Chinh Chiến Tại Tuyến Online

Chương 142: An Mạn Mạn (1)

Chương 142: An Mạn Mạn (1)
Hắn lấy di động từ trong túi quần ra, trên màn hình hiện lên ảnh chân dung một cô gái, bên trên viết: An Mạn Mạn.
Thấy cái tên này, trong đầu Lục Vô lập tức xuất hiện dung mạo của một thiếu nữ hoạt bát thích cười, thích nô đùa.
Nhà An Mạn Mạn và nhà Lục Vô đã từng là hàng xóm, quan hệ của hai nhà có thể nói là vô cùng thân thiết, thường xuyên qua lại với nhau nên từ nhỏ Lục Vô và An Mạn Mạn đã là bạn tốt của nhau rồi.
Nhưng sau này, gia đình An Mạn Mạn có sự phát triển tốt hơn nên khi Lục Vô vừa học tiểu học, họ đã chuyển nhà rời khỏi thành phố Già Lam.
Rất trùng hợp là, họ lại cùng học chung một trường đại học. Trong một lần sự kiện họp mặt offline của game, họ mới phát hiện ra không ngờ lại là thanh mai trúc mã của nhau.
Tính cách của Lục Vô và An Mạn Mạn là hai cực trái ngược hoàn toàn, nhưng hai người lại vô cùng hòa thuận với nhau. An Mạn Mạn cũng là một trong số những người bạn ít ỏi của Lục Vô.
"A lô, bố cún hả? Ngủ chưa? Chưa ngủ thì ra bay đi!" Một giọng nữ trong trẻo êm tai truyền tới từ đầu dây bên kia.
"Bay cái quần què. Tối khuya tối khoắt rồi!" Lục Vô tức giận nói.
"Anh em à, vất vả lắm chị Mạn nhà cậu mới tới Già Lam một chuyện, vừa xuống máy bay đã gọi điện cho cậu rồi. Thái độ của cậu kiểu này á, tôi nói cho cậu biết nhé, sẽ bị đánh đó!" An Mạn Mạn cố ý hạ giọng, bày ra thái độ đe dọa.
"Đang ở đâu đấy? Tớ đến đón cậu nhé?" Lục Vô nhìn đồng hồ, không khỏi bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Lục Vô không có nhiều bạn bè, nhưng hắn luôn trân trọng mỗi một người bạn. Sau khi biết An Mạn Mạn đã đến Già Lam, hắn bèn dự định đi gặp mặt một chút.
"Tớ đang đứng trước rạp chiếu phim bên cạnh sân bay Già Lam nè. Cậu mau tới đi, tớ còn đang đói nè, chờ cậu mời tớ ăn tiệc lớn đấy!" An Mạn Mạn cười nói.
"Từ chỗ tớ sang đó cần hơn hai giờ, không bằng cậu kiếm việc gì đó làm trước đi."
"OK! Chờ cậu tới đón thánh giá!"
Sau khi cúp máy, Lục Vô thấy Bắc Ly đang nhìn hắn chằm chằm, không hiểu sao lại cảm nhận được một luồng sát khí.
"Tôi cũng muốn đi!" Bắc Ly nhìn chằm chằm Lục Vô nói.
"Anh đi đón bạn anh chứ có phải đi chơi đâu..." Lục Vô giải thích.
"Tôi bảo vệ anh, sợ anh sẽ gặp nguy hiểm!"
Nghe vậy, Lục Vô lập tức biến thành mặt lạnh như tiền.
Hắn biết sức chiến đấu của Bắc Ly, ngoài việc nghiên cứu và ăn ra, hoàn toàn chỉ có 5 điểm cặn bã mà thôi. Ai bảo vệ ai còn chưa chắc đâu.
"Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về đi!" Lục Vô nhìn Bắc Ly đang tức giận, an ủi cô bé một lát rồi mới ra khỏi cửa.
Bởi vì không có phương tiện thay cho đi bộ nên Lục Vô chỉ có thể gọi một chiếc taxi ven đường.
Sau khi lên xe, tài xế rất im lặng. Trong xe mở bài hát xưa "Đã lâu không gặp" khiến Lục Vô thổn thức, cũng khiến hắn nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.
Thật ra, An Mạn Mạn vẫn luôn gọi Lục Vô là bố cún cũng là có lý do cả.
Trước kia hai người từng học một trường mầm non. Có một chuyện khiến An Mạn Mạn ấn tượng sâu sắc về Lục Vô.
Chuyện này coi như là vết nhơ lớn nhất cuộc đời Lục Vô.
Lúc trước khi học trường mầm non, để làm cho mọi người hiểu rõ nam nữ thụ thụ bất thân, cô giáo đã từng nói khi bé trai và bé gái chơi với nhau thì không thể hôn nhau được, bởi vì nếu hôn nhau thì sẽ có thai.
Khi ấy, Lục Vô coi đó là điều hiển nhiên.
Nhưng một ngày nào đó, khi Lục Vô đang trêu chọc con chó cái mang thai trong sân trường mầm non thì hắn lỡ miệng hôn vào mõm nó một cái. Kết quả hôm sau con chó cái đó đẻ ra một chú cún con.
Khi đó, dưới sự chứng kiến của cô bé hàng xóm An Mạn Mạn, Lục Vô đã thề với chó cái và cún con rằng "Sau này Lục Vô tớ có một miếng cơm ăn thì nhất định sẽ không để hai mẹ con cậu phải chịu đói đâu. Lục Vô tớ nói được thì làm được".
Sau khi hai người hiểu chuyện thì lời thề trịnh trọng ấy đã trở thành trò cười lớn nhất của Lục Vô trước mặt An Mạn Mạn, cũng là vết nhơ mà hắn không muốn nhớ lại nhất.
Sau hai giờ đi đường, Lục Vô đã đến trước rạp chiếu phim ở sân bay Già Lam. Sau đó hắn gọi điện cho An Mạn Mạn.
"Mạn Mạn, tớ đến rồi, cậu ở đâu vậy?"
"Bố cún đừng sốt ruột, lại chờ thêm mười phút nữa đi, tớ đang xem tới đoạn gay cấn mà!" An Mạn Mạn nói một cách vô tư.
Nghĩ tới việc mình tốn hai giờ đi taxi từ xa đến đây, nhưng An Mạn Mạn lại đang xem điện ảnh, Lục Vô lại tức giận tới mức nghiến răng.
Nhưng hết cách rồi, An Mạn Mạn hiếm khi đến Già Lam một lần. Món nợ này, hắn ghi vào sổ tay trước đã.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, điện ảnh kết thúc, mọi người lũ lượt kéo nhau ra rạp chiếu phim.
Một cô gái vóc dáng cao gầy, nụ cười mê người bưng một thùng bỏng ngô, đứng trong đám đông vẫy tay với Lục Vô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận