Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm

Chương 1025: Cố nhân Kinh Lạc Cung (3)

Tiêu Thanh Minh rơi xuống đất, toàn thân co giật, hắn ta phát hiện lần này nặng hơn lần trước nhiều, cả người tê dại, không cách nào động đậy.
Lâu Cận Thần đứng trước cửa Huyền Thiên Tông, đứng khoanh tay đưa lưng về phía tông môn, đứng ở mép bình đài đưa mắt nhìn trời xa, không ngừng có đệ tử thân hóa độn quang rơi xuống trước tông môn, nhưng dường như không ai nhìn thấy hắn.
Ngay lúc này, một linh quang bay ra từ tông môn Huyền Thiên Tông, rơi xuống trước cổng, Cơ Băng Nhạn lập tức thấy Lâu Cận Thần.
Áo đen, nhìn từ sau lưng tóc đen xõa dài, Cơ Băng Nhạn chưa từng thấy cảm giác phiêu dật này, nhưng hơi thở lại khiến nàng quen thuộc.
Cảm giác xa lạ quen thuộc.
"Lâu Cận Thần!"
Cơ Băng Nhạn thăm dò kêu lên. Lâu Cận Thần quay lại và mỉm cười. "Thật sự là ngươi, Lâu Cận Thần, ngươi cuối cùng cũng tới."
Cơ Băng Nhạn nói.
"Đúng vậy, ta đến đây."
Lâu Cận Thần cười nói. Cơ Băng Nhạn nói:
“Tinh Vũ đặc sắc như vậy, ngươi nên sớm đi ra.”
“Ra lúc nào đều không muộn.”
Lâu Cận Thần nói. Cơ Băng Nhạn nói:
"Được được được, ngươi giỏi lý luận nhất. Chúng ta vào thôi, ta đón gió tẩy trần cho ngươi.”
Đệ tử Huyền Thiên Tông qua lại đều ngẩn ngơ, bởi vì bọn họ trước đến giờ chưa từng gặp điện chủ của ngoại sự điện có thái độ như vậy. Lâu Cận Thần nở nụ cười. Đi vào Huyền Thiên Tông, Cơ Băng Nhạn hỏi:
“Sao chỉ có mình ngươi đi ra?”
Lâu Cận Thần hỏi lại:
“Chẳng phải nàng đã thấy hết rồi à?’ Cơ Băng Nhạn hỏi:
“Mấy vị hồng nhan tri kỷ của ngươi đâu?”
Lâu Cận Thần đáp:
“Người tu hành, mỗi một vị đều thuộc về chính mình, bọn họ tự nhiên có tu hành của mình.”
Không hiểu sao nỗi lòng Cơ Băng Nhạn rất vui. Vừa lúc Tiêu Thanh Minh đi ra, hắn ta nhìn trân trân, biểu tỷ lạnh lùng cao ngạo trong lòng hắn ta lúc này cả người đều giống như nở hoa, tuy rằng ngoài miệng không cười nhưng trên người mỗi một chỗ đều lộ ra ý cười. Tiêu Thanh Minh nghĩ đến hoa, một đóa hoa nở rộ cố gắng tỏa mùi hương. Tiêu Thanh Minh muốn nói chuyện, nhưng bị Cơ Băng Nhạn lườm một cái thì im re.
Hôm nay, Cơ Băng Nhạn tổ chức một yến hội riêng tư trong Huyền Thiên Tông, chỉ có hai người dự, rất nhiều người tò mò, ai có thể được Cơ điện chủ mời dự tiệc trong chỗ ở của nàng. Uống rượu cả đêm, hôm sau nàng còn mang theo Lâu Cận Thần đi dạo trong sơn môn. Thậm chí một số nơi người ngoài không thể đặt chân cũng được Cơ Băng Nhạn dẫn đứng ngoài xem. Lúc này, có một người từ bên cạnh mà đến, giống như tình cờ gặp, lại giống như đã chờ sẵn. "Cơ sư muội, đây là bằng hữu nàng à? Sao không giới thiệu?"
Cơ Băng Nhạn là đại sư tỷ trong thế hệ của nàng, người này gọi nàng là sư muội hiển nhiên không phải đệ tử cùng nhóm, hắn ta cho tới nay đều muốn làm điện chủ ngoại sự điện nhưng không được như ý. Thấy Cơ Băng Nhạn mang người ngoài đi dạo tông môn, hắn ta định thừa cơ làm chút gì đó, tuy rằng điện chủ ngoại sự điện muốn dẫn ai đi dạo tông môn đều được, nhưng hắn ta vẫn muốn kiếm chuyện. "Đây là bằng hữu của ta, cũng là bằng hữu của các sư đệ Yên Lam, Tiêu sư huynh, ta nhớ ngươi phải đi điều hòa chiến sự của thủy tộc ở Thương Hải Thủy Vực, sao vẫn chưa xuất phát?"
Tiêu sư huynh bị Cơ Băng Nhạn hỏi lại, mưu đồ cũng bay biến hết, đành nói:
“Ta định xin 'Định Hải Châu', dùng để áp chế đám hải tộc, sắp xuất phát, nhưng cho dù là sư muội thì dẫn người ngoài đi trong tông môn cũng cần chú ý một ít, có một số nơi không phải người ngoài có thể đi."
"Bản điện chủ làm việc, cũng không nhọc đến Tiêu sư huynh lo giùm, ngươi hãy đi mau, nếu như hải tộc lại cử người đến thì đừng trách bản điện chủ trừ công tích của ngươi trong môn phái. "Ngươi!"
Tu sĩ họ Tiêu mặt đỏ rần, phun ra một chữ rồi tức giận rời đi. Lâu Cận Thần nói đùa:
"Không ngờ Cơ điện chủ có uy như vậy trong Huyền Thiên Tông, thất kính rồi.”
“Không dám nhận Lâu cung chủ Lâu Phủ Quân khích lệ, vĩnh viễn khắc ghi phong thái Kiếm Tiên tuyệt thế của ngài, sau khi trở về mỗi khi bản điện chủ nhớ đến thì phát hiện toàn bộ cùng thế hệ trong Thanh Hà giới không ai bằng một phần vạn phong thái của Lâu cung chủ.”
Cơ Băng Nhạn cũng nói đùa, nhưng nửa thật nửa giả. Cơ Băng Nhạn nhìn nửa bên mặt của Lâu Cận Thần, hắn thì nhìn ánh sáng mặt trời nói:
“Ánh sáng mặt trời này thật đẹp, lâu rồi không tắm trong nắng ấm như vậy.”
Nàng biết ý hắn là gì, nhưng có một số chuyện sau khi đã xảy ra là không thể thay đổi được, Cơ Băng Nhạn không thể quyết định nhiều việc. Cơ Băng Nhạn nói:
"Mọi chuyện đều sẽ trở thành quá khứ. Quá khứ là vết sẹo hay phong cảnh đều phụ thuộc vào tâm trạng hiện tại của chúng ta."
"Nói rất đúng, nói hay.”
Lâu Cận Thần nói:
"Cơ đạo hữu, ngươi có biết chưởng giáo của Ngân Hà Kiếm Phái hiện tại là cảnh giới gì?"
Cơ Băng Nhạn giật mình kêu lên:
"Ngươi? Ngươi muốn làm cái gì?"
Lâu Cận Thần nói:
"Không có gì, ta tu hành tới nay, tập kiếm nhiều năm, ít khi bị thua, chỉ có bị một kiếm của Ngân Hà chưởng giáo đánh cho tan tác trốn chạy, nên muốn đấu lần nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận