Cao Võ: Ta Có Một Cái Giao Diện Trò Chơi
Chương 121:Lục đều? Cái gì mười tám tuyến tiểu thành thị
Chương 121: Lục Đô? Thành thị nhỏ tuyến mười tám nào vậy?
“Tô Xán? Hắn chính là cái tên bạn cùng phòng bất tài vô dụng của ngươi đó à?” Cung Quý Phong nghe Cung Kim Thịnh nói vậy, liền tùy ý hỏi một câu.
“Ừm, là hắn.” Cung Kim Thịnh nhíu mày, hắn vốn cho rằng, sau khi nghe hắn nói những lời đó vào ngày hôm ấy, Tô Xán hẳn sẽ bắt đầu cố gắng tu hành, trân trọng cơ hội được Ma Võ đặc chiêu.
Tối hôm đó về ký túc xá, khi phát hiện không thấy bóng dáng Tô Xán, hắn còn vui mừng thầm cười.
Nhưng mãi cho đến ba, bốn giờ sáng, Tô Xán vẫn chưa về, Cung Kim Thịnh mới kịp phản ứng.
Tiểu tử này không phải là bị mình nói cho sợ đến mức không dám trở về nữa đấy chứ?
Mấy ngày tiếp theo, hắn hoàn toàn không thấy bóng dáng Tô Xán, ký túc xá cũng không có vẻ gì là có người từng về, điều này càng khiến hắn khẳng định suy nghĩ của mình.
Việc này khiến Cung Kim Thịnh rất thất vọng, không ngờ bây giờ lại nhìn thấy Tô Xán đang cưỡi bay ma.
“Không cần quá để tâm, có những kẻ chính là như vậy, rõ ràng có cơ hội tốt đấy nhưng lại không chịu cố gắng, cuối cùng lại đổ lỗi cho người khác.” Cung Quý Phong cười cười.
“Ừm, ta không để ý.” Lông mày Cung Kim Thịnh giãn ra, trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười.
“Đúng rồi, ngày mai Ma Đô Nhị Trung tổ chức buổi giao lưu, ngươi chắc là sẽ đi chứ?”
“Có đi, lần này mời cả người của Sùng An và Tử Chi nữa, hai thành thị này năm nay đều có võ giả, hơn nữa còn gia nhập Ma Võ chúng ta.”
“Ta không đi đâu, Ma Đô Nhị Trung không trấn được trường tử.” Cung Kim Thịnh cười nói.
“Ừm, Sùng An và Tử Chi hai năm nay đúng là làm rất tốt, hai học sinh được đặc chiêu lần này thực lực cũng không yếu, ngươi mà ra tay, Ma Đô Nhị Trung đúng là trấn không được trường tử.” Cung Quý Phong gật đầu một cái.
“Vậy lần này còn có nơi nào khác tham gia không?”
“Cái này thì ta không rõ lắm, lão sư chỉ nói với ta về hai nơi đó, chắc là những nơi còn lại cũng không đáng để bận tâm đâu nhỉ.”
“Cũng phải, với thực lực của Ma Đô Nhị Trung các ngươi, chỉ cần không phải võ giả ra tay, vẫn có thể trấn áp được.”
Cưỡi bay ma của Ma Võ là có thể trực tiếp ra khỏi cổng trường.
Chỉ có điều là nhất định phải cưỡi nó về, không thể giống như ở trong trường học, muốn để đâu thì để.
Hơn nửa canh giờ sau, Tô Xán đã đến địa chỉ mà La Tu gửi tới.
Lần này dẫn đội là người quen cũ của Tô Xán, Tào cục!
Lần này tới tham gia giao lưu, về cơ bản đều là các thành phố thủ phủ tỉnh lớn, những thành phố còn lại dù không phải thủ phủ thì cũng là các đô thị lớn có tiếng.
Vì vậy, Tào cục đành phải đích thân dẫn đội đến.
Lục Đô không thể so bì với những thành thị này, toàn bộ Lục Đô, số lượng lãnh đạo có thực lực đạt tới cảnh giới võ giả cũng không nhiều.
Trong giới lãnh đạo, thực lực của Tào cục cũng thuộc top 5.
“A Xán!” Biết Tô Xán sẽ tới, Tào cục đã đứng chờ sẵn ở cổng.
“Tào thúc.” Tô Xán cũng rất nể mặt Tào cục.
“Hắc hắc.” Điều này khiến Tào cục bật cười.
“Tô Xán!” Số người còn lại đến không nhiều, tính ra chỉ có chín người.
Cộng thêm Tô Xán và Tào cục là mười một người.
Hầu hết đều là những gương mặt quen thuộc, dù sao cũng là những người nằm trong top 10 của Lục Đô.
Mọi người thấy Tô Xán đều rất phấn khích.
Không còn cách nào khác.
Đến một đô thị lớn như Ma Đô, trong lòng họ ít nhiều vẫn có chút tự ti.
Nghe nói ở Ma Đô này, võ giả nhiều như lá rụng ngoài đường, ném đại một viên gạch cũng có thể trúng một người.
Bọn họ cũng không trông đợi gì nhiều vào buổi giao lưu, vì đều đã nghe Tào cục nói qua.
Sùng An và Tử Chi cơ đấy, đó đều là những nơi nào cơ chứ?
Hai nơi đó đều là siêu đô thị, thủ phủ của những tỉnh top 10 đấy, về mặt thực lực, còn mạnh hơn cả Hải Tây Thị tỉnh Hải Tây của họ một bậc!
Những thành phố khác tham gia, chỉ tính riêng xếp hạng, cũng không có nơi nào nằm ngoài top 30.
Còn Lục Đô của bọn họ thì sao?
Trong số 402 thành thị thì không tính là quá tệ, nhưng cũng chỉ ở mức trung bình, loanh quanh vị trí 200.
Lấy gì ra mà so sánh?
May mà có Tô Xán, chuyện cậu ấy trở thành võ giả thì bọn họ đã biết từ lâu.
Tô Xán chính là niềm hy vọng của bọn họ.
“Đi nào, cậu qua đây là vừa kịp bữa cơm!”
Buổi tối Tô Xán không trở về.
Ăn uống no đủ xong, cậu liền ở lại cùng La Tu và những người khác.
Lần giao lưu tại Ma Đô Nhị Trung này, đối với Lục Đô mà nói là một sự kiện cực kỳ trọng đại, nên kinh phí đương nhiên không thiếu.
Chỗ ăn ở đã được chuẩn bị chu đáo.
Sáng sớm hôm sau, Tô Xán liền theo đoàn người đi đến Ma Đô Nhị Trung.
“Wow, lớn thật!” Đến gần Ma Đô Nhị Trung, nhìn quy mô và vẻ hào nhoáng của ngôi trường, La Tu và những người khác có cảm giác như ‘nhà quê vào thành’.
Ngay cả Lục Đô Nhất Trung của bọn họ so với Ma Đô Nhị Trung này cũng chẳng thấm vào đâu.
Riêng Tô Xán thì lại khá bình tĩnh, sau mấy ngày ở Ma Võ, tầm nhìn của cậu đã được mở rộng không ít.
Ở cổng trường có treo một băng rôn với dòng chữ:
“Nhiệt liệt chào mừng các bạn bè đến từ tám thành phố: An Sùng thị, Tử Chi thành phố, Thanh Huy thị, Triều Minh thị, An Phúc thị, Linh Cừ thành phố, Bạch Vân Đô, Lục Đô quang lâm trường chúng tôi để tiến hành giao lưu.” Lục Đô bị xếp ở cuối cùng, thứ tự này về cơ bản là dựa trên xếp hạng thực lực của các thành thị.
Bên dưới băng rôn, có giáo viên của Ma Đô Nhị Trung đang đứng chờ.
Tuy nhiên, đoàn Lục Đô không phải là đoàn đầu tiên đến, đã có người của hai thành thị khác ở đó.
“Đoàn này đến từ thành phố nào thế?” “Chả biết nữa, nhìn lạ hoắc, trông quê mùa thế kia, chắc là Lục Đô rồi.” “Lục Đô á? Cái ‘thành thị nhỏ tuyến mười tám’ này mà cũng chạy tới đây giao lưu với chúng ta cơ à?” Mấy học sinh này lắc đầu, thế này chẳng phải là kéo thấp tiêu chuẩn của buổi giao lưu hay sao?
Nhưng bọn họ cũng chỉ là học sinh tham gia, chẳng làm gì được, đành nói móc vài câu cho bõ ghét.
Còn chuyện bị nghe thấy thì có ngại không à?
Thế thì đã sao?
Thực lực mạnh hơn thì có quyền lên tiếng chứ sao.
Chẳng lẽ bọn họ dám đánh nhau với chúng ta à?
Nếu thế thì càng tốt chứ sao!
“Tào cục, bọn họ…” Những lời này nói không lớn tiếng, nhưng khí huyết của mọi người ở đây không ai dưới 9 cả, nên đều nghe rõ mồn một.
Sắc mặt Tào cục hơi khó coi, nhưng vừa nghĩ đến Tô Xán, trên mặt ông lại nở nụ cười.
“Cứ kệ họ nói, lát nữa để Tô Xán ‘vả mặt’ bọn họ là được.”
Quả nhiên, nghe Tào cục nói vậy, mọi người cũng không còn tức giận nữa, ai nấy đều tủm tỉm cười.
Đúng thế.
Đã gọi là giao lưu thì chắc chắn sẽ có phần thi đấu.
Mà đã thi đấu thì chẳng phải là thực lực quyết định tất cả sao?
Có Tô Xán ở đây, họ còn sợ gì nữa?
Bây giờ bọn họ càng tỏ vẻ khinh thường, lát nữa sẽ càng bẽ mặt, cả đoàn Lục Đô đã tưởng tượng ra bộ dạng lúng túng của đám học sinh Ma Đô kia.
“Các vị là đoàn Lục Đô phải không, xin mời chờ ở kia một lát, đợi đủ người chúng ta sẽ cùng vào.” Giáo viên của Ma Đô Nhị Trung nhìn Tào cục, nói với giọng đều đều.
“Được.” Tào cục đáp lời, cũng không phàn nàn về thái độ của đối phương, bởi vì sự tôn trọng đều phải dựa vào thực lực để giành lấy.
“Chỉ mong là Tô Xán có thể trụ được, lần này tính cả Tô Xán là có tới ba vị võ giả.” “Nhất là cái vị của Ma Đô Nhị Trung ấy, nghe nói đã thành võ giả từ tháng Một rồi.” Tào cục thầm nghĩ.
Tuy nhiên, ông cũng không dám hy vọng hão huyền rằng Tô Xán có thể giúp Lục Đô lực áp quần hùng, chỉ cần giành được vị trí thứ tư hoặc thứ năm là tốt lắm rồi.
Bảo năm tranh ba, đây chính là nhiệm vụ mà ông, cũng là nhiệm vụ Vân Diệc đã giao phó.
Tào cục dẫn mọi người đến khu vực chờ, vừa hay có mười một chỗ ngồi, không thừa, không thiếu.
Chỗ ngồi thì cũng giống như các đoàn khác, không có sự phân biệt đối xử nào.
“Tô Xán? Hắn chính là cái tên bạn cùng phòng bất tài vô dụng của ngươi đó à?” Cung Quý Phong nghe Cung Kim Thịnh nói vậy, liền tùy ý hỏi một câu.
“Ừm, là hắn.” Cung Kim Thịnh nhíu mày, hắn vốn cho rằng, sau khi nghe hắn nói những lời đó vào ngày hôm ấy, Tô Xán hẳn sẽ bắt đầu cố gắng tu hành, trân trọng cơ hội được Ma Võ đặc chiêu.
Tối hôm đó về ký túc xá, khi phát hiện không thấy bóng dáng Tô Xán, hắn còn vui mừng thầm cười.
Nhưng mãi cho đến ba, bốn giờ sáng, Tô Xán vẫn chưa về, Cung Kim Thịnh mới kịp phản ứng.
Tiểu tử này không phải là bị mình nói cho sợ đến mức không dám trở về nữa đấy chứ?
Mấy ngày tiếp theo, hắn hoàn toàn không thấy bóng dáng Tô Xán, ký túc xá cũng không có vẻ gì là có người từng về, điều này càng khiến hắn khẳng định suy nghĩ của mình.
Việc này khiến Cung Kim Thịnh rất thất vọng, không ngờ bây giờ lại nhìn thấy Tô Xán đang cưỡi bay ma.
“Không cần quá để tâm, có những kẻ chính là như vậy, rõ ràng có cơ hội tốt đấy nhưng lại không chịu cố gắng, cuối cùng lại đổ lỗi cho người khác.” Cung Quý Phong cười cười.
“Ừm, ta không để ý.” Lông mày Cung Kim Thịnh giãn ra, trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười.
“Đúng rồi, ngày mai Ma Đô Nhị Trung tổ chức buổi giao lưu, ngươi chắc là sẽ đi chứ?”
“Có đi, lần này mời cả người của Sùng An và Tử Chi nữa, hai thành thị này năm nay đều có võ giả, hơn nữa còn gia nhập Ma Võ chúng ta.”
“Ta không đi đâu, Ma Đô Nhị Trung không trấn được trường tử.” Cung Kim Thịnh cười nói.
“Ừm, Sùng An và Tử Chi hai năm nay đúng là làm rất tốt, hai học sinh được đặc chiêu lần này thực lực cũng không yếu, ngươi mà ra tay, Ma Đô Nhị Trung đúng là trấn không được trường tử.” Cung Quý Phong gật đầu một cái.
“Vậy lần này còn có nơi nào khác tham gia không?”
“Cái này thì ta không rõ lắm, lão sư chỉ nói với ta về hai nơi đó, chắc là những nơi còn lại cũng không đáng để bận tâm đâu nhỉ.”
“Cũng phải, với thực lực của Ma Đô Nhị Trung các ngươi, chỉ cần không phải võ giả ra tay, vẫn có thể trấn áp được.”
Cưỡi bay ma của Ma Võ là có thể trực tiếp ra khỏi cổng trường.
Chỉ có điều là nhất định phải cưỡi nó về, không thể giống như ở trong trường học, muốn để đâu thì để.
Hơn nửa canh giờ sau, Tô Xán đã đến địa chỉ mà La Tu gửi tới.
Lần này dẫn đội là người quen cũ của Tô Xán, Tào cục!
Lần này tới tham gia giao lưu, về cơ bản đều là các thành phố thủ phủ tỉnh lớn, những thành phố còn lại dù không phải thủ phủ thì cũng là các đô thị lớn có tiếng.
Vì vậy, Tào cục đành phải đích thân dẫn đội đến.
Lục Đô không thể so bì với những thành thị này, toàn bộ Lục Đô, số lượng lãnh đạo có thực lực đạt tới cảnh giới võ giả cũng không nhiều.
Trong giới lãnh đạo, thực lực của Tào cục cũng thuộc top 5.
“A Xán!” Biết Tô Xán sẽ tới, Tào cục đã đứng chờ sẵn ở cổng.
“Tào thúc.” Tô Xán cũng rất nể mặt Tào cục.
“Hắc hắc.” Điều này khiến Tào cục bật cười.
“Tô Xán!” Số người còn lại đến không nhiều, tính ra chỉ có chín người.
Cộng thêm Tô Xán và Tào cục là mười một người.
Hầu hết đều là những gương mặt quen thuộc, dù sao cũng là những người nằm trong top 10 của Lục Đô.
Mọi người thấy Tô Xán đều rất phấn khích.
Không còn cách nào khác.
Đến một đô thị lớn như Ma Đô, trong lòng họ ít nhiều vẫn có chút tự ti.
Nghe nói ở Ma Đô này, võ giả nhiều như lá rụng ngoài đường, ném đại một viên gạch cũng có thể trúng một người.
Bọn họ cũng không trông đợi gì nhiều vào buổi giao lưu, vì đều đã nghe Tào cục nói qua.
Sùng An và Tử Chi cơ đấy, đó đều là những nơi nào cơ chứ?
Hai nơi đó đều là siêu đô thị, thủ phủ của những tỉnh top 10 đấy, về mặt thực lực, còn mạnh hơn cả Hải Tây Thị tỉnh Hải Tây của họ một bậc!
Những thành phố khác tham gia, chỉ tính riêng xếp hạng, cũng không có nơi nào nằm ngoài top 30.
Còn Lục Đô của bọn họ thì sao?
Trong số 402 thành thị thì không tính là quá tệ, nhưng cũng chỉ ở mức trung bình, loanh quanh vị trí 200.
Lấy gì ra mà so sánh?
May mà có Tô Xán, chuyện cậu ấy trở thành võ giả thì bọn họ đã biết từ lâu.
Tô Xán chính là niềm hy vọng của bọn họ.
“Đi nào, cậu qua đây là vừa kịp bữa cơm!”
Buổi tối Tô Xán không trở về.
Ăn uống no đủ xong, cậu liền ở lại cùng La Tu và những người khác.
Lần giao lưu tại Ma Đô Nhị Trung này, đối với Lục Đô mà nói là một sự kiện cực kỳ trọng đại, nên kinh phí đương nhiên không thiếu.
Chỗ ăn ở đã được chuẩn bị chu đáo.
Sáng sớm hôm sau, Tô Xán liền theo đoàn người đi đến Ma Đô Nhị Trung.
“Wow, lớn thật!” Đến gần Ma Đô Nhị Trung, nhìn quy mô và vẻ hào nhoáng của ngôi trường, La Tu và những người khác có cảm giác như ‘nhà quê vào thành’.
Ngay cả Lục Đô Nhất Trung của bọn họ so với Ma Đô Nhị Trung này cũng chẳng thấm vào đâu.
Riêng Tô Xán thì lại khá bình tĩnh, sau mấy ngày ở Ma Võ, tầm nhìn của cậu đã được mở rộng không ít.
Ở cổng trường có treo một băng rôn với dòng chữ:
“Nhiệt liệt chào mừng các bạn bè đến từ tám thành phố: An Sùng thị, Tử Chi thành phố, Thanh Huy thị, Triều Minh thị, An Phúc thị, Linh Cừ thành phố, Bạch Vân Đô, Lục Đô quang lâm trường chúng tôi để tiến hành giao lưu.” Lục Đô bị xếp ở cuối cùng, thứ tự này về cơ bản là dựa trên xếp hạng thực lực của các thành thị.
Bên dưới băng rôn, có giáo viên của Ma Đô Nhị Trung đang đứng chờ.
Tuy nhiên, đoàn Lục Đô không phải là đoàn đầu tiên đến, đã có người của hai thành thị khác ở đó.
“Đoàn này đến từ thành phố nào thế?” “Chả biết nữa, nhìn lạ hoắc, trông quê mùa thế kia, chắc là Lục Đô rồi.” “Lục Đô á? Cái ‘thành thị nhỏ tuyến mười tám’ này mà cũng chạy tới đây giao lưu với chúng ta cơ à?” Mấy học sinh này lắc đầu, thế này chẳng phải là kéo thấp tiêu chuẩn của buổi giao lưu hay sao?
Nhưng bọn họ cũng chỉ là học sinh tham gia, chẳng làm gì được, đành nói móc vài câu cho bõ ghét.
Còn chuyện bị nghe thấy thì có ngại không à?
Thế thì đã sao?
Thực lực mạnh hơn thì có quyền lên tiếng chứ sao.
Chẳng lẽ bọn họ dám đánh nhau với chúng ta à?
Nếu thế thì càng tốt chứ sao!
“Tào cục, bọn họ…” Những lời này nói không lớn tiếng, nhưng khí huyết của mọi người ở đây không ai dưới 9 cả, nên đều nghe rõ mồn một.
Sắc mặt Tào cục hơi khó coi, nhưng vừa nghĩ đến Tô Xán, trên mặt ông lại nở nụ cười.
“Cứ kệ họ nói, lát nữa để Tô Xán ‘vả mặt’ bọn họ là được.”
Quả nhiên, nghe Tào cục nói vậy, mọi người cũng không còn tức giận nữa, ai nấy đều tủm tỉm cười.
Đúng thế.
Đã gọi là giao lưu thì chắc chắn sẽ có phần thi đấu.
Mà đã thi đấu thì chẳng phải là thực lực quyết định tất cả sao?
Có Tô Xán ở đây, họ còn sợ gì nữa?
Bây giờ bọn họ càng tỏ vẻ khinh thường, lát nữa sẽ càng bẽ mặt, cả đoàn Lục Đô đã tưởng tượng ra bộ dạng lúng túng của đám học sinh Ma Đô kia.
“Các vị là đoàn Lục Đô phải không, xin mời chờ ở kia một lát, đợi đủ người chúng ta sẽ cùng vào.” Giáo viên của Ma Đô Nhị Trung nhìn Tào cục, nói với giọng đều đều.
“Được.” Tào cục đáp lời, cũng không phàn nàn về thái độ của đối phương, bởi vì sự tôn trọng đều phải dựa vào thực lực để giành lấy.
“Chỉ mong là Tô Xán có thể trụ được, lần này tính cả Tô Xán là có tới ba vị võ giả.” “Nhất là cái vị của Ma Đô Nhị Trung ấy, nghe nói đã thành võ giả từ tháng Một rồi.” Tào cục thầm nghĩ.
Tuy nhiên, ông cũng không dám hy vọng hão huyền rằng Tô Xán có thể giúp Lục Đô lực áp quần hùng, chỉ cần giành được vị trí thứ tư hoặc thứ năm là tốt lắm rồi.
Bảo năm tranh ba, đây chính là nhiệm vụ mà ông, cũng là nhiệm vụ Vân Diệc đã giao phó.
Tào cục dẫn mọi người đến khu vực chờ, vừa hay có mười một chỗ ngồi, không thừa, không thiếu.
Chỗ ngồi thì cũng giống như các đoàn khác, không có sự phân biệt đối xử nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận