Chinh Chiến Tại Tuyến Online

Chương 286: Kỳ Bí Sơn

Chương 286: Kỳ Bí Sơn
"Cảm ơn ý tốt của dì. Nhưng chúng tôi không thể chờ được nữa. Vết thương trên người hắn sẽ không sao đâu, mẹ già của hắn cũng rất giỏi y thuật, có thể làm người chết sống lại. Chỉ cần còn thở được thì chẳng phải là chuyện to tát gì đâu. Hơn nữa người anh em của tôi sống dai lắm, sẽ không chết dễ dàng như thế đâu." Trần Tử Vũ vội nói.
"Phụt!"
Nghe thấy Trần Tử Vũ giải thích, nội thương của Hao Thiên lại lên cơn, không nhịn được phun một búng máu ra nhuộm đỏ lá cỏ trên người.
Ông mày có sống dai đến mấy cũng chẳng đủ cho tụi mày chơi đâu. Còn có bà mẹ già thần y vô căn cứ kia nữa! Lũ lừa đảo chúng mày! Lừa đảo! Chết không có chỗ chôn! Ta hận quá đi!
Nhìn Hao Thiên lại bắt đầu hộc máu, mẹ Phong Linh không khỏi kinh ngạc.
"Thật không sao à?"
"Thật sự không sao đâu!" Ba người đồng thanh. ...
Thấy Hao Thiên ho ra máu liên tục, mẹ Phong Linh nhìn kiểu gì cũng cảm thấy bây giờ Hao Thiên trông như sắp chết rồi. Nhưng đám người Trần Tử Vũ lại vô cùng nghiêm túc nói không sao cả, tỏ vẻ chỉ cần còn thở thì về nhà, mẹ già của Hao Thiên sẽ cứu được hắn ta thôi.
Tổ huấn của bộ tộc Mộc Dã Ca bọn họ chính là lương y như mẹ hiền, nhất định phải dốc hết sức vì bệnh nhân. Chỉ cần có thể làm được thì nhất định phải dồn hết sức để cứu chữa.
Nhưng mà...
Nhìn thịt khô đặt trên bàn, mẹ của Phong Linh nuốt một ngụm nước miếng, gật đầu ngay tắp lự: "Vậy thì ta giao hắn cho các ngươi."
"Yên tâm đi, đừng nhìn người anh em của tôi ho ra máu ác chiến thế, thực tế lại sống dai lắm. Cho dù dì có đâm hắn thêm hai nhát thì hắn cũng chẳng chết được đâu." Vương Đại Mãng vỗ lên người Hao Thiên đã hấp hối nói.
"Đúng rồi, mẫu thân, con còn có một việc muốn thương lượng với ngài." Lúc này Phong Linh cất lời.
"Nói đi. Con cũng đã trưởng thành rồi, nên tự quyết định chuyện của mình, đừng hỏi ta mãi thế." Mẹ Phong Linh nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều, xoa đầu cô nói.
"Mẹ, con muốn ra biển với họ. Họ sẽ dẫn con đi ăn thật nhiều loại thịt ngon!" Phong Linh ôm lấy eo mẹ rồi vùi đầu vào ngực mẹ nói.
"Không được! Con còn nhỏ, sao có thể ra biển được chứ! Bên ngoài tràn đầy nguy hiểm, con còn nhớ những gì mẫu thân đã từng nói với con không? Bộ tộc của chúng ta có thể sinh tồn đến bây giờ đều nhờ vào việc ẩn cư trên đảo Mặt Trời Lặn sống qua ngày. Đã từng có rất nhiều người của thế hệ trước có cùng suy nghĩ như con, đã ra biển để kiếm được nhiều thức ăn hơn. Song trong một lần ra biển nọ, chúng ta suýt nữa thì chết đuối cả bộ tộc. Cho nên mẫu thân không đồng ý cho con ra biển đâu."
"Mẫu thân!"
Phong Linh vừa làm nũng vừa cọ vào ngực mẹ mình khiến Trần Tử Vũ và Vương Đại Mãng đứng nhìn bên cạnh đều chịu không nổi, lập tức dời mắt đi. Còn Tuyết Lê thì cúi đầu nhìn ngực mình, lại quay đầu nhìn ngực của mẹ Phong Linh, ánh mắt tràn đầy ghen tỵ.
"Mẫu thân sẽ không đồng ý đâu. Ta chỉ có một đứa con gái là con, ta nhất định sẽ không trơ mắt nhìn con gặp nguy..."
Lúc này, mẹ Phong Linh khẽ khịt mũi, đưa mắt nhìn Trần Tử Vũ. Chỉ thấy Trần Tử Vũ lấy từng miếng thịt khô ra khỏi không gian, thậm chí còn có cá nướng mà bà thích nhất nữa.
"A..."
"Phong Linh, nếu ra biển thì con nhất định phải chăm sóc tốt cho mình, nếu gặp nguy hiểm thì nhất định phải học được cách chạy trốn. Nếu ở bên ngoài sống không nổi nữa thì hãy trở về bên cạnh mẹ."
Phong Linh ngơ ngác ngẩng đầu lên, chỉ thấy khóe miệng mẹ mình chảy ra một dòng chất lỏng trong suốt, ánh mắt căn bản là không tập trung trên người cô.
"Dì cứ yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc cho Phong Linh, sẽ không bao giờ khiến cô ấy bị tổn thương đâu. Số thịt này là quà mà chúng tôi tặng dì, mong dì nhận lấy." Trần Tử Vũ chỉ vào đống thịt đặt trên mặt đất nói.
Thấy nhiều thịt như thế, mẹ Phong Linh vội gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn Phong Linh.
"Linh Nhi, con đã trưởng thành rồi, hãy đi xem xét thế giới rộng lớn muôn màu bên ngoài đi! Cố lên! Mẹ ở đây chờ con về."
Phong Linh nhìn mẹ, lại nhìn đống thịt khô, bỗng có cảm giác như mình bị bán vậy.
Nhưng cô đã quyết tâm rồi nên vẫn gật đầu: "Mẫu thân, chờ con xem hết thế giới bên ngoài rồi sẽ trở về. Đến lúc đó con sẽ mang theo số thịt cả đời ăn không hết về cho mẹ!"
Mẹ Phong Linh nghe vậy, ánh mắt chợt hiện lên chút đau thương, nhưng bà vẫn cười gật đầu: "Mẹ chờ con trở về."
Trần Tử Vũ vốn định dụ cả bộ tộc Mộc Dã Ca, nhưng bây giờ họ lại bỏ qua ý định này. Bởi vì họ đã dồn hết sự chú ý lên người Hao Thiên, dự định xử lý Hao Thiên xong rồi mới làm cho cả bộ tộc Mộc Dã Ca chuyển tới Minh Phủ.
Sau khi xác nhận với mẹ Phong Linh là sẽ dẫn Phong Linh đi, ánh mắt mấy người lập tức dời đến chỗ Hao Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận