Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm

Chương 1024: Cố nhân Kinh Lạc Cung (2)

Cung điện dưới núi hoàn mỹ gắn kết với nhau hình thành ‘thế’, cả núi đều giống như sống.
Lâu Cận Thần hiện hình trước cửa Huyền Thiên Tông, thỉnh thoảng có đệ tử ra vào, trong đó có một người hỏi:
"Ngươi không phải là đệ tử của Huyền Thiên Tông chúng ta đúng không?"
"Ồ, làm sao ngươi nghĩ vậy?"
Lâu Cận Thần hỏi.
“Khí vận của ngươi cao quý chất chứa thần bí, âm u lạnh lẽo sâu thẳm, ánh mắt nhìn sơn môn có thưởng thức nhưng không chút kính sợ, cho nên ta dám kết luận ngươi không phải đệ tử Huyền Thiên Tông.”
Người kia nói.
Lâu Cận Thần nói:
"Ngươi nói đúng, ta không phải đệ tử Huyền Thiên Tông, ta đến thăm bạn.”
Tu sĩ kia nói:
“Thăm bạn hả, không biết tôn giá là đệ tử chân truyền của phái nào? Khí vận như vậy, không có lý nào Tiêu Thanh Minh này chưa từng nghe qua.”
Lâu Cận Thần hỏi:
“Ta mới đến giới này thì sao ngươi gặp được, ngươi là đệ tử Huyền Thiên Tông vậy có thể truyền lời nhắn giúp ta không?”
“Tất nhiên được.”
Tiêu Thanh Minh vòng quanh Lâu Cận Thần đánh giá hắn, tay sờ cằm, suy đoán thân phận của Lâu Cận Thần, lại nói:
"Nhưng ngươi phải nói cho ta tên của người mà ngươi viếng thăm.”
Lâu Cận Thần nói:
“Cơ Băng Nhạn, ngươi cứ nói là Yên Lam cố nhân tới thăm!"
Tiêu Thanh Minh nói:
"Đại sư tỷ? Đại sư tỷ quen nhiều người từ Yên Lam Giới, chưa chắc chịu gặp ngươi.”
Lâu Cận Thần nói:
“Vậy hãy nói là Kinh Lạc Cung cố nhân đến, ta nghĩ nàng sẽ đến gặp ta.”
“Kinh Lạc Cung? Chưa từng nghe, nhưng nếu ngươi đã tự tin như vậy thì ta đi thử.”
Tiêu Thanh Minh vào cửa lớn của Huyền Thiên Tông, đi hướng một chỗ đại điện. Cơ Băng Nhạn đã là điện chủ của ngoại sự điện, với người tu hành thì đây không phải việc béo bở gì, đương nhiên, cũng có một ít tu sĩ thèm muốn chức vị này. Chức vị này là tu sĩ chân chính hướng tới đại đạo không thèm, nhưng tu sĩ chỉ ham quyền lực lại khó nhận được. Trong mắt nhiều người thì điện chủ của ngoại sự điện có quyền hành cao còn hơn vua. Cơ Băng Nhạn có thể nói là nữ đế. Tiêu Thanh Minh đi sâu vào ngoại sự điện, vừa vào điện đã lớn tiếng nói:
"Biểu tỷ, biểu tỷ, bạn trai của tỷ tìm tới cửa.”
Tiêu Thanh Minh mới nói xong, một cây roi điện bỗng xuất hiện trong hư không quất vào người hắn ta. Chát! Tiêu Thanh Minh bị điện giật văng ra ngoại sự điện. Tiêu Thanh Minh ở trên mặt đất co giật một lúc thì bò dậy, tuy rằng thống khổ, nhưng trên thực tế hắn ta không bị vết thương gì, đều là đau ngoài da. “Ui chao, biểu tỷ, ngươi xuống tay quá nặng, ta muốn đi mách bác rằng ngươi mưu sát biểu đệ!"
Tiêu Thanh Minh bò dậy, xộc vào điện. Bên trong truyền ra giọng nói lạnh lùng của Cơ Băng Nhạn:
“Ngươi nói chuyện đàng hoàng, đừng ép ta lại đánh ngươi, ngươi muốn chọc cười thì hiện tại tâm trạng của ta đang rất tốt.”
Tiêu Thanh Minh khập khiễng đi vào bên trong, lúc vào trong hắn ta đã đi đứng bình thường. Tiêu Thanh Minh nói:
"Biểu tỷ, bên ngoài thật sự có một tên nói muốn gặp ngươi, ta thấy tên kia rất là gai mắt, cho nên ta cảm thấy người này nhất định có quan hệ không tầm thường với ngươi.”
Cơ Băng Nhạn hừ lạnh một tiếng:
“Hừ, nói cho đàng hoàng.”
Trong điện tối tăm, nhưng ngước lên thấy ánh sao, giống như đặt mình vào một mảnh trời sao. Đây là chỗ tu hành của Cơ Băng Nhạn, tuy rằng nàng chủ quản ngoại sự, nhưng vẫn là cố gắng hết sức chừa thời gian tu hành. Tiêu Thanh Minh nói:
"Thật sự, người đó mặc đồ đen, khí chất thần bí lại mang theo một chút cao quý, ta lớn như vậy chưa từng gặp kẻ đáng ghét như thế.”
Cơ Băng Nhạn nói:
“Rảnh quá thì đi về đi.”
Tiêu Thanh Minh nói:
“Đừng, ta có việc, tối ngày mốt là đại thọ của ngoại công, trong nhà hy vọng ngươi sẽ có mặt, tuy rằng ngươi hiện tại thân phận cần phải cẩn thận, nhưng chỉ là đi chúc mừng hẳn là sẽ không dẫn đến người khác nói nhảm."
"Ha ha! Trở về đi."
Cơ Băng Nhạn nói. Có một số điều nàng không muốn nói quá thẳng thắn, gia tộc của nàng không nhỏ, dòng họ bên phụ thân, mẫu thân cộng lại thì càng lớn. Huyền Thiên Tông là môn phái cổ xưa, đệ tử và gia tộc của đệ tử đan vào nhau, nhưng mà đệ tử có gia tộc sẽ tự nhiên thiên vị gia tộc, sẽ dời ích lợi của môn phái vào gia tộc. Nói chung, những chức vụ quan trọng trong môn phái không thể được trao cho đệ tử gia tộc, trừ phi đệ tử gia tộc hoàn toàn đứng về phía môn phái. Nàng biết mình khao khát điều gì nên giữa môn phái và gia tộc thì nàng kiên định đứng về phía môn phái, gia tộc là vướng víu với nàng. Nhưng nàng lại rất rõ ràng, chỉ cần nàng còn trong môn phái, gia tộc tự nhiên sẽ không bị tổn hại. "Không, chờ một chút, biểu tỷ, người ngoài cửa nói hắn là Yên Lam cố nhân!"
Người trong điện hơi trầm mặc hỏi:
“Yên Lam cố nhân nào?”
“À, hắn còn nói, nếu không biết thì cứ nói là Kinh Lạc Cung cố nhân.”
Tiêu Thanh Minh vừa nói xong, trong điện bay ra roi mỏng manh, Tiêu Thanh Minh muốn né, cú quất vừa rồi đã khiến hắn ta sợ. Chỉ là thân thể của hắn ta mới động, tia điện đã quất trúng người hắn ta, cả người bay lên, bên tai nghe giọng của biểu tỷ:
“Đưa tin rất tốt, nhưng về sau không cần đưa nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận