Đạo Tâm Tuần Thiên (Tuyệt Thế Ma Thê, Ta Chỉ Muốn Sống Tạm)

Đạo Tâm Tuần Thiên (Tuyệt Thế Ma Thê, Ta Chỉ Muốn Sống Tạm) - Q.1 - Chương 260: Đánh chết cái này sắc điểu (length: 8608)

Chương 260: Đánh chết cái này sắc điểu
"Sơn dã tiểu nhi, có gì tư cách đặt chân tiên đồ, lăn."
Tiếng cười lạnh trào phúng của Vương Khuyết vang lên, sau đó hắn cùng Mai Lan, Trúc Cúc biến mất trước mắt Hoàng Tiểu Trụ.
Giữa núi rừng, Hoàng Tiểu Trụ ngơ ngác nhìn bầu trời, một lát sau lắc đầu cười khổ.
"Ta quả nhiên... vẫn chỉ có thể như vậy sao?"
Trong lòng đắng chát, ngốc trệ hồi lâu, Hoàng Tiểu Trụ chậm rãi bò dậy, khập khiễng quay về bãi nướng.
Chân hắn không bị thương, chỉ là vừa rồi quỳ lâu nên hơi tê dại.
Gà nướng và thỏ nướng trên khung đã hơi cháy, nhưng Hoàng Tiểu Trụ không để ý, đối với hắn, bây giờ có gì ăn được đã là tốt lắm rồi.
Hắn không biết, lúc này trên đỉnh đầu, Vương Khuyết cùng Mai Lan, Trúc Cúc đang đứng trên mai rùa, xung quanh là trận pháp ẩn nấp đang vận hành.
"Tiểu Ngũ, nói cho bản thiếu gia tình hình của thiếu niên này."
Cổ Đức Điểu nghiêng đầu hót: "Diệu a chủ nhân, ngài hiện tại tâm cơ thật sâu a, vậy mà nghĩ đến dùng loại này..."
Nó còn chưa dứt lời đã thấy Vương Khuyết giơ tay lên.
Thấy vậy, Cổ Đức Điểu nuốt lại lời sắp nói ra, lập tức lên tiếng: "Tiểu tử này tên là Hoàng Tiểu Trụ, sống ở một thôn nhỏ cách chân núi này năm dặm."
"Tiểu tử này không cha không mẹ, cũng không có thân thích bạn bè gì, nhưng tiểu tử này cũng coi như không tệ, rất liều mạng."
Cổ Đức Điểu thao thao bất tuyệt một hồi, Vương Khuyết cùng Mai Lan, Trúc Cúc cũng dần dần hiểu được không ít.
Nhìn xuống Hoàng Tiểu Trụ đang gặm gà nướng và thỏ nướng, ánh mắt Vương Khuyết khẽ động, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cổ Đức Điểu thấy vậy, lặng lẽ bay đến vai Mai Lan, cúi đầu im lặng.
Trúc Cúc liếc mắt nhìn Cổ Đức Điểu, sau đó quay lại, mấy giây sau lại nhíu mày nhìn Cổ Đức Điểu: "Mai tỷ, cái này sắc điểu nhìn lén ngươi!"
Sắc mặt Mai Lan lập tức lạnh như băng, nhưng đang định đánh bay Cổ Đức Điểu thì bỗng nhiên dừng lại.
Con chim này, là sủng vật của Vương Khuyết.
Đánh chó phải nhìn chủ nhân, đánh chim...
"Đại vương, ngài điểu..." Mai Lan ôm quyền, lập tức trước ngực sóng cả dâng trào, Cổ Đức Điểu thấy thế mắt tròn xoe, từ trên vai Mai Lan rơi thẳng xuống...
Vương Khuyết đang suy nghĩ việc khác, nghe vậy chỉ cau mày nói: "Tùy ý, đánh không chết là được."
"Pháp Khắc!" Cổ Đức Điểu kêu thảm thiết, bị Mai Lan nắm lấy, liên tục quạt vào mông…
"Đáng chết sắc điểu, bản tọa cho ngươi nhìn lén!"
Bóng đêm trôi qua, trời dần sáng, sương mù nhàn nhạt bao phủ núi rừng.
Trên đường mòn xuống núi, Hoàng Tiểu Trụ xanh xao vàng vọt, tay xách hai con gà rừng bị trói bằng dây leo, chạy chậm xuống núi.
Con đường núi này hắn đã đi qua vô số lần, chỗ nào có chướng ngại vật, chỗ nào khó đi hắn đều rõ ràng.
Khi hắn chạy đến chân núi, từ bụi cỏ gần đó truyền đến tiếng rên rỉ.
Tai Hoàng Tiểu Trụ khẽ động, dừng bước, cầm búa cẩn thận đi tới.
Sau khi thấy rõ tình hình trong bụi cỏ... sắc mặt hắn giãn ra, cất búa, nhanh chóng chạy tới: "Lão gia gia, ngài bị dã thú tập kích sao?"
Một lão nhân tiều tụy, quần áo rách rưới, đang dựa vào tảng đá, ôm chân không ngừng kêu rên.
Thấy Hoàng Tiểu Trụ đến, mắt lão lập tức lộ vẻ mong chờ: "Tiểu huynh đệ, lão đầu ta bị một con sói tấn công, ngươi có thể cứu ta xuống núi không?"
Hoàng Tiểu Trụ chạy đến kiểm tra vết thương trên đùi lão nhân: "Lão gia gia, vết thương của ngài rất nặng, chân này… hơn phân nửa là phế rồi."
Nói xong, Hoàng Tiểu Trụ từ trong bao quần áo của mình lấy ra một bình thuốc bột: "Đây là thuốc bột chữa thương ta tự mình nghiên cứu ra, rất hữu dụng." Lão đầu đáy mắt hiện lên một tia dị sắc, chỉ là một bên kêu đau vừa nói gì đó. Giữa không trung, Mai Lan Trúc Cúc tứ nữ cùng Cổ Đức Điểu ẩn nấp trong trận pháp nhìn xuống phía dưới.
"Ha ha ha, đại vương thật là biết diễn kịch." Tiểu Trúc che miệng cười khẽ.
Ngực lớn Mai thanh âm lạnh lùng: "Hoàng Tiểu Trụ này tâm tính không tệ, chỉ tiếc không quá thích hợp tu luyện, hắn loại tâm địa này đoán chừng sống không được bao lâu."
Các nàng trò chuyện phân tích Hoàng Tiểu Trụ, mà phía dưới Hoàng Tiểu Trụ đã cõng Vương Khuyết ngụy trang thành lão đầu.
Trên đường nhỏ về thôn, Hoàng Tiểu Trụ thấp giọng nói: "Lão gia gia, ngài nói ngài là từ Bắc Miếu huyện một đường ăn mày muốn đi qua?"
"Đúng vậy." Vương Khuyết ngụy trang thành lão đầu chậm rãi gật đầu: "Một đường ăn xin, không nghĩ tới ở chỗ này ngã."
Hoàng Tiểu Trụ nghe vậy tiếp tục nói: "Lão gia gia, ta nhiều nhất là cho ngài ăn chút gì, cho ngài chỗ ở, đợi chân ngài khỏi, ta làm cho ngài cái gậy, đến lúc đó ngài tự mình rời đi."
"Cám ơn ngươi tiểu huynh đệ, lão đầu ta sẽ không liên lụy ngươi quá nhiều."
Một đường trở lại Tiểu Hà thôn, lúc này trời đã sáng trưng, tháng năm hạ tuần trong ruộng cũng có không ít việc, cho nên người trong thôn đều dậy rất sớm chuẩn bị xuống ruộng làm việc.
Cửa thôn, đập vào mắt là bốn thanh niên đang vác cuốc, mấy thanh niên này đều có dáng người gầy gò.
"Trụ Tử, ngươi lên núi săn bắn sao lại cõng một lão đầu trở về?"
"Ha ha, lão nhân này chẳng lẽ là con mồi của ngươi à?"
Hoàng Tiểu Trụ nở nụ cười: "Lương Tử ca chào buổi sáng, lão gia gia này bị lang cắn bị thương, ta cuối cùng không thể trơ mắt nhìn hắn chết trong núi được?"
Mấy thanh niên này lắc đầu: "Thôn chúng ta mấy tháng nay đều không có hỷ sự hay tang sự, ngay cả bản thân ngươi còn khó mà ăn no mà ngươi còn cứu người........"
"Không sao, ta còn có thể đi săn mà, đây chẳng phải là hai con gà rừng sao?" Hoàng Tiểu Trụ rất lạc quan.
Bốn thanh niên có chút hâm mộ nhìn gà rừng trong tay Hoàng Tiểu Trụ, nhưng bọn hắn không dám lên núi, đối với bọn hắn mà nói, lên núi săn bắn quá nguy hiểm.
"Trụ Tử, không phải ca nói ngươi, ngươi đừng có mơ mộng hão huyền thành tiên nữa, Tiểu Hà thôn chúng ta từ đời này sang đời khác chưa từng xuất hiện Tiên Nhân."
"Tiên Nhân là gì? Tiên Nhân chính là Tiên Nhân!"
"Bọn họ sinh ra đã là Tiên Nhân, chúng ta chỉ là phàm nhân bình thường, chúng ta không thể thành tiên."
"Ngươi cứ thành thật thổi kèn của ngươi đi, ngươi bây giờ 16 rồi phải không? Ngươi phải cân nhắc chuyện cưới vợ rồi? Với tình trạng hiện tại của ngươi, ngươi cưới được con gái nhà ai? Bây giờ ngươi phải tích lũy tiền, ngươi biết không?"
Hoàng Tiểu Trụ thần sắc có chút ảm đạm: "Lương Tử ca, ta biết những điều ngài nói, nhưng ta vẫn muốn thử, ta muốn rời khỏi Tiểu Hà thôn chúng ta ra ngoài xem một chút."
"Ai, lười nói với ngươi nữa, làm việc làm việc, xuống ruộng làm việc." Mấy người kia lướt qua Hoàng Tiểu Trụ, vác cuốc cười nói đi.
Trên lưng Hoàng Tiểu Trụ, Vương Khuyết lên tiếng già nua: "Ngươi gọi là Trụ Tử à."
"Đúng, ta là Hoàng Tiểu Trụ."
Vương Khuyết "ừm" một tiếng sau đó nói: "Lão đầu ta cảm thấy bọn họ nói rất có lý, lão đầu ta đã thấy không ít Tiên Nhân, những Tiên Nhân đó vì tài bảo mà chém giết lẫn nhau, rất nhiều Tiên Nhân cũng không thể sống đến khi chết già."
Hoàng Tiểu Trụ cười cười: "Nào, ta đưa ngài về nhà ta trước."
Không bao lâu, Hoàng Tiểu Trụ cõng Vương Khuyết vào một cái sân nhỏ đổ nát.
"Đói bụng không? Ta đi nấu canh gà ăn."
Hoàng Tiểu Trụ đem Vương Khuyết ngụy trang thành lão đầu đặt lên giường, sau đó dẫn theo gà rừng cùng búa đi đến viện bên trong bắt đầu giết gà. Trên giường gỗ, Vương Khuyết nhìn Hoàng Tiểu Trụ, ánh mắt hơi động, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì. Tại bên cạnh hắn, Mai Lan Trúc Cúc tứ nữ như trước ẩn nấp trong trận pháp. "Đại vương, cái này Hoàng Tiểu Trụ tâm tính thuần lương quá mức chất phác, hắn bây giờ sinh hoạt đối với hắn là tốt nhất, hắn nếu thật bước vào tu luyện nhất đạo....... Hắn sẽ chết rất thảm!" Giọng nói lạnh lùng, đây là ngực lớn Mai. Vương Khuyết khẽ gật đầu truyền âm nói: "Nhìn lại một chút a, tiểu tử này trên người có chút đồ vật......."
Bạn cần đăng nhập để bình luận