Chinh Chiến Tại Tuyến Online

Chương 873: Đế Vương Hoàng Tuyền

Chương 873: Đế Vương Hoàng Tuyền
Viên Phương mở mắt ra, suy nghĩ đầu tiên chính là: "Đói quá! Mình sắp chết đói rồi!"
Sư phụ ơi, khổ tu thật sự là vất vả quá, con sắp chết đói rồi, bây giờ trong chùa hẳn là đã ăn cơm rồi nhỉ, con nhớ đồ ăn trong trai đường!
Đã lâu anh ta chưa từng cảm nhận được cơn đói khát như vậy. Còn lý do thì Viên Phương nghi ngờ là vì tối qua ăn quá ít, không như ở trong chùa, một ngày ba bữa đều rất đúng giờ, luôn có thể cho anh ta ăn no.
"Không được, không được, mình phải đi khất thực thôi!" Bụng đói kêu vang, Viên Phương lập tức đứng dậy, đi qua cầu đá, hướng về phía khu vực đông người.
Còn chưa đi được mấy bước thì Viên Phương bỗng dừng chân, bởi vì anh ta lại gặp gã ăn mày quen thuộc kia, hắn ta đang cầm bánh gặm say sưa.
Muốn ăn ghê!
Viên Phương suy nghĩ một chút, không khỏi tiến lên mấy bước: "Thí chủ..."
"Lừa trọc đầu, cút đi cho tao, không cho!" Phát hiện lại là tên hòa thượng kia, gã ăn mày lập tức trừng mắt, đồng thời cầm chặt bánh trong tay mình.
"Được rồi, Phật Tổ phù hộ anh!" Viên Phương quyết đoán xoay người, nhắm ngay mục tiêu khất thực tiếp theo.
Gã ăn mày: "..."
Trong mắt Viên Phương, việc khất thực cũng chú ý tới duyên phận. Hơn nữa chúng sinh bình đẳng, thái độ của anh ta luôn không kiêu không hèn, cho nên cũng như hôm qua, suốt mấy giờ anh ta vẫn không xin được một miếng ăn nào.
Giờ khắc này, Viên Phương thật sự cảm thấy mình sắp chết rồi.
Tuy rằng anh ta rất muốn kiên cường lên, song mối đe dọa lớn nhất không đến từ bên ngoài mà là bên trong, cho dù anh ta có Ma Kha kim thân cũng không thể chống lại. Đó chính là sự chế tài đến từ đói khát.
Chắc mình sắp chết rồi...
Trong đầu Viên Phương hiện lên suy nghĩ này.
Viên Phương cảm thấy mình càng ngày càng suy yếu, không khỏi tìm một góc ngồi khoanh chân, bắt đầu minh tưởng, muốn áp chế cảm xúc dao động.
Chẳng qua trong đầu anh ta không tự nhủ hiện lên bách khoa toàn thư những món chay trong trai đường ở chùa Chuông Vàng.
Cải kho vàng, đậu hũ hương thung, đậu phụ xào, mận khô xào cà, nấm hương xào khoai tây...
Shhh!
Càng nghĩ càng đói. Bây giờ Viên Phương đã cảm nhận được sự đáng sợ của khổ hạnh. Anh ta không thể tưởng tượng được rốt cuộc các sư huynh đã vượt qua bằng cách nào? Sẽ không đói chết sao?
"Hòa thượng, cậu ngồi ở đây làm gì?" Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai. Viên Phương lập tức mở mắt ra thì thấy Vương Long đang đứng trước mặt mình.
"Thí chủ, khất thực đi!" Viên Phương run rẩy giơ bát lên.
Thấy hòa thượng trông có vẻ rất suy yếu, Vương Long kinh ngạc: "Cậu lại đói rồi hả?"
"Thí chủ, tiểu tăng không ăn sáng thì đương nhiên là rất đói rồi!" Viên Phương tiếp tục suy yếu nói.
"Hòa thượng các cậu không phải thường xuyên không được ăn cơm suốt mấy ngày trong lúc khổ tu sao? Cậu mới không ăn bữa sáng thôi, sao trông như sắp qua đời rồi vậy?" Vương Long không khỏi bật cười.
"Thí chủ, anh đừng nói bậy, con người sao có thể không ăn cơm trong suốt một ngày được chứ." Viên Phương kinh ngạc.
"Được rồi, hòa thượng, tôi dẫn cậu đi ăn sáng. Bên cạnh có quán ăn sáng làm sủi cảo thịt heo ngon lắm, dẫn cậu tới ăn thử." Vương Long lập tức cười nói.
"Thí chủ, tiểu tăng không ăn thịt!" Ánh mắt Viên Phương hiện lên khát vọng, nhưng vẫn run giọng từ chối.
"Hòa thượng, làm thế không thú vị đâu, muốn ăn thì cứ ăn đi, cần gì phải bày vẽ như thế, quá đáng lắm biết không?" Lại nghe thấy câu thoái thác của Viên Phương, Vương Long không nhịn được trừng mắt.
"Thí chủ, gọi món chay đi..." Ánh mắt Viên Phương tràn ngập khát vọng cháy bỏng, nhưng vẫn nói như vậy.
"Được... Được rồi!" Vương Long gật đầu bất đắc dĩ.
Vương Long dẫn Viên Phương đi một đoạn đường, trên đường đi Viên Phương lung lay sắp ngã khiến Vương Long trợn mắt há hốc mồm, không thể hiểu được tại sao hòa thượng kim cương bất hoại này lại trông như thể túng dục quá độ, thậm chí đứng thẳng không nổi như thế.
Đến quán ăn sáng, Vương Long gọi mấy món, sau đó tìm một cái bàn ngồi xuống với Viên Phương.
"Hòa thượng, tôi biết cậu ăn khỏe nên gọi nhiều lắm. Đến lúc đó cậu cứ ăn đi, đừng ngại. Đúng rồi, sủi cảo thịt heo tôi cũng gọi hai phần!" Vương Long không khỏi nhắc nhở.
"Thí chủ, Phật Tổ phù hộ anh!" Viên Phương cảm kích nói.
Bữa sáng nhanh chóng được bưng lên, Viên Phương cũng bắt đầu bật mode càn quét.
Tuy rằng hôm qua đã được gặp tư thái của ma đói này rồi, nhưng bây giờ gặp lại, Vương Long vẫn vô cùng rung động.
Thật sự có khí thế như gió cuốn mây tan.
Chẳng qua lần này Vương Long kinh ngạc phát hiện, hình như hòa thượng thật sự không chạm vào bữa sáng có thịt mà hắn ta gọi.
Vương Long suy nghĩ một chút, tưởng là hòa thượng ngại nên lặng lẽ đẩy sủi cảo về phía trước, chờ hòa thượng hạ đũa.
Chẳng qua hắn ta lại không ngờ rằng tuy hòa thượng nhìn sủi cảo bằng ánh mắt đầy khát vọng, nhưng lại không chịu chạm vào một miếng.
Vương Long không còn cách nào khác, chỉ có thể lại đẩy về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận