Chinh Chiến Tại Tuyến Online

Chương 894: Phệ Mệnh Trùng

Chương 894: Phệ Mệnh Trùng
Tuy Ma Kha Vô Lượng rất mạnh, nhưng hạn chế cũng quá nhiều. Phật Tổ, có phải người không yêu Viên Phương không?
Viên Phương dần dần sa sút tinh thần...
Lúc này, thông báo lại vang lên.
[Trò chơi nhắc nhở: Bạn đã giết chết Phệ Mệnh Trùng bằng phương thức dội ngược thương tổn, nhận được +29 EXP, +1 hồn tệ]
[Trò chơi nhắc nhở: Bạn đã giết chết Phệ Mệnh Trùng bằng phương thức dội ngược thương tổn, nhận được +29 EXP, +1 hồn tệ]...
Lúc này, bởi vì lão ác quỷ đã chết, không còn đối tượng phản hồi tổn thương nên Phệ Mệnh Trùng trong cơ thể Viên Phương chỉ có thể tự gánh chịu tổn thương, cuối cùng cũng bắt đầu tử vong.
Thông báo vang lên khoảng mười mấy lần, cũng khiến Viên Phương lại có tinh thần.
Bởi vì anh ta đã biết Ma Kha Vô Lượng không hạn chế thu hoạch EXP, cuộc sống lại có hy vọng, Phật Tổ vẫn còn phù hộ mình.
Nhìn thi thể của lão ác quỷ, Viên Phương lại lải nhải một câu "A Di Đà Phật" rồi bắt đầu vùng vẫy.
Bị treo lưng chừng trong không trung khiến anh ta rất là khó chịu.
Nhưng rất rõ ràng, tuy rằng đã thăng cấp, song với sức lực của anh ta thì vẫn không thể thoát khỏi dây thừng. Sau khi giãy giụa một lát, Viên Phương hoàn toàn bỏ cuộc.
Đêm đã khuya, xung quanh vô cùng tĩnh mịch.
Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gỗ cháy "lách tách" trong đống lửa trại.
Viên Phương vẫn bị trói trong không trung, lúc này bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời.
Anh ta bỗng nghĩ nếu mình đã thu hoạch một lượng EXP lớn từ lão ác quỷ, thế thì có phải là sau này mình có thể đi theo con đường này không nhỉ?
Ví dụ như chuyên ra tay với những con quái vật có năng lực nguyền rủa để chúng nguyền rủa mình bị tổn thương liên tục, sau đó không ngừng dội ngược tổn thương, dội lại tên nguyền rủa mình đến chết, từ đó nhận được hồn tệ và EXP!
Nghĩ đến đây, Viên Phương không khỏi gật đầu.
Rất khả thi!...
Sáng sớm hôm sau, nhân viên canh gác đến đây.
Nhưng khi thấy tình hình trong nhà tù, họ không khỏi kinh ngạc.
Gã trọc đầu khiến họ vô cùng nhức nhối giờ đây đang bị trói giữa không trung, còn tên cai ngục - lão ác quỷ thì sùi bọt mép nằm trên mặt đất.
Lúc này, sắc mặt của lão ác quỷ đã biến thành màu xám, rõ ràng là không còn hơi thở nữa.
Họ nhanh chóng nghĩ tới nguyên nhân cái chết.
Họ vô cùng quen thuộc với lão ác quỷ. Thú vui lớn nhất của lão ta chính là tra tấn tù nhân, hưởng thụ nỗi tuyệt vọng và tiếng gào thét của tù nhân khi phải chịu đựng thống khổ.
Rất rõ ràng, lần này lão đã tìm nhầm đối tượng rồi.
Đối mặt với tên trọc đầu mà ngay cả đại lãnh chúa Thổ Diệu cũng phải bó tay, tra tấn anh ta không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết.
Chẳng qua điều khiến họ cực kỳ kinh ngạc là tại sao lão ác quỷ lại có thể tự tra tấn mình đến chết?
Chẳng lẽ lão ta không cảm nhận được sự đau đớn truyền lại, không biết đường mà dừng tay sao?
Giờ khắc này, hai tên lính gác bội phục lão ác quỷ từ tận đáy lòng, cảm thấy lão ta thật sự là đàn ông đích thực.
Trước kia cảm thấy lão ta là biến thái, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy lão chẳng những ác với tù nhân mà ngay cả đối với chính mình cũng ác.
Thế mà có thể chịu đựng đau đớn phản hồi mà ra tay, mãi đến khi hành chết mình, không thể không bội phục lão ta.
Hai tên lính gác thở dài, cất bước vào nhà tù. Một tên lính gác túm lấy hai chân của lão ác quỷ, bắt đầu kéo thi thể của lão ra ngoài. Một tên lính gác khác thì đặt đồ ăn xuống đất, sau đó vỗ lên má Viên Phương.
"Đầu trọc, ăn cơm!"
"Ăn cơm!" Nghe thấy từ này, Viên Phương chợt mở mắt ra, đôi mắt sáng ngời.
Thấy đồ ăn được đặt dưới đất, Viên Phương lập tức cảm thấy đói khát.
"Thí chủ ơi, tháo dây trói cho tiểu tăng đi, tiểu tăng không muốn bị đút đâu!" Viên Phương nghiêm túc nói.
"Nói nhảm, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta đút cho ngươi ăn chắc?" Lính gác không nhịn được trừng anh ta, sau đó chém đứt dây thừng trói quanh người Viên Phương.
Viên Phương lập tức hạ cánh xuống đất.
Viên Phương xoa cánh tay của mình, ngước nhìn ra ngoài nhà giam theo phản xạ.
"Muốn chạy hả?" Lính gác hỏi.
"Muốn!" Viên Phương trả lời rất thành thật.
"Mơ đi con!" Lính gác lại trừng anh ta, sau đó chậm rãi đi ra nhà giam, nhân tiện khóa chặt cửa nhà tù.
Tuy rằng họ không thể dùng vũ lực giết chết Viên Phương, song nếu chỉ giam lỏng anh ta thì lại vô cùng đơn giản.
Đến bây giờ họ cũng đã phát hiện tên đầu trọc này hoàn toàn không có chút vũ lực nào cả, chẳng qua là lực phòng ngự kinh người, cùng với có năng lực chuyển dời tổn thương mà thôi, muốn chế ngự anh ta vẫn rất đơn giản.
Cho nên khi đối mặt với Viên Phương, họ đều rất thản nhiên, hoàn toàn không sợ anh ta sẽ chạy trốn.
Sau khi hai tên lính gác rời đi, Viên Phương lộ vẻ vui sướng, khoanh chân ngồi trên mặt đất, bưng mâm lên chuẩn bị dùng bữa.
Thức ăn do lính gác cung cấp cho anh ta rất đơn giản, đương nhiên không có khả năng là thức ăn được chế biến từ linh tài mà chỉ là món ăn đạm bạc chế biến từ nguyên liệu nấu ăn tầm thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận