Đại Tần: Chết Thật, Tổ Long Nghe Lén Ta Tiếng Lòng !

Chương 832: Hung Nô không dám? Ngươi sợ là chưa thấy qua

“Cái này......”
Nghe được mấy lời này của Mai Phất, trong lòng Tát Già có chút chần chờ, sau đó, lại đưa mắt nhìn Phùng Chinh.
Lời này, hắn cũng không muốn tùy tiện chấp nhận.
Dù sao, những lời này của Mai Phất, nhìn bề ngoài là đang hỏi Tát Già để tìm câu trả lời, nhưng thực chất là đang đào hố cho Tát Già.
Nhỡ đâu sau này có bất kỳ sai sót nào, thì Mai Phất bọn hắn cũng có lý do để ngừng cung cấp viện trợ cho Tát Già.
Ngươi nói ngươi thay Vương Đình phòng ngự, thì Vương Đình cung cấp trợ giúp cho ngươi cũng được, nhưng nếu ngươi chống cự không nổi việc phòng ngự, hoặc là phòng ngự không được, thì Vương Đình lại thêm trợ giúp để chống đỡ cho ngươi, há chẳng phải là không cần thiết sao?
“Đại nhân nói vậy...”
Phùng Chinh nghe vậy, lập tức gật đầu nói, “Đại Vương tử, ngươi cho rằng, chỉ bằng những người thủ hạ của ngươi, có thể chống cự được mấy chục vạn đại quân Hung Nô sao?”
Cái gì?
Mấy chục vạn đại quân?
Tát Già nghe vậy thầm nghĩ trong lòng, ta mới có bao nhiêu người chứ, làm sao có thể chống cự nổi mấy chục vạn đại quân Hung Nô?
Đừng nói là ta, nếu Hung Nô thật sự kéo đến mấy chục vạn đại quân, thì cả Nguyệt Thị đến cuối cùng có chống cự được hay không, đó vẫn còn là ẩn số đấy!
Tát Già thầm nghĩ, Phùng Chinh tại sao lại hỏi vấn đề như vậy?
“Cái này, chỉ sợ là đánh không lại......”
Tát Già thở dài, đành phải nói thật, “Tát Già không có cách nào ngăn cản mấy chục vạn đại quân của Hung Nô!”
“Ai, đúng vậy đó......”
Phùng Chinh cũng thở dài, nhìn về phía Đồ Luân, “Đại vương, Đại Vương tử này không có khả năng ngăn cản mấy chục vạn đại quân Hung Nô, ngài xem việc này xử lý thế nào?”
“Nếu Hung Nô quả thật kéo đến mấy chục vạn đại quân......”
Đồ Luân nghe vậy sững sờ, “Tát Già tự nhiên là ngăn cản không được.”
“Đại vương nói đúng......”
Phùng Chinh khẽ gật đầu, tiếp tục nói, “À, đúng rồi, nói mới nhớ, Đại Tần của ta cũng từng tác chiến với Hung Nô, bây giờ cũng thường xuyên bị Hung Nô tập kích quấy rối, nhưng cái tình huống Hung Nô mấy chục vạn đại quân cùng kéo đến thì quả thực là cũng chưa từng thấy qua......”
“Đúng vậy, đúng là thế...”
Tát Già nghe vậy, lập tức phụ họa.
“Cho nên, rốt cuộc Hung Nô muốn kéo đến bao nhiêu người đây?”
Phùng Chinh tỏ vẻ chần chờ, dường như đang tự hỏi tự trả lời, “Hay là, cứ chờ người Hung Nô đến rồi sau đó mới quyết định có nên trợ giúp cho Đại Vương tử không?”
“Vậy cũng tốt!”
Ở một bên, Mai Đỗ Lạp nghe xong, lập tức nói, “Hiện tại người Hung Nô còn chưa đến, gấp gáp làm gì?”
“Như vậy sao có thể?”
Đồ Luân nghe vậy liền nói, “Nếu thật sự đợi đến lúc đánh trận rồi mới đưa ra kết luận gì đó, thì há chẳng phải là đã muộn rồi sao?”
Đúng vậy, dù sao đây cũng là thời cổ đại, không giống hiện đại, có điện thoại, điện báo, thậm chí là bản đồ vệ tinh các loại.
Tin tức chiến tranh, nhất là trong hoàn cảnh thảo nguyên này, còn kém xa so với chế độ truyền tin bằng phong hỏa của Trung Nguyên.
Cho dù một bộ lạc bị tiêu diệt hoàn toàn mấy tháng trời, cũng rất có thể không một tin tức nào được truyền ra ngoài.
Cho nên, tác chiến trên thảo nguyên có tính ngẫu nhiên rất lớn.
Nếu thật sự đợi đến lúc Tát Già và người Hung Nô tử chiến, thì khi đó, mọi sự trợ giúp e rằng đều không kịp, thậm chí là vô dụng.
Thậm chí, những vật tư trợ giúp đó cũng chỉ có thể xem như là đưa vào miệng người Hung Nô mà thôi!
“Phụ vương nói đúng......”
Tát Già lập tức nói, “Bất kể Hung Nô kéo đến bao nhiêu người, hài nhi chắc chắn sẽ tử chiến tới cùng!”
“Ân!”
Đồ Luân gật mạnh đầu, “Nếu đã như vậy, thì Vương Đình đối với ngươi tuyệt đối sẽ không thiếu sự trợ giúp! Nếu không, nơi đó của ngươi mà chống đỡ không nổi, thì Vương Đình mới là nơi nguy hiểm nhất!”
“Thế nhưng mà......”
“Không có thế nhưng gì cả! Chuyện này cứ quyết định như vậy đi!”
Đồ Luân quát lớn một tiếng, Mai Đỗ Lạp mặt lộ vẻ không cam lòng, đành phải nhìn về phía Mai Phất.
Mà Mai Phất cũng giật mình, liếc nhìn Phùng Chinh một cái.
Nhưng cũng không nói gì...
“A Thúc......”
Mai Đỗ Lạp thấy vậy, thấy Mai Phất không lên tiếng nữa, không khỏi có chút bất mãn.
“Ha ha......”
Mai Phất cười ha hả, “Vương Thượng nói phải, Đông Bộ là không thể thất thủ... Nếu không, chắc chắn sẽ gây nguy hiểm cho Vương Đình... Có điều, Vương Đình cũng có thể phái người đi giám sát xem xét, hỗ trợ trận chiến, Đại vương, Vương phi, các ngài nói có phải không?”
Giám sát xem xét?
Đúng vậy!
Mai Đỗ Lạp nghe vậy, lập tức nói, “Đúng! A Thúc nói phải, Vương Đình chúng ta phải phái người đi giám sát, để tránh đến lúc đó, có kẻ lại lòng tham không đáy, dùng chiêu sư tử ngoạm!”
“Ài, Vương phi, cũng không phải ý đó...”
Mai Phất nói, “Vương Đình làm như vậy, chẳng qua là để cung cấp trợ giúp cho Đại Vương tử...”
“Hừ, là trợ giúp thì sao, Đại Vương tử chắc hẳn cũng không dám từ chối chứ?”
Mai Đỗ Lạp nói, mắt nhìn Tát Già.
Tát Già nghe xong, khẽ gật đầu, “Phụ vương phái người đi giám sát, ta đương nhiên sẽ không phản đối...”
“Đại vương, vậy thì để người của bộ tộc Mai Áo chúng ta đi nhé?”
Mai Đỗ Lạp nhìn Đồ Luân nói, “Người bộ tộc chúng ta đi, ta mới yên tâm!”
“Ngươi thì không cần!”
Đồ Luân nghe vậy nói, “Ta tự nhiên sẽ phái người đi, không cần ngươi phải yên tâm hay không yên lòng!”
“Ta......”
Mai Đỗ Lạp nghe vậy, lại một lần nữa nếm trái đắng.
“Được rồi, Tát Già, ngươi cứ ở lại đây một đêm đi.”
Đồ Luân nói, “Ta sẽ phái thêm một đội quân đi cùng ngươi, để tránh lúc đó nhân thủ của ngươi lại không đủ. Nếu như thế công của người Hung Nô không lớn, thì người ta phái đi sẽ quay về.”
“Vâng, phụ vương......”
“Được rồi, chuyện này đã bàn bạc xong, mọi người giải tán cả đi......”
“Vâng, Đại vương......”
Mai Phất nghe vậy, lập tức đứng dậy, “Vậy Đại vương, lão phu xin cáo lui......”
“Ừm, A Thúc đi thong thả...”
Đồ Luân nói, nhìn Mai Đỗ Lạp, “Vương phi, ngươi cũng ra ngoài đi!”
Cái gì?
Ta?
“Ngươi muốn đuổi ta đi?”
Mai Đỗ Lạp nghe vậy, trừng mắt nhìn Tát Già, “Đây là Vương Đình, ta là Vương phi! Hắn chỉ là...”
“Ta bảo ngươi ra ngoài!”
“Vương phi, chúng ta đi thôi......”
Mai Phất thấy vậy, vội vàng nói.
“Hừ, đi thì đi!”
Mai Đỗ Lạp nghe xong, lại trừng mắt nhìn Phùng Chinh bọn hắn, lúc này mới quay đầu rời đi.
Mai Phất thì mỉm cười gật đầu nhẹ với Đồ Luân, nhưng khóe mắt lại để ý đến Phùng Chinh vài lần, lúc này mới quay người.
“Thật là một mụ đàn bà điên khùng hỗn xược!”
Đồ Luân không nhịn được mắng một tiếng, sau đó, nhìn về phía Tát Già, “Tát Già, ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc có mấy phần chắc chắn có thể ngăn cản được người Hung Nô? Người Hung Nô có chắc là sẽ lại phái đại quân đến đây không?”
“Phụ vương, hài nhi có đầy đủ nắm chắc!”
Tát Già nghe vậy, chần chờ một chút rồi lập tức nói, “Hài nhi cho rằng, người Hung Nô dù thế nào đi nữa cũng sẽ không dốc toàn bộ lực lượng! Dù sao, phía đông bọn hắn còn có người Đông Hồ, phía nam còn có người Tần, nên không thể nào dốc toàn bộ lực lượng, tùy tiện diệt Nguyệt Thị chúng ta được...”
“Ừm, đây cũng là, đây cũng là điều ta suy nghĩ...”
Đồ Luân gật đầu nói, “Ta cũng không tin người Hung Nô chỉ vì hả giận thay cho Ô Tôn mà lại dám cùng Nguyệt Thị chúng ta quyết một trận tử chiến như vậy!”
Không tin? Không tin phải không...
Phùng Chinh nghe vậy, trong lòng thầm vui, ngươi không tin sự việc đó, cũng không có nghĩa là nó sẽ không xảy ra.
Trong lịch sử, Hung Nô dưới tay Mạo Đốn, chính là đã mấy lần dốc toàn bộ lực lượng tác chiến.
Lần thứ nhất, chính là dốc toàn bộ lực lượng, quét ngang Đông Hồ!
Mà Nguyệt Thị cũng không phải kẻ ngốc, Nguyệt Thị chính là thừa dịp Hung Nô và Đông Hồ đang ác chiến, đã nhân cơ hội một lần diệt luôn nước của tiểu đệ Ô Tôn của Hung Nô.
Sau đó, Hung Nô quay về cũng không trực tiếp huyết chiến với Nguyệt Thị, mà tập hợp những người Ô Tôn còn sót lại, tiếp tục đối đầu với Nguyệt Thị.
Bởi vì lúc này, Mạo Đốn đang phải đối mặt trực diện với một địch nhân cường đại khác, đó chính là Hán Triều!
Bạn cần đăng nhập để bình luận