Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm

Chương 1041: Chủ nhân mới (2)

Nghe đến đây thì không còn âm thanh, Lâu Cận Thần cẩn thận cảm giác, chỉ cảm giác đến bi thương vô tận trong lòng Tiểu Đoàn và cảnh đại chiến.
Đại chiến đó là hình ảnh một thuyền treo đèn rực rỡ bị tấn công trong trời sao, một trận chiến lớn, nàng núp trong góc, thân thể bị dư ba của pháp thuật lan đến, lúc sắp chết thì có một người xuất hiện.
Người kia đúng là Trần Cẩn, hắn ta bận rộn trong thuyền, dùng sợi chỉ đen khâu lại thân thể của Tiểu Đoàn.
Thân thể của nàng đã không hoàn toàn là người, mà là khâu thân thể của mấy người lại.
Điểm này khiến Lâu Cận Thần rất kinh ngạc, không ngờ Trần Cẩn tu thành môn pháp thuật đổi đầu đổi mình.
Quả nhiên là Trần Cẩn. Vậy còn Khổng Nhuy, hoặc nên nói là Khổng Huyên đã đi đâu? Hắc Dực Thần Giáo là loại giáo phái nào? Lâu Cận Thần không biết. Tiểu Đoàn đã vô thanh rơi lệ, pháp thuật của Lâu Cận Thần khiến nàng nhớ lại chuyện ngày đó, một số cảnh còn là nàng không biết. Lâu Cận Thần không rõ tại sao nàng kia để lại lời nói như vậy trong lòng nữ nhân này. "Nàng ấy cảm thấy ta nhất định sẽ đi tới Thanh Hà giới vực, sẽ đến tửu lâu này? Ta vào tửu lâu nhất định sẽ cảm thấy quen thuộc, cho nên nàng ấy để lại đoạn nói trong tim nữ nhân này nhắc nhở ta, như vậy, hiện tại chiếm cứ tòa tửu lâu này là người của Hắc Dực Thần Giáo? Nàng ấy đã đi từ lâu?”
Lâu Cận Thần lại nghĩ:
"Đã như vậy, tại sao không phá hủy nơi này? Như vậy ta sẽ không phán đoán sai tình huống."
Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra rằng có lẽ nàng ấy đã đi rất xa, và việc bỏ lại Ngũ Tạng tửu lâu này là chứng cứ nàng ấy từng đến đây. Nàng ấy không có bằng hữu, để lại tửu lâu đại khái để nhắn lại với Lâu Cận Thần, chứng minh nàng ấy từng đến đây. “Ài, tu hành càng cứng cỏi, càng lâu thì bằng hữu càng ít, hôm nay biết hai bằng hữu đều từng xuất hiện ở đây, tuy đã đi rất xa nhưng cũng đủ khiến người ta cảm thấy thoải mái!"
Lâu Cận Thần nói rồi đi ra ngoài:
“Các ngươi tìm chỗ trốn đi.”
Lâu Cận Thần mở cửa, có người đang canh giữ, hắn nói:
“Mang ta đến gặp ông chủ của các ngươi.”
Hai người kia đều không nói gì, một người đi trước dẫn đường, một người theo ở phía sau đưa Lâu Cận Thần đến đằng sau. Đằng sau có không gian khác, giống như sau này mới thêm vào. Đi vào trạch viện đằng sau, đập vào mắt là đôi cánh đen trên hai cánh cửa, khi Lâu Cận Thần thấy cảnh này tim giật thót, bởi vì trên mỗi cánh có một con mắt. Hai con mắt nằm ở phần khung xương cánh đen, mắt đỏ tươi mà đáng sợ. Lâu Cận Thần nhìn đôi mắt đỏ kia, rất muốn rời đi. Hiện tại Lâu Cận Thần luôn muốn tránh né tất cả con mắt mang sắc thái bí ẩn, hắn từng thấy một người ngồi trên ngai vua sau khi bị quỷ nhãn từ trong tới ngoài ký sinh thì rất cảnh giác với loại quỷ nhãn này. Nhưng hắn kiềm chế tâm niệm, vẫn là đi vào. Tiếp đó hắn đi tới một sảnh đãi khách, thấy một người đang vẽ. Khi hắn nhìn thấy người này thì cảm giác hư không nơi hắn ta đứng có đôi cánh đen đang ôm lấy hắn ta. Đó là một loại pháp vận, từ hư vô bắn ra ánh sáng thần tính, khiến Lâu Cận Thần chỉ nhìn đã sinh ra ý nghĩ muốn quỳ lạy.
“Nghe nói ngươi muốn gặp ta?”
Giọng nói của người đang vẽ không hề già mà khá trẻ, áo trắng, chắp tay sau lưng, một tay cầm bút viết vẽ. Lâu Cận Thần bước đến sau lưng hắn ta, thấy đang vẽ một người, lưng giương đôi cánh chim lớn, người đó là hắn ta. Đây là một kẻ vừa tự phụ lại tự kỷ. Lâu Cận Thần trong lòng có phán đoán như vậy. Lâu Cận Thần hỏi:
“Ngươi là ông chủ của Ngũ Tạng tửu lâu này?"
"Có thể nói như vậy."
Người vẽ tranh đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn về phía Lâu Cận Thần, thân thể không quay lại, mà là đầu quay 180 độ. Hắn ta đột nhiên quay đầu lại, lạ lùng nhìn Lâu Cận Thần, ngón tay của Lâu Cận Thần nhích nhẹ ở mép tay áo, suýt móc ra kiếm. “Đã lâu rồi ở chỗ ta không có người dám ăn không trả tiền."
Người này nói. "Không, ta không phải ăn không trả tiền."
Lâu Cận Thần nói. “Ồ, vậy là ngươi đến trả tiền, nếu vậy cứ đến phía trước trả, nhưng ngươi gặp ta, ánh mắt của ngươi khiến ta khó chịu, ta muốn đôi mắt của ngươi trả tiền rượu.”
Lâu Cận Thần cười nhẹ nói:
"Từ khi ta bắt đầu tu luyện đến nay, đã có rất nhiều người muốn có mắt của ta, nhưng mắt ta vẫn còn trong hốc mắt đây. Ngươi muốn có thì phải xếp hàng."
"Tốt lắm, lời nói của ngươi chọc giận ta. Không chỉ ánh mắt của ngươi khiến ta tức giận, mà toàn thân ngươi cũng khiến ta tức giận. Ta sẽ xé ngươi thành từng mảnh, nấu chín cho tất cả thực khách ở đây nếm thử."
Lâu Cận Thần xoay người, ngón tay cong lên bên mép tay áo, một luồng sáng chui ra vòng quanh đầu ngón tay hình thành kiếm nhỏ, tay phải cầm kiếm, đưa lưng về phía người kia đi tới vài bước, kiếm nhỏ gọt móng tay trái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận