Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm

Chương 1039: Trả nợ bằng trái tim (2)

Hắn ta ra ngoài sắp xếp thức ăn, nói cho chưởng quầy nghe đối thoại của mình và Lâu Cận Thần. Chưởng quầy nhíu mày, sai người đi chú ý sương phòng, đừng để khách bỏ trốn.
Gặp gỡ loại chuyện này, nếu là Hư cảnh bình thường thì không sao, nếu gặp người mạnh mẽ trong Hư cảnh thì chỉ có thể dựa vào lâu chủ ra tay.
Bên kia, đã có bốn nữ nhân vào sương phòng của Lâu Cận Thần, bao gồm nữ tu sĩ mặt tròn.
Lâu Cận Thần rốt cuộc hiểu tại sao nữ tu sĩ mặt tròn mơ hồ để lộ ra cảm giác khát khao muốn làm một mối giao dịch.
Trừ nàng ra, ba người khác trông rất dữ tợn.
Lâu Cận Thần nhìn một cái đã phá ảo thuật trên người họ. Ba người khác lộ ra gương mặt vốn có, không còn là mặt xấu nữa, phải gọi là dị dạng. Lâu Cận Thần nhíu mày, nói:
"Như ba vị e rằng nhạc khúc gì cũng không thể khiến người tâm trạng sung sướng."
Ba người phụ nữ xấu xí lập tức quỳ xuống xin lỗi:
“Chân nhân, chúng ta đi ra ngoài ngay, xin hãy để Tiểu Đoàn tấu nhạc cho ngài.”
Ba người quỳ lạy xong đứng lên, ôm dụng cụ nhạc từng bước rút ra ngoài. Kết quả này khiến Lâu Cận Thần có chút ngoài ý muốn, nữ tu mặt tròn tên Tiểu Đoàn muốn nói lại thôi. “Chờ một chút.”
Lâu Cận Thần nhìn ba người. Ba người đứng yên tại chỗ. Cô gái cầm đầu nửa bên mặt phình to, ngực xệ như bà già, một con mắt và mũi miệng và một bên tai của phần mặt sưng rũ xuống bả vai. Chỉ có một con mắt ở vị trí cũ còn nguyên vẹn, quanh con mắt đó da dẻ trắng nõn, mặt mày thanh tú, có thể nhìn ra nàng từng là một mỹ nhân, nhưng trong mắt toát ra đau thương và thống khổ. Nữ nhân thứ hai thì mặt đầy u nhọt độc, thoảng mùi hôi. Nữ nhân thứ ba ngón tay là xúc tu màu đen, dường như nàng cũng không thể khống chế nó, bởi vì nàng dùng dây thừng cột xúc tu lại, nhưng phần xúc tu lộ ra thì vô thức vặn vẹo. "Các ngươi có thể đàn tấu nhạc khúc?"
Lâu Cận Thần hỏi. Nữ tu sĩ mặt tròn tên Tiểu Đoàn lập tức nói:
"Có thể, bọn họ có thể."
Lâu Cận Thần nói:
“Vậy các ngươi hãy hợp tấu một bài cho ta nghe.”
Lâu Cận Thần nói xong đi tới giường lùn, nằm xuống nói:
“Đàn bài tha hương gặp bạn cũ.”
Tiểu Đoàn ngây ra một lúc, nói:
“Vâng thưa chân nhân.”
Lâu Cận Thần nằm nghe. Lát sau tiếng nhạc vang lên, lọt vào tai là giai điệu đau thương. Lâu Cận Thần nhớ lúc khởi đầu, hắn muốn hồi ức vì cuộc gặp gỡ sau này, nhưng càng nghe càng buồn, tiếng nhạc như tiếng nức nở. “Ngừng lại!”
Lâu Cận Thần ngồi dậy, hỏi:
"Chuyện gì thế? Tha hương gặp bạn cũ mà sao buồn quá vậy?”
Một người nói:
“Thưa chân nhân, lỗi tại chúng ta, nghĩ đến gặp người cũ mà bộ dạng của chúng ta như vậy, khó tránh lòng buồn đau khó thể kiềm chế.”
“A, vậy đàn một bài an hồn đi."
Lâu Cận Thần nói, hắn cảm thấy mấy người này cần nghe bài như vậy. Nữ tu mặt tròn Tiểu Đoàn nói:
“Vâng thưa chân nhân.”
Mới nghe một lúc sau, Lâu Cận Thần lại một lần nữa ngồi dậy, nói:
"Dừng lại đi, sao vẫn buồn thế hả? Loại đau thương như vậy làm sao an hồn?”
Ba nữ tu lập tức quỳ xuống, nói:
"Chân nhân, đều là lỗi của chúng ta, chúng ta nghĩ linh hồn của mình đang bị xâm nhiễm, trong lòng dâng lên bi thương khó thể kiềm chế.”
Lâu Cận Thần lại nhìn ba người, nhịn không được nói:
“Sợ rằng vô luận khiến các ngươi đàn bài gì thì cũng thành bi thương vô tận.”
Lâu Cận Thần hỏi:
“Thôi không đàn nữa, các ngươi có gì muốn hỏi không? Mỗi người một câu, để xem ta có thể trả lời không.”
Một trong ba nữ nhân dị dạng lập tức nói:
"Chân nhân, xin hỏi mặt của ta có biện pháp gì có thể khôi phục không?"
Lâu Cận Thần im lặng một lúc, nói:
"Không biết."
Nữ nhân kia xệ một nửa mặt, không thể thấy biểu cảm, chỉ có một con mắt nguyên vẹn lộ tia thất vọng. Một nữ nhân khác hỏi:
“Chân nhân có biết cách gì trừ bỏ độc trên người của ta không?”
Lâu Cận Thần lại một lần nữa im lặng một lúc, nói:
"Không biết."
Nữ nhân này lại lộ vẻ mặt thất vọng. Nữ nhân cuối cùng không cần hỏi Lâu Cận Thần đã đoán được, đối phương quả nhiên hỏi:
"Chân nhân, có biện pháp gì có thể khôi phục tay của ta không?"
"Không biết."
Lâu Cận Thần cấp tốc nói:
“Thôi, các ngươi đàn không có một bài hợp ý ta, ta cũng không trả lời được câu hỏi của các ngươi, xem như huề nhau."
Hắn nói xong, bốn nữ tử lại đứng lên, cùng yểu điệu cúi chào:
"Đa tạ chân nhân, hạ tu cáo lui."
Lâu Cận Thần nhìn bọn họ rời đi, có chút trầm mặc, hắn đang suy tư, là ai khiến các nàng đến gặp mình. Lâu Cận Thần không tin mình mới đến, vừa vào tửu lâu này đã có người kỳ lạ như vậy đến tìm chính mình nghe khúc. Lâu Cận Thần gọi thị giác đến hỏi:
“Bốn người họ là chuyện gì? Tại sao ta vừa đến thì Tiểu Đoàn đã hỏi ta có muốn nghe khúc?"
Thị giả đồng dạng im lặng một lúc, nói:
"Chân nhân, tiểu tu không biết."
"Ngươi cũng không biết?"
Lâu Cận Thần hỏi:
“Ông chủ của các ngươi là ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận