Đại Tần: Chết Thật, Tổ Long Nghe Lén Ta Tiếng Lòng !

Chương 876: chúng ta khi dễ không được Đại Tần, chúng ta có thể khi dễ ô tôn a

Chương 876: chúng ta không bắt nạt được Đại Tần, nhưng có thể bắt nạt Ô Tôn mà
“Ngươi ngươi ngươi... Ngươi đụng độ chủ lực của Nguyệt Thị?” Hồ Lan Đạc nhíu mày, kinh ngạc. Người của Trát Tạp, đụng độ chủ lực của Nguyệt Thị?
Mà binh mã của ta, thì lại đụng độ chủ lực của Đại Tần?
Vậy còn Mạo Đốn đâu?
Hắn chợt nhìn về phía Mạo Đốn, chất vấn, “Đại vương tử! Người của ngươi, đã xảy ra chuyện gì?” Nếu như cả hai chúng ta đều gặp phục kích, vậy ngươi Mạo Đốn, chẳng phải là hoàn toàn không có chuyện gì sao?
Làm sao ngươi sau khi trở về, cũng nói chính mình gặp mai phục?
Ta?
Nghe được Hồ Lan Đạc chất vấn, đôi mắt Mạo Đốn lập tức trầm xuống, hắn không biết Hồ Lan Đạc cùng Trát Tạp bọn hắn, rốt cuộc là thật sự gặp phải phục kích, hay là đang nói dối hắn?
Khỉ thật, kẻ bị chủ lực địch nhân phục kích phải là binh mã của ta mới đúng chứ?
Nếu không phải ta có tính toán trước, nếu không phải ta rút lui kịp thời, nói không chừng đại quân của ta, tất cả đều đã hao tổn ở trong đó!
Hai người các ngươi, ngược lại là ở đây diễn kịch làm bộ với ta à?
“Tả Hiền Vương, binh mã của ta, đích thực là gặp mai phục, tổn thất nặng nề!” Mạo Đốn nói ra, “Binh mã của ta, sau khi tiến vào hẻm núi Hắc Hà, đi được nửa đường, đột nhiên gặp phục kích! Địch nhân dùng một loại tảng đá rất kỳ lạ, rơi xuống đất liền vỡ vụn!”
“Ngươi... Ngươi cũng gặp phải?” Nghe được lời Mạo Đốn, Hồ Lan Đạc kinh hãi.
Hử?
Ta cũng?
Mạo Đốn sững sờ, kinh ngạc hỏi, “Tả Hiền Vương, chẳng lẽ các ngươi cũng...”
“Đúng vậy a! Đó là tảng đá Tần Nhân dùng, rất đáng sợ!” Hồ Lan Đạc nghĩ đến cảnh tượng kia, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Khỉ thật, đám Tần Nhân này rốt cuộc lấy đâu ra loại đá đáng sợ như vậy?
Thiếu chút nữa là hắn đã không thể sống sót trở về rồi...
“Tảng đá?” Trát Tạp sững sờ, vẻ mặt nghi hoặc không hiểu, “Tảng đá gì?”
Hử?
“Ngươi không gặp phải?” Sau khi nghe xong, cả hai đều nhìn về phía Trát Tạp.
Trát Tạp thấy vậy, càng thêm khó hiểu nói, “Xác thực không gặp phải, ta chỉ gặp người thôi a... Hơn nữa, khẳng định đều là người Nguyệt Thị...”
Ngọa Tào?
Nghe được lời của Trát Tạp, trong lòng Hồ Lan Đạc và Mạo Đốn đều dấy lên nghi hoặc.
Chuyện này, rốt cuộc là thế nào?
Bọn họ đều gặp mai phục sao?
Cả ba đội ngũ đều gặp mai phục, vậy khỉ thật, rốt cuộc đã có bao nhiêu người Nguyệt Thị, bao nhiêu Tần Nhân kéo tới?
“Nói như vậy, tất cả chúng ta, đều gặp phục kích?” Trát Tạp nhìn hai người nói ra, “Chẳng lẽ là, người Nguyệt Thị và Tần Nhân liên thủ?”
“Đám Tần Nhân đáng chết này, vậy mà lại xảo trá như vậy!” Hồ Lan Đạc híp mắt nói, “Nếu không phải bọn hắn trốn trong hẻm núi phục kích, chúng ta cũng không đến nỗi tổn thất nhiều như vậy!”
“Thủ lĩnh, ngài tổn thất bao nhiêu nhân mã?”
“Ước chừng 15.000 đi...” Hồ Lan Đạc nghe, sắc mặt có chút mất tự nhiên, lập tức nói thêm, “Bất quá, ta đoán rằng, Tần Nhân phục kích chúng ta, ít nhất phải từ 30.000 trở lên!” 30.000...
Nếu như Hồ Lan Đạc biết thật ra số lượng Tần binh chỉ khoảng ba ngàn, vậy hắn hẳn là cả người đều muốn khóc.
Khỉ thật, 30.000 nhân mã bị 3.000 người tiêu diệt một nửa, nửa còn lại tan tác tháo chạy, chuyện này nếu để Đầu Mạn biết, không chặt đầu hắn mới lạ.
“30.000? Quân Tần vậy mà giấu ở đây nhiều như vậy?” Trát Tạp nghe, nói ra, “Chúng ta hao tổn một hai ngàn binh sĩ, địch nhân ít nhất có 20.000! Hoặc là nhiều hơn! Bất quá, ta gặp phải, đều là người Nguyệt Thị...”
“Chỗ ta gặp phải, không biết có bao nhiêu...” Mạo Đốn sau khi nghe xong, nhìn hai người nói ra, “Ta chỉ biết là, đại quân của chúng ta sau khi đi vào được nửa đường, đột nhiên liền gặp phục kích, tình thế địch nhân rất mạnh, đá lớn, cung nỏ, thậm chí cả loại đá kỳ quái kia, nhiều không kể xiết! Ta liền vội vàng rút binh mã về, bất quá, cũng tổn thất mất hai, ba ngàn người...”
“A? Phải không?” Hồ Lan Đạc nghe, hơi híp mắt lại, “Vậy cũng không biết là Tần Nhân, hay là người Nguyệt Thị?”
“Xác thực không biết...” Mạo Đốn nói, “Ta vốn định sai người xông vào dò xét lại lần nữa, nhưng sau đó, liền nhận được tin tức của các ngươi, ta cũng đành phải suất lĩnh binh mã vòng về...”
“Xem ra, đây là một âm mưu do Tần Nhân và người Nguyệt Thị chủ mưu!” Hồ Lan Đạc nói ra, “Tần Nhân ở Trường Thành không làm gì được chúng ta, vậy mà lại đến Kỳ Liên Sơn này để động thủ với chúng ta!”
“Thủ lĩnh, chúng ta phải hỏa tốc thông báo cho đại vương!” Trát Tạp nói ra, “Để đại quân Hung Nô chúng ta, đến dưới Trường Thành của Tần Nhân tập kích quấy rối bọn hắn, tốt nhất là công phá phòng tuyến, đi cướp bóc một phen, cũng tốt để xả cơn giận này a!”
“Chuyện này ta đương nhiên biết!” Hồ Lan Đạc nói ra, “Bất quá, hiện tại chúng ta cần nghĩ là, tiếp theo nên làm gì?”
Hử?
Nghe lời Hồ Lan Đạc, Mạo Đốn trong lòng khẽ giật mình.
Không sai, đây mới là vấn đề cấp bách nhất bọn họ cần giải quyết ngay sau đây.
Bọn họ suất lĩnh 60.000 đại quân, muốn dạy dỗ và uy hiếp người Nguyệt Thị, không ngờ dạy dỗ uy hiếp không thành, ngược lại chính mình lại tổn thất nặng nề.
Ba đội binh mã này cộng lại, tổn thất vượt quá hai vạn người!
Bây giờ, trong tay bọn họ chỉ còn bốn vạn người, lại nữa, Nguyệt Thị còn liên hợp với Tần Nhân, bọn họ muốn dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, chỉ sợ là rất khó.
Cho nên, chuyện này giải quyết thế nào?
“Tả Hiền Vương, ta ngược lại thật ra có một chủ ý...” Mạo Đốn nhìn Hồ Lan Đạc, đôi mắt khẽ động, mở miệng nói.
“A? Mạo Đốn vương tử, ngươi nói xem, ngươi có diệu kế gì?”
“Nếu như chúng ta cứ thế này trở về, bên phía phụ vương, e rằng không ai có thể ăn nói cho ổn thỏa...” Mạo Đốn nhìn Hồ Lan Đạc nói ra, “Tả Hiền Vương chắc hẳn sẽ không quên, lúc chúng ta xuất phát, phụ vương đã yêu cầu chúng ta thế nào chứ?”
Hả?
Đúng là vậy...
Nghe lời Mạo Đốn, Hồ Lan Đạc biến sắc.
Lúc bọn họ xuất chinh, Đầu Mạn đã nói rõ, yêu cầu bọn họ lần này phải thông qua việc đả kích và uy hiếp Nguyệt Thị, để người Nguyệt Thị giao ra một lượng lớn dê bò gia súc, còn có phụ nữ cùng các loại tài sản của cải.
Lần này, chẳng những không lấy được gia súc và phụ nữ, ngược lại chính bọn họ còn tổn binh hao tướng.
Cứ như vậy, bọn họ trở về, biết ăn nói làm sao?
Vạn nhất Đầu Mạn nổi giận, muốn nghiêm trị bọn họ, đó cũng là chuyện rất có thể xảy ra.
Nhưng mà...
Bây giờ Nguyệt Thị, rõ ràng là không dễ đánh...
Vậy những gia súc và phụ nữ này, lại phải lấy từ đâu?
Gần đây, có bộ lạc nào tương đối lớn, có thể cho bọn họ cướp bóc một trận ra trò không?
Dân chăn nuôi lẻ tẻ có lẽ có, nhưng mà, cái đó không thể giải quyết vấn đề được!
Mà phía tây là Nguyệt Thị, đã sẵn sàng chờ địch, biên giới tây nam là dãy núi, cũng không có mấy dấu chân người.
Phía đông nam, thì là Đại Tần.
Cứ tình hình như bây giờ, Đại Tần, không dễ đụng vào đâu...
Hử?
Chờ đã?
Đột nhiên, Hồ Lan Đạc sững sờ, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, dường như đã nghĩ tới điều gì đó.
Còn có một phương hướng, ngược lại lại có không ít người, không ít gia súc, và không ít phụ nữ...
Không sai, nơi này, không phải nơi nào khác, chính là Ô Tôn!
“Đại vương tử, ngươi nói là... Ô Tôn?” Hồ Lan Đạc nhìn về phía Mạo Đốn, híp mắt hỏi.
“Tả Hiền Vương anh minh!” Mạo Đốn nói ra, “Chúng ta hôm nay đến đây, là theo lời thỉnh cầu của người Ô Tôn mà đến, ngươi nói xem, chúng ta khổ cực như vậy, còn tổn binh hao tướng, bọn họ ra tay giúp đỡ cũng không làm, thế có đúng không? Nếu như bọn họ không thể bồi thường cho chúng ta, vậy chúng ta dựa vào cái gì giúp bọn họ, dựa vào cái gì tiếp tục bảo vệ bọn họ?”
Hả?
Đúng là vậy!
Hồ Lan Đạc nghe xong, chậm rãi gật đầu, “Có lý... Có lý!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận