Cao Võ: Ta Có Một Cái Giao Diện Trò Chơi

Chương 181:Tôn Vũ

Chương 181: Tôn Vũ
“Lưu Vũ Thần trở về!” Lưu Tần Thiên không hề che giấu dấu vết của mình, trực tiếp xuất hiện trên bầu trời cổ thành.
Ở thế giới bên ngoài, Vũ Vương đã có thể đạp không mà đi, nhưng tại nơi này, chỉ có Vũ Vương đỉnh phong mới có thể làm được điều đó.
“Thiếu niên bên cạnh Lưu Vũ Thần kia là ai?” “Ngươi không biết à?” Người bên cạnh lộ vẻ kinh ngạc.
“Không biết, mấy ngày trước ta đi làm nhiệm vụ, hôm nay vừa mới trở về.” “Thảo nào ngươi không biết, người kia hẳn là Tô Xán.” “Tô Xán? Tô Xán là ai?” Người này càng thêm nghi hoặc, bản thân hắn chỉ mới ra ngoài mấy ngày, tại sao lại có cảm giác như đã đi rất lâu rồi vậy.
“Tô Xán à, đó chính là đại anh hùng của Đông Hoàng Quốc chúng ta, cũng là đại anh hùng của Lam Tinh!” Người nói chuyện có giọng điệu đầy tự hào.
Tiếp theo, hắn kể lại sự tích của Tô Xán một lượt.
Hạng nhất bảng điểm tích lũy cá nhân tại tiểu chiến trường, dẫn dắt Lam Tinh giành được hạng nhất bảng tổng sắp.
Giết Lâm Ấu Bình, giết Tôn Bân, giết Vương Vĩ!
Đủ loại sự tích, khiến mọi người nghe mà khí huyết sôi trào, kích động không thôi.
Đương nhiên những chuyện này tạm thời không có quan hệ gì nhiều với Tô Xán, Tô Xán đi theo Lưu Tần Thiên tiến vào khu doanh trại chính, gặp được vị Vũ Thần thứ ba của Đông Hoàng Quốc.
“Ha ha, ngươi chính là Tô Xán à, không hổ danh anh hùng xuất thiếu niên!” Vị Vũ Thần thứ ba này là người có giọng nói sang sảng, Tô Xán còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy âm thanh vang dội như sấm.
“Hàn Hâm tiền bối.” Đối mặt với người của mình, thái độ và giọng điệu của Tô Xán khiêm tốn hơn nhiều.
Tô Xán cũng không phải kiểu người cậy tài khinh người, thái độ trước đó của hắn đối với đám người Vương Vĩ hoàn toàn là bởi vì bọn người Vương Vĩ này quá vô sỉ, không đáng để hắn tôn kính.
Giống như Hàn Hâm tiền bối trước mắt, ông rất đáng để Tô Xán tôn trọng, đây là một vị thực sự đặt quốc gia lên hàng đầu.
Trên đường đi, Lưu Tần Thiên đã nói với hắn.
Hàn Hâm là cô nhi, từ nhỏ đã lớn lên nhờ trợ cấp của quốc gia.
16 tuổi, gia nhập quân đội, trở thành một quân nhân.
21 tuổi, nhờ thiên phú kinh người mà bước vào cảnh giới võ giả.
23 tuổi, sau khi ổn định một thời gian ở cảnh giới võ giả, hắn liền bước vào chiến trường chính, cho đến tận bây giờ.
Trong khoảng thời gian đó, không biết bao nhiêu lần trải qua nguy hiểm tột cùng, bao nhiêu lần cứu vớt Đông Hoàng Quốc thậm chí cả Lam Tinh.
Ông được công nhận là quân thần, chỉ đứng sau Tôn Vũ.
Đối mặt với một người như vậy, người đã cống hiến cả đời mình cho quốc gia, Tô Xán bội phục từ tận đáy lòng.
“Gọi tiền bối làm gì chứ.” “Chúng ta đều là Vũ Thần, cứ ngang hàng luận giao là được rồi, trực tiếp gọi ta Hàn ca là… Khoan đã.” Hàn Hâm lời vừa nói ra, lập tức liền rút lại.
Không đúng.
Không thể ngang hàng luận giao!
Suýt nữa thì quên mất, tiểu tử này là đồ tôn của Lưu Tần Thiên.
Nếu cứ ngang hàng luận giao như thế, chẳng phải là vai vế của mình thấp hơn tên Lưu Tần Thiên này sao?
“Khụ khụ, chúng ta cứ xưng hô theo cách của mỗi người là được, hơn nữa ta cũng đã nói với A Xán rồi, mọi người đều đã thành Vũ Thần, thật ra không cần thiết phải gọi ta là sư tổ, xem như cùng thế hệ là được, chỉ là A Xán nhất quyết muốn gọi như vậy, ta cũng đành chịu thôi.” Lưu Tần Thiên nói với giọng điệu được lợi còn khoe mẽ, khiến Hàn Hâm khó chịu quay mặt đi.
Tên gia hỏa này càng ngày càng không biết xấu hổ.
Có điều thực lực của Tô Xán mạnh hơn cả hắn, nên hắn cũng không tiện để Tô Xán thật sự gọi mình là tiền bối.
“Khụ khụ, Tô Xán à, chúng ta không chơi với lão gia hỏa này nữa, cứ ngang hàng luận giao là được, ngươi gọi ta Hàn ca là được rồi.” “Hàn Hâm tiền…” Tô Xán vừa mới mở lời, liền chú ý tới ánh mắt của Hàn Hâm, hơi lúng túng liếc nhìn Lưu Tần Thiên.
Nhìn thấy Lưu Tần Thiên khẽ gật đầu, Tô Xán mới nói.
“Hàn ca.” “Tốt!” Hàn Hâm vui vẻ phá lên cười, chỉ là vừa nhìn thấy nụ cười trên mặt Lưu Tần Thiên, Hàn Hâm lại cảm thấy khó chịu.
Tên gia hỏa này!
Nếu không phải mình đánh không lại Lưu Tần Thiên, thế nào cũng phải đấm cho Lưu Tần Thiên một phát vào mặt.
“Đến rồi à?” “Lão Hàn, lát nữa Tô Xán sẽ đi đến tòa thành bị vây khốn, ngươi phải chọn cho hắn một đội quân tinh nhuệ đấy.” Dương Kiền Khôn cũng đã tới.
“Đó là điều tất nhiên.” “Lần này ta lấy ra gần hai trăm Hổ Cống đấy.”
***
Chiến trường chính, Thánh Thành.
Một người đàn ông trung niên lôi thôi lếch thếch, nhưng vẫn không che giấu được vẻ anh tuấn, xuất hiện ở cửa thành.
“Vương Vĩ chết rồi.” “Lâm Ấu Bình cũng chết rồi.” “Tôn, Tôn Bân cũng… chết rồi sao?” Người đàn ông trung niên giật giật ngón tay, lúc nói đến hai chữ Tôn Bân, giọng nói của hắn mang theo vẻ phức tạp.
“Là Tô Xán của Đông Hoàng Quốc sao?” Người đàn ông trung niên khẽ cau mày.
“Ai.” “Hy vọng ngươi thật sự có thể giương cao đại kỳ của nhân loại.” Người đàn ông trung niên nói xong lời này, chậm rãi đứng dậy, rất nhanh liền bay lên không trung, tỏa ra khí tức cực kỳ mạnh mẽ.
“Đó là?” “Tôn, Tôn Vũ đại nhân!” “Là Tôn Vũ đại nhân!!” “Hu hu, ta biết ngay mà, Tôn Vũ đại nhân nhất định sẽ không bỏ rơi chúng ta!”
So với tình hình của Đông Hoàng Quốc và các quốc gia còn lại, bên phía thánh địa lại hỗn loạn hơn nhiều.
Mấy ngày nay đối với người của thánh địa mà nói, chẳng khác nào một hồi tai nạn.
Bởi vì địa vị của bọn họ, đã rơi xuống vực thẳm trong một ngày. Thực sự là rơi xuống vực thẳm.
Vốn dĩ thánh địa của bọn họ nắm giữ địa vị cao nhất tại Lam Tinh, mỗi người đều lấy việc mình là người của thánh địa làm vinh quang.
Nhưng bây giờ, Phó thành chủ Thánh Thành là Vương Vĩ đã chết. Thành chủ Tôn Vũ thì đã mấy trăm năm chưa từng xuất hiện tại Thánh Thành, địa vị thánh địa của bọn họ gặp phải đả kích khổng lồ.
“Tôn Vũ trở về rồi.” Thánh Thành đương nhiên không thể nào chỉ có người của thánh địa, Thất Đại quốc, và cả những quốc gia khác, đều có người ở bên Thánh Thành này.
Người của Đông Hoàng Quốc ở lại Thánh Thành nhìn thấy Tôn Vũ trở về, vẻ mặt trở nên nặng nề.
Mặc dù Đông Hoàng Quốc vẫn luôn thân cận với Tôn Vũ, về cơ bản là lấy Tôn Vũ làm đầu, nhưng Tôn Vũ dù sao cũng không phải người của Đông Hoàng Quốc, mà là người của thánh địa.
Lần này Tô Xán của Đông Hoàng Quốc bọn họ không chỉ đánh chết Phó thành chủ Thánh Thành, mà còn giết đi hậu duệ duy nhất của Tôn Vũ, bọn họ không ai biết điều này sẽ gây ra phản ứng dây chuyền như thế nào.
Nhưng bất luận thế nào, bọn họ cũng sẽ đứng về phía Tô Xán, bởi vì Tô Xán là người Đông Hoàng!
“Báo cáo tình hình nơi này về, để các vị Vũ Thần chuẩn bị ứng phó.” “Vâng.” Tất cả mọi người đều rất căng thẳng.
“Tôn Vũ đại nhân!” Ba vị Vũ Thần khác của thánh địa sau khi cảm nhận được khí tức của Tôn Vũ, lập tức lao ra, mặt mày vô cùng kích động!
Thánh địa bây giờ thật sự là rắn mất đầu.
Sau khi Vương Vĩ chết, Lưu Tần Thiên đã giết một nhóm người trung thành tuyệt đối với Vương Vĩ, cũng ép bọn họ phải cúi đầu.
Trong tình huống đánh không lại người khác, bọn họ đương nhiên không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cúi đầu.
“Tôn Vũ đại nhân, Đông Hoàng Quốc…” “Ta biết cả rồi.” Tôn Vũ cắt ngang lời của ba người, giọng điệu bình thản.
“Vậy Tôn Vũ đại nhân, chúng ta phải làm thế nào?” “Đúng vậy ạ, chúng tôi đều nghe ngài, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, chúng tôi sẽ lập tức đánh tới Đông Hoàng Quốc!” Bọn họ tràn đầy tự tin vào Tôn Vũ, dù sao Tôn Vũ chính là thần tượng của bọn họ.
“Đánh Đông Hoàng Quốc? Tại sao lại muốn đánh Đông Hoàng Quốc?” Tôn Vũ kinh ngạc hỏi ngược lại, lần này đến lượt bọn họ không biết phải làm sao, đưa mắt nhìn nhau.
“Cách làm của Tô Xán tuy không đúng quy tắc, nhưng phi thường thời khắc liền nên dùng thủ đoạn phi thường.” “Ta thật sự rất khâm phục hắn.” “Ta xuất hiện lần này, không phải muốn tìm Tô Xán gây phiền phức, mà là không hy vọng các ngươi làm ra chuyện điên rồ.” “A?” “Nhưng Tôn Bân hắn…” “Đó là hắn tự gây nghiệt.” Giọng Tôn Vũ trở nên lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận