Đại Tần: Chết Thật, Tổ Long Nghe Lén Ta Tiếng Lòng !

Chương 184: Phù Tô: Luận bắt đầu làm diễn viên chuyện này

**Chương 184: Phù Tô: Bàn về chuyện bắt đầu nghiệp diễn**
"Công tử... Người đây là... Vì trốn tránh Phùng tướng? Không muốn gặp hắn sao?"
Nhìn Phù Tô, Thuần Vu Việt dò hỏi.
"Thuần Vu tiến sĩ, hoàn toàn ngược lại."
Phù Tô cười nói, "Chính là vì trợ giúp Phùng tướng, cứu hai đứa con trai của Phùng tướng."
Hả?
Trợ giúp Phùng tướng, cứu hai đứa con trai của hắn?
Thuần Vu Việt sau khi nghe xong, nhất thời ngây người.
Sao vì cứu con của hắn, ngược lại không thể gặp hắn?
"À, là chuyện như vậy..."
Phù Tô cười nói, "Phụ hoàng bởi vì một số việc, nghiêm phạt Phùng tướng, liên lụy đến hai đứa con trai của hắn. Vì cứu hai đứa con trai của hắn, Phù Tô muốn dùng t·h·ủ· đ·o·ạ·n đặc t·h·ù, mới có thể cứu được.
Ta cứ giả bệnh, để hắn liên tục lỡ mất cơ hội, sau đó ở trước mặt Phụ hoàng xin tha cho hắn, khi đó, Phùng tướng tất sẽ vì thế cảm động, mà càng nguyện cùng ta, đem ân huệ ban phát khắp t·h·i·ê·n hạ..."
Hả?
Thuần Vu Việt sau khi nghe xong, trong lòng hơi động, cười nói, "Đây không phải công tử tự mình nghĩ ra chủ ý chứ?"
Phù Tô sửng sốt, lập tức cười nói, "Lại là chủ ý của Trường An Hầu Phùng Chinh."
Phùng Chinh...
Thuần Vu Việt sau khi nghe xong, trong lòng nhất thời hiểu rõ.
Ta nói sao nghe có vẻ không ổn...
"Ha ha, vậy Trường An Hầu Phùng Chinh này, cùng Phùng tướng quan hệ thế nào?"
"Giữa hai người có chút hiểu lầm... Hả?"
Phù Tô nghi ngờ nói, "Thuần Vu tiến sĩ có ý là..."
"À, không có gì, Trường An Hầu cao kiến."
Thuần Vu Việt thầm nghĩ, trách sao chủ ý này nghe có chút khó chịu...
Cách để giúp Phùng Khứ Tật biện hộ còn rất nhiều, vậy mà Phùng Chinh lại đưa ra ý kiến như vậy, mục đích chỉ sợ là cứu người thì ít, mà t·r·a t·ấn mới là thật...
"Đúng vậy a..."
Phù Tô cười nói, "Trường An Hầu chính là người đại trí, Phù Tô cùng hắn, được lợi không nhỏ."
"Công tử, Nho Đạo mới có thể hưng quốc, Trường An Hầu là có trí tuệ, nhưng, công tử xin đừng quên, nhân nghĩa là gốc của Nho Gia."
"Tiến sĩ nói phải, Phù Tô xin ghi nhớ."
Phù Tô sau khi nghe xong, gật đầu nói, "Kỳ thực, theo ý ta, Trường An Hầu hiện tại cũng là một vị ẩn sĩ Đại Nho!"
Hả?
Hắn?
Đại Nho?
Thuần Vu Việt nghe xong cảm thấy thật hoang đường!
Hắn là cái cóc khô gì chứ!
"Công tử, sao lại biết được điều đó?"
"Lần trước đến thôn quê Trường An, thấy dân chúng nơi đó, an cư lạc nghiệp, một mảnh hòa thuận vui vẻ, đây là đại đạo vì cộng đồng! Như vậy, không phải là điều chúng ta mong cầu, mà Khổng Mạnh muốn nhìn thấy sao? Phù Tô trong lòng, mơ hồ suy đoán, Trường An Hầu, tất nhiên là một vị ẩn sĩ Đại Nho, hắn sở dĩ không nói ra, đại khái là, không tranh danh lợi chăng?"
Nghĩ tới đây, Phù Tô không nhịn được nói thêm, "Lần trước hắn tìm cách giúp ta cứu viện nhiều nho sinh như vậy, còn vội vàng trở về giúp bách tính k·i·ế·m kế sinh nhai, nhân nghĩa a! Đây là nhân nghĩa thật sự!"
Ta thật sự...
"A... A..."
Thuần Vu Việt nghe xong, mặt hơi co giật, "Thật vậy sao?"
Hắn là người của Nho Gia? Sao lại cảm thấy không đúng ở đâu đó?
Ba ngày sau, hôm nay thiết triều, Phù Tô rốt cục cũng ra ngoài.
Vừa ra ngoài liền đụng phải Phùng Khứ Tật!
Không sai, Phùng Khứ Tật ba ngày nay, cơ hồ ngày nào cũng đến!
Mỗi lần trừ việc thẩm án, liền muốn đến gặp Phù Tô một lần, cầu xin giúp đỡ.
Dù sao, sau khi trở về, hắn càng p·h·át giác rõ ràng, hai đứa con trai của hắn sống c·h·ế·t đều dựa vào Phù Tô!
Mà bệ hạ an bài như thế, hành sự khác với trước đây, chỉ sợ cũng có một phen ý tứ như vậy.
Nhưng, điều đáng sợ nhất không phải là Phù Tô thật sự bệnh nặng không dậy nổi, hắn coi như thật không có cơ hội cầu tình!
Trong lòng hắn buồn bực, sốt ruột, khó chịu không sao kể xiết, vì sao Phù Tô bây giờ, lại đột nhiên bệnh nặng như vậy?!
"Công tử? Hạ thần Phùng Khứ Tật, bái kiến công tử!"
"Phùng tướng?"
Phù Tô sững sờ, vừa muốn nói chuyện, đột nhiên ho khan một tiếng.
"Khụ khụ... Ngươi sao lại ở đây?"
"Công tử, tội thần đến xem bệnh tình của công tử... Rất là lo lắng a!"
Phùng Khứ Tật lập tức nói, "Công tử còn đang ho khan, có phải thân thể vẫn chưa khỏe không?"
"À, không có gì, ta..."
Phù Tô vừa định nói là Phùng Chinh mấy ngày nay liên tục cho hắn uống một loại tương ớt đặc thù độc (Zhu, . ) làm hại cổ họng hắn gần đây có chút rát, nhưng, nghĩ lại, lập tức cười nói, "Còn có một ít việc nhỏ, không đáng ngại."
"Không đáng ngại thì tốt..."
Phùng Khứ Tật cười ha ha, một mặt lo lắng, chợt nói ra, "Công tử lòng dạ nhân hậu, t·h·i·ê·n hạ đều ca ngợi là người tài đức sáng suốt, công tử nếu thân thể có bất kỳ khó chịu nào, hạ thần thay mặt bách tính trong t·h·i·ê·n hạ, rất là sầu lo."
"Phùng tướng quan tâm Phù Tô như vậy, Phù Tô cảm kích vạn phần."
"Ai..."
Phùng Khứ Tật nói xong, đột nhiên thở dài, "Nếu hai đứa con trai của hạ quan, còn có chút ít cơ hội sống, đi theo đại công tử cùng nhau tạo phúc cho muôn dân, đại hưng Nho Đạo, thật tốt biết bao?"
"Hả? Phùng tướng, sao lại nói vậy?"
"Thực không dám giấu."
Phùng Khứ Tật lập tức nói, "Thần lần trước ra sức thẩm vấn Triệu Cao, là bởi vì Triệu Cao đã từng năm lần bảy lượt gây phiền phức cho thần, còn lấy Hồ Hợi công tử uy h·iếp thần, thần sợ bệ hạ biết rõ tâm tình không vui, nên giấu giếm chuyện này.
Không ngờ, bệ hạ vẫn biết, đối với việc vi thần giấu giếm, rất là không vui, cho rằng vi thần đang khi quân, trong cơn giận dữ, liền muốn xử tử hai đứa con trai của thần đang trên đường...
Ai, c·h·ế·t thì c·h·ế·t đi, chỉ tiếc, ta dặn bọn hắn một mực đọc sách của Nho Đạo, học lời của Khổng Mạnh, sợ là không còn cơ hội tạo phúc cho muôn dân..."
"Phải không?"
Phù Tô nghe vậy, nhất thời hai mắt tỏa sáng, "Nói như vậy, bọn hắn cũng thích Nho Đạo?"
"Thích a! Phi thường thích, lão phu cũng có chút không hiểu nổi..."
Phùng Khứ Tật nghiêm trang nói, "Chỉ tiếc, ai, chưa hề có cơ hội, cùng công tử đàm đạo, bây giờ, sắp c·h·ế·t... Thôi vậy, công tử đã không có việc gì, chúng ta cùng nhau lên triều đi?"
Nói xong, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Phù Tô.
Phù Tô thầm nghĩ, Phùng tướng thật là lợi h·ạ·i, nếu là không rõ nội tình, chỉ sợ đã thật sự tin!
"Việc này tuyệt đối không thể được!"
Phù Tô lúc này nói, "Ta sẽ... Khụ khụ, sẽ đi cầu tình cho lệnh lang!"
"Ôi chao, như thế, vậy đa tạ công tử!"
Phùng Khứ Tật sau khi nghe xong, lập tức khom người hành lễ, "Công tử nếu nguyện ý, hạ thần trong lòng, cảm kích vạn phần! Nếu sau này, công tử có việc gì cần đến hạ thần, cứ việc nói!"
Trong lòng hắn vui mừng, xong việc rồi.
Phù Tô trong lòng cũng vui mừng, Trường An Hầu, việc đã thành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận