Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm

Chương 1050: Kiếm đáp lại (1)

Bên cạnh có người xen lời:
“Kiếm thuật như vậy e rằng không thua gì Ngân Hà Kiếm Phái.”
Lại có người nói:
“Ta cảm thấy huyền diệu còn hơn kiếm pháp của Ngân Hà Kiếm Phái, chưa từng nghe Ngân Hà Kiếm Phái có kiếm pháp một kiếm phá pháp nhập tâm như này.”
“Tinh túy kiếm pháp của Ngân Hà Kiếm Phái nằm ở kiếm đồ kiếm trận, nếu như để đệ tử Ngân Hà Kiếm Phái ném ra kiếm đồ thì Lâu Cận Thần chưa chắc có thể thoát được kiếm đồ."
"Tại sao mọi người không dùng pháp bảo đối phó với hắn?”
Hồ Minh Dực làm như hỏi chuyện lại giống như nhắc nhở.
“Sao phải dùng pháp bảo? Chúng ta và Lâu Cận Thần không có thù, nếu muốn cảm thụ kiếm pháp của hắn tự nhiên là dùng pháp thuật tốt nhất, hơn nữa người ta chỉ dùng kiếm khí bám vào kiếm giấy, không có ý muốn giết người.”
Có người nói:
“Hội kiếm à, tất nhiên phải thể nghiệm kiếm pháp của hắn, dùng pháp bảo chỉ là chứng minh pháp bảo lợi hại.”
Hồ Minh Dực mím môi, thầm nghĩ:
"Pháp bảo cũng là một phần của thực lực, lát nữa ta thu hắn vào hồ lô dâng cho Hắc Dực Đại Tôn, cho các ngươi biết sự lợi hại của ta.”
Hồ Minh Dực cảm thấy có lẽ căn bản không cần chính mình đi chính diện hấp dẫn. Người ở đây khiêu chiến không ngớt. Hắn ta lại nhìn thấy một người cưỡi con lộc xuất hiện từ phương xa, khi đến chỉ có một ánh sáng vàng nhạt, thấy rõ thì đã đến bên trên Hội Kiếm Lâu. “Không ngờ Lộc Linh Công đến, hắn là tu sĩ Nhập Hư gần trăm năm, nghe nói sau khi Nhập Hư cảnh hắn kết duyên với linh lộc, từ đấy đi lên đường người lộc song tu, tu sĩ miễn cưỡng Nhập Hư khi thọ nguyên sắp hết không ngờ tăng lên vùn vụt.”
“Nghe nói khi hắn đấu pháp không bao giờ rời lộc, thoạt nhìn tuổi già nhưng đấu pháp lại rất cứng rắn."
Hồ Minh Dực nghe hai người này nói chuyện, tiếp đó trông thấy Lộc Linh Công cưỡi lộc xông vào Hội Kiếm Lâu. Rõ ràng tốc độ của một người một lộc rất nhanh, nhanh giống như một luồng sáng, nhưng cho người thấy rõ bộ dạng của ông ta. Con lộc mạnh mẽ hùng tráng, toàn thân màu cam, có ấn văn hình hoa mai, đôi sừng hưu to, một ông già ngồi trên lưng nó, râu tóc bạc phơ, gương mặt trông già nhưng cảm giác cây già cứng rắn. Lộc Linh Công xông vào Thanh Hà giới, thấy Lâu Cận Thần ngồi ở tầng hai thì thò tay vào eo, một miếng trang sức nằm trong tay ông ta. Trang sức này là một dây đồng dài cỡ ngón tay, khi bị Lộc Linh Công tháo xuống liền biến thành roi đồng dài cỡ cánh tay. Roi có loại mềm và cứng, roi đồng của ông ta có tên: Đả Thần Tiên. Nghe nói Lộc Linh Công có một nguyện vọng, là hy vọng có thể trên đánh chư thần hư vọng, dưới đánh thần trong lòng người. Roi của Lộc Linh Công cương mãnh không gì sánh được, xuất hiện ở cửa Hội Kiếm Lâu, giơ Đả Thần Tiên chớp mắt đã đến bên trên chỗ ngồi của Lâu Cận Thần. Lộc Linh Công giống như một luồng sáng, nhanh đến khó tin. Quất roi ra hình thành quỹ tích huyền diệu. “Lộc Vô Kỵ đặc biệt đến thỉnh giáo đạo hữu!”
Âm thanh này cư nhiên phát ra từ không trung, hiển nhiên Lộc Linh Công mở miệng lúc ở ngoài lâu, nhưng ông ta vào trước, người và âm thanh cùng tới nơi, có khí thế mạnh mẽ khiếp người. Nhưng Lâu Cận Thần lại giống như căn bản không nghe thấy, không bị quấy nhiễu, không dao động. Kiếm giấy trên bàn lại biến thành một ánh kiếm bắn lên, rạch ở trước mặt cắt hư không ra. Lâu Cận Thần không thèm né, mặc kệ Đả Thần Tiên mang khí thế hùng hồn quất xuống. Giống như sắp đồng quy vu tận. Từ khi Lộc Vô Kỵ đến Nhập Hư, được linh lộc thì sửa tên thành Vô Kỵ, pháp thuật càng lúc càng ngắn gọn, cuối cùng đều dung nhập vào roi này, ông ta không quan tâm pháp thuật khác, không dùng kỹ thuật gì chỉ vung roi thôi. Nhanh, mạnh, hung! Trước đến giờ đều là người khác né Đả Thần Tiên của ông ta, không ai dám cứng rắn đỡ. Lộc Vô Kỵ bằng vào sự hung hăng này thắng càng lúc càng nhiều, từ từ dưỡng ra khí thế hung mãnh, hơn nữa có tâm đắc, đưa độn pháp cùng pháp lực hình thành đại thế, đường hoàng đại khí, phá vỡ hết thảy. Trong khoảnh khắc này Lộc Vô Kỵ nhìn thấy ánh kiếm. Khi ánh kiếm xuất hiện, Lộc Vô Kỵ cảm giác thế của mình bị chém nát.
Đả Thần Tiên không còn sức lực, Lộc Vô Kỵ cảm thấy ánh kiếm càng nhanh, nhanh đến mức khó tin, nhanh đến nỗi ông ta nghĩ Đả Thần Tiên còn chưa quất trúng đối phương thì mình đã bị tách rời đầu và mình. Đầu óc Lộc Vô Kỵ xoay chuyển nhanh, Đả Thần Tiên đổi hướng nghênh đón ánh kiếm, nhưng ông ta phát hiện ánh kiếm dường như càng nhanh. Hơn nữa ánh kiếm giống như hư vô, không tồn tại, khi Đả Thần Tiên sắp quất vào ánh kiếm thì ánh kiếm xẹt qua mép roi. Khoảnh khắc đó Lộc Vô Kỵ biết mình tiêu đời. Cách đấu pháp của Lộc Vô Kỵ cực đoan, lúc mình chiếm tiên cơ ra tay mà bị người đoạt đi tiên cơ thì đành phòng thủ, khi không kịp phòng ngự là ông ta thua te tua. Trước kia Lộc Vô Kỵ cũng gặp nguy hiểm tuyệt cảnh như vậy, lúc như thế này, con lộc bị đối thủ xem nhẹ có thể chở ông ta nhảy ra vùng nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận