắn, bọn hắn vẫn luôn tồn tại, nhưng là vẫn luôn không ở đó, cho nên bọn hắn rất khó đối phó."
"Ngươi diệt hơn mười cỗ Âm Thi của bọn hắn, ngươi cho rằng bọn hắn đã chết, nhưng trên thực tế, bọn hắn rất có thể còn chưa chết, có lẽ mấy tháng, có lẽ vài năm, bọn hắn lại sẽ nhảy ra trả thù ngươi."
"Đối phó Thi Âm Tông rất khó, ta cùng Luyện Hồn Tông đã âm thầm câu thông rất nhiều năm, bây giờ không phải là không thể đối phó, bây giờ là thời cơ chưa thành thục."
"Cho nên, đừng nói cho Vương gia của các ngươi tới tham chiến, bây giờ không thể chiến, chiến chi hẳn phải chết!"
"Thì ra là thế." Vương Khuyết mặc quần áo xong.
Mặc Lăng Thanh tiếp tục nói: "Hàng năm một chút cung phụng mà thôi, điểm này chúng ta gánh vác được, hơn nữa cho cung phụng, chúng ta gặp chuyện có thể mời bọn hắn hỗ trợ, người của bọn hắn chết cũng không phải chết thật, người của chúng ta chết là thật chết."
"Tổng thể mà nói, chúng ta tuy rằng cho cung phụng, nhưng chúng ta không phải rất thiệt thòi, chỉ cần Thi Âm Tông không ngã, liền không có mấy người dám diệt Huyền Âm tông của ta."
Vương Khuyết cười rồi đi tới kéo tay Mặc Lăng Thanh: "Phu nhân thật sự là thông minh tuyệt đỉnh, vi phu thật sự là nhặt được bảo, cũng không đúng, là phu nhân khối bảo này cứng rắn nện vào ngực vi phu."
Mặc Lăng Thanh vẻ mặt xấu hổ, nàng lúc đó nào cân nhắc đến điều này? Nàng lúc đó suy tính là tàn phá áp trại phu quân, phụ trợ nàng dùng danh tiếng hung tàn chấn nhiếp người ngoài.
Tai nhọn ửng đỏ, tay phải linh lực lưu chuyển trực tiếp giơ lên: "Ngươi lại nói!"
Vương Khuyết cười hắc hắc, tay kia giữ chặt tay Mặc Lăng Thanh đang giơ lên kéo vào trong ngực: "Phu nhân đừng tức giận, vi phu không nói nữa."
Ôm Mặc Lăng Thanh thơm tho, Vương Khuyết bỗng nhiên lại mở miệng: "Phu nhân, Linh Đài sơ kỳ cũng là Linh Đài cảnh, ngươi phía trước thế nhưng là đã nói."
Trong ngực, Mặc Lăng Thanh càng thêm xấu hổ: "Không hô!"
"Hô một tiếng đi."
"Không hô!"
"Phu nhân~~"
Mặc Lăng Thanh đáy mắt hiện lên ý cười, bĩu môi đạm thanh nói: "Đi lên, ngủ một giấc sáu bảy ngày, bây giờ còn có một đống sự tình muốn làm, ta phải đi xem Tiểu Hồ ly thế nào."
"Nga đúng, còn có Tiểu Hồ ly đâu, đừng chết đói." Vương Khuyết nói xong buông Mặc Lăng Thanh ra, nhưng lại chưa hoàn toàn buông ra, bởi vì bàn tay to nắm lấy bàn tay ngọc mềm mại.
Trong phòng quang mang lóe lên, Mặc Lăng Thanh mang theo Vương Khuyết lập tức đi vào một chỗ khác, bên trong băng tháp lầu các.
Băng Khuyết Cung này bị Mặc Lăng Thanh luyện hóa sau, tại Băng Khuyết Cung bên trong, nàng có thể bằng tâm niệm lập tức xuất hiện tại bất kỳ chỗ nào. Bên trong lầu các băng tháp, co rúc ở trong góc, Tiểu Hồ ly ngẩng đầu lên nhìn về phía Mặc Lăng Thanh một thân hắc y.
Nàng, nhớ rõ nàng.
Mặc Lăng Thanh nhìn Tiểu Hồ ly rụt rè trong góc, vén bào ngồi xổm xuống vẫy tay.
Tiểu Hồ ly nhìn Mặc Lăng Thanh, lại nhìn thân hình cao lớn Vương Khuyết...
Thăm dò, Tiểu Hồ ly rụt tai lại, nhẹ chân nhẹ tay tiêu sái đi qua. Chỉ chốc lát, Tiểu Hồ ly đến trước mặt Mặc Lăng Thanh một mét, ngẩng đầu lên tế thanh tế khí kêu “nha nhi” một tiếng.
Đáy mắt Mặc Lăng Thanh hiện lên một tia đau lòng, nàng tuy là nữ ma đầu giết người không chớp mắt, nhưng nàng đối với Tiểu Hồ ly mang bóng dáng lúc nhỏ của nàng đặc biệt thương cảm. Nàng thấy Tiểu Hồ ly cẩn thận chặt chẽ, đối chuyện gì cũng cảm giác hoảng sợ, giống như đang nhìn chính mình lúc nhỏ. Nàng khi đó, cũng hoảng sợ bất lực như thế, cũng đối bất cứ chuyện gì đều ôm đầy cảnh giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận