Bọn Chuột Nhắt, Dám Ám Hại Ta!
Chương 35: Phong bình bị hại
**Chương 35: Thanh danh bị hủy**
"Oa nha! Ca ca thật mạnh nha! Vừa ra tay liền dọa bọn hắn ngất xỉu rồi ~ "
Tiểu Hồng Đường cười hì hì chạy tới, nhìn trái nhìn phải.
Kỷ Hỏa tóm lấy nàng, dùng sức xoa tóc nàng, khiến nhóc này giận dữ trừng mắt:
"Ngươi làm gì?"
"Ngươi rõ ràng đã sớm có thể đánh thắng bọn hắn, còn kéo dài lâu như vậy."
Kỷ Hỏa tức giận trừng mắt nhìn, sau đó mang theo Tiểu Hồng Đường hướng quốc công phủ đi. Thực lực của nhóc này Kỷ Hỏa hiểu rõ nhất, chỉ là nàng ham chơi mà thôi.
Ngày nhặt được Tiểu Hồng Đường, Kỷ Hỏa rút trúng Hồng Chỉ Tán trong hệ thống. Bên trong Hồng Chỉ Tán còn có một bản bí kíp, Kỷ Hỏa cảm thấy rất có duyên với Tiểu Hồng Đường, liền cho hết nàng.
Hồng Chỉ Tán là bảo vật gì, Kỷ Hỏa cũng không rõ, dù sao hắn chưa thấy qua bảo vật cấp bậc nào có thể tùy tâm sở dục thu vào trong thân thể, mà lại trước mắt còn chưa có thứ gì có thể vượt qua khả năng phòng ngự của Hồng Chỉ Tán.
Mà thiên phú võ học của Tiểu Hồng Đường từ sau lúc đó thực sự khiến Kỷ Hỏa kinh ngạc, cũng có thể là võ học hệ thống tặng chính là vì nàng mà chuẩn bị. Sau khi học được quyển bí kíp kia, thực lực Tiểu Hồng Đường tăng mạnh, đã là một tiểu quái vật.
"Đây không phải rất lâu rồi chưa có đánh đấm một trận đã như vậy nha. Ngươi lại không cho phép ta khiêu chiến những võ giả cao giai kia, ta chỉ có thể chơi đùa với bọn họ thôi. Nếu như không phải ngươi ra tay, ta còn muốn đánh thêm một lát nữa!" Tiểu Hồng Đường cười hì hì nói.
"Người kinh thành tai mắt nhiều, 'tàng long ngọa hổ', ta sợ ngươi tiếp tục đánh sẽ khiến cao thủ chú ý, ngươi đừng quên, bên ngoài kinh thành ít nhất có hai vị Tông Sư." Kỷ Hỏa giải thích.
"Biết rồi biết rồi ~ "
Tiểu Hồng Đường nhỏ giọng lẩm bẩm: "Kỷ Hỏa càng ngày càng lề mề chậm chạp, y như lão mụ tử, dù sao đã là lão nam nhân mười sáu tuổi, Tiểu Hồng Đường phải hiểu, ân, phải hiểu. . ."
"Cái gì mà lão nam nhân mười sáu tuổi! Ta mới mười sáu! Vẫn còn là con nít!"
Mắt Kỷ Hỏa trong nháy mắt đỏ lên, ở thế giới trước hắn vẫn là vị thành niên, thế giới này sao lại thành lão nam nhân rồi.
Tiểu Hồng Đường bĩu môi nhìn hắn: "Rất nhiều người mười bốn tuổi đã lấy vợ sinh con rồi, ngươi không phải lão nam nhân thì là cái gì? Đúng không, Kỷ Hỏa cây cao lương."
Cây cao lương?
Trong lòng Kỷ Hỏa chợt run lên, nhớ năm đó hắn mới vừa lên đại học, bị một tiểu thí hài gọi là thúc thúc, hiện tại sao mới mười sáu tuổi mà đã! ?
Trước đây, trong một khoảng thời gian rất dài, hai chữ "thúc thúc" chính là khúc mắc trong lòng hắn, hiện tại chẳng lẽ sớm như vậy đã phải đối mặt với từ này rồi sao?
"Vì sao ngươi không tìm một người?" Tiểu Hồng Đường hỏi.
"Độc thân rất tốt." Kỷ Hỏa nghi hoặc nhìn nàng, "Sao ngươi lại hỏi vấn đề này? Không giống chuyện ngươi sẽ quan tâm."
"Hùng ba ba vụng trộm kéo ta, cứ hỏi dò ngươi có người thích hay không? Nghe xong liền rất gấp, nói muốn cho ngươi cưới một nàng dâu, còn hỏi ta ngươi thích kiểu gì."
Lão cha có bát quái như vậy sao? Xem ra hắn mỗi ngày vào triều thực sự quá nhàm chán, cả ngày đều muốn tìm chút chuyện làm. . . Kỷ Hỏa lại hỏi: "Vậy ngươi trả lời thế nào?"
Tiểu Hồng Đường ngây thơ trả lời:
"Ta liền nói thật a."
Kỷ Hỏa trong lòng hơi hồi hộp một chút, truy vấn: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói, ngươi thích Vương Nhị thúc nàng dâu, Lý thúc nàng dâu, Vương quả phụ ở thôn, còn có Nhị Ngưu mới cưới nàng dâu. . ." Tiểu Hồng Đường nói xong, lại cúi đầu nhìn mũi chân mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cũng không biết Kỷ Hỏa sao lại có loại đam mê kỳ quái này, thật độc đáo nha."
"Chờ một chút! Ngươi thật sự là nói như vậy? Vì sao ngươi lại có ảo giác này?" Kỷ Hỏa trừng lớn mắt, giọng nói cao lên mấy phần.
"Bởi vì ngươi nhìn chằm chằm các nàng, cho nên ngươi là thích như vậy sao?" Tiểu Hồng Đường xòe tay nhỏ, khoa tay ra một đường cong.
Kỷ Hỏa khóe miệng co giật, nhịn không được ngụy biện: "Đây không phải người ta đi ngang qua, liền nhìn nhiều vài lần sao? Nếu là các nàng do địch nhân giả trang, còn có thể sớm cảnh cáo."
Tiểu Hồng Đường nhỏ giọng lẩm bẩm: "Kỷ Hỏa lại gạt người, rõ ràng thích nửa đêm thừa dịp ta ngủ còn vụng trộm đi xem các nàng dâu tắm rửa, còn mang theo tiểu nhị bọn hắn cùng đi, vậy mà giờ lại không thừa nhận. Lúc nhìn lén cười đến y như Hùng ba ba, nước bọt chảy đầy đất."
"Khụ khụ, ta chỉ là dẫn bọn hắn đi 'đoàn xây' thôi, ngươi đừng có oan uổng người tốt." Kỷ Hỏa xấu hổ đến toát mồ hôi lạnh, cho nên nói có một số việc vẫn là nên tránh trẻ con.
Hắn chợt kịp phản ứng, hỏi:
"Chờ một chút, ngươi cứ như vậy nguyên văn nói cho lão cha?"
"Đúng vậy a."
"Lão cha phản ứng thế nào?"
"Hắn hồi lâu đều không nói chuyện."
Kỷ Hỏa chột dạ nói: "Để ta giải thích với hắn một chút, chuyện này hẳn là có thể nói rõ. Vẫn còn cứu vãn được, không phải hình tượng của ta liền hủy sạch."
"Không chỉ vậy đâu, Đại huynh cũng ở đó."
Kỷ Hỏa nín thở, hai giây sau mới tự nhủ: "Thêm một Đại huynh vấn đề cũng không lớn, chỉ cần ta giải thích rõ ràng, hắn có thể hiểu."
"Không chỉ nha."
"Còn có ai? !"
"Còn có quản gia, mấy thị vệ, tỳ nữ, à đúng rồi, người Phi Hùng Quân khi đó cũng ở đó."
Tiểu Hồng Đường nói xong, quay đầu lại nghi ngờ: "Thứ gì nát?"
"Đại khái là thanh danh của ta đi." Kỷ Hỏa cứng đờ mặt, khóc không ra nước mắt.
Tiểu Hồng Đường âm thầm đắc ý, sau đó nhớ tới, liền hỏi:
"Đúng rồi đúng rồi! Kỷ Hỏa Kỷ Hỏa, ngươi bây giờ đã là tông sư?"
"Không phải." Kỷ Hỏa lắc đầu, trầm giọng nói: "Ta chỉ là hai ngày này gặp lão cha, có chút cảm ngộ mà thôi."
Theo lý mà nói, hắn tu luyện gần trăm loại võ học, mỗi loại đều đại viên mãn, trên lý thuyết đã sớm là Đại Tông Sư, chỉ riêng ẩn tàng thuộc tính cộng lại cũng có thể tăng vọt, nhất là "Lôi Đình Liệt Hùng Quyền" đại viên mãn, người bình thường chỉ cần có thể tu luyện tới đại viên mãn, ít nhất cũng là Tông Sư, dù sao võ học này là Địa giai.
Người khác là cảnh giới tăng lên, võ học mới có thể luyện đến cấp độ tiếp theo, Kỷ Hỏa lại ngược lại. Hắn là võ học đại viên mãn, cảnh giới từ đầu đến cuối vẫn bị kẹt lại, làm sao cũng không đột phá được.
Kỷ Hỏa suy đoán, có thể là do võ học của hắn đều là hệ thống trực tiếp truyền vào, thiếu khuyết lĩnh ngộ tâm tính.
Nhưng mà lĩnh ngộ tâm tính, đối với một thanh niên từ Địa Cầu đến, theo chủ nghĩa duy vật truyền thống mà nói, thực sự quá mức huyền huyễn, khó có thể lý giải.
Giống như bảo một người hiện đại đả thông đại tiểu chu thiên, sau đó có thể kích hoạt thân thể, đạt được một số năng lực thú vị, nếu không phải tự mình trải nghiệm, rất khó hình dung cảm giác đó là gì, hơn nữa không một ai tin.
Mọi người sẽ chỉ nói: "Ngươi đánh rắm!"
( ̄.  ̄) Nếu như không phải hai ngày này lão cha giày vò hắn mấy lần, sợ rằng hắn cũng không thể lý giải cái gì gọi là Thiên Nhân cảm ứng.
. . .
Sau khi ba mươi bọn hắn bắt người đi không lâu, con đường này liền xuất hiện mấy người Lục Phiến Môn.
Cầm đầu là một trong tứ đại danh bộ Thiết Ưng.
"Thật là cao thâm nội lực, võ công thật tinh xảo."
"Giao thủ có năm người, bốn người vây công một người. Không, đây rõ ràng là một người áp chế bốn người... "
"Đó là một cái cạm bẫy."
Hắn nhìn bừa bộn trên mặt đất, trong đầu đã suy đoán ra hình ảnh chiến đấu.
"Nhưng, cuối cùng vì sao không đánh nữa? Nếu như là năm cao thủ, không nên cuối cùng lại đột nhiên thu tay lại."
Thiết Ưng cau mày, từ lúc phát sinh chiến đấu đến khi bọn hắn đến, thời gian cũng không lâu lắm, nếu là người bị vây công kia đánh bại bốn người khác, không nên chỉ có ít dấu vết như vậy.
Hơn nữa, quá nhanh.
"Trừ phi, còn có người xuất thủ?" Thiết Ưng nhìn về một hướng, sau đó lại nhìn lên bầu trời, lúc này trăng sáng sao thưa, ánh trăng trong ngần chiếu rọi đại địa, tĩnh mịch mỹ hảo.
Thế nhưng, lúc đến bọn hắn rõ ràng chú ý tới, trên bầu trời khu vực này xuất hiện một đám mây đen quỷ dị.
"Tông Sư. . ."
Thiết Ưng giật mình trong lòng, lập tức phân phó: "Đi điều tra những người phòng thủ đêm nay, xem có nơi nào xảy ra chiến đấu không."
"Vâng."
"Oa nha! Ca ca thật mạnh nha! Vừa ra tay liền dọa bọn hắn ngất xỉu rồi ~ "
Tiểu Hồng Đường cười hì hì chạy tới, nhìn trái nhìn phải.
Kỷ Hỏa tóm lấy nàng, dùng sức xoa tóc nàng, khiến nhóc này giận dữ trừng mắt:
"Ngươi làm gì?"
"Ngươi rõ ràng đã sớm có thể đánh thắng bọn hắn, còn kéo dài lâu như vậy."
Kỷ Hỏa tức giận trừng mắt nhìn, sau đó mang theo Tiểu Hồng Đường hướng quốc công phủ đi. Thực lực của nhóc này Kỷ Hỏa hiểu rõ nhất, chỉ là nàng ham chơi mà thôi.
Ngày nhặt được Tiểu Hồng Đường, Kỷ Hỏa rút trúng Hồng Chỉ Tán trong hệ thống. Bên trong Hồng Chỉ Tán còn có một bản bí kíp, Kỷ Hỏa cảm thấy rất có duyên với Tiểu Hồng Đường, liền cho hết nàng.
Hồng Chỉ Tán là bảo vật gì, Kỷ Hỏa cũng không rõ, dù sao hắn chưa thấy qua bảo vật cấp bậc nào có thể tùy tâm sở dục thu vào trong thân thể, mà lại trước mắt còn chưa có thứ gì có thể vượt qua khả năng phòng ngự của Hồng Chỉ Tán.
Mà thiên phú võ học của Tiểu Hồng Đường từ sau lúc đó thực sự khiến Kỷ Hỏa kinh ngạc, cũng có thể là võ học hệ thống tặng chính là vì nàng mà chuẩn bị. Sau khi học được quyển bí kíp kia, thực lực Tiểu Hồng Đường tăng mạnh, đã là một tiểu quái vật.
"Đây không phải rất lâu rồi chưa có đánh đấm một trận đã như vậy nha. Ngươi lại không cho phép ta khiêu chiến những võ giả cao giai kia, ta chỉ có thể chơi đùa với bọn họ thôi. Nếu như không phải ngươi ra tay, ta còn muốn đánh thêm một lát nữa!" Tiểu Hồng Đường cười hì hì nói.
"Người kinh thành tai mắt nhiều, 'tàng long ngọa hổ', ta sợ ngươi tiếp tục đánh sẽ khiến cao thủ chú ý, ngươi đừng quên, bên ngoài kinh thành ít nhất có hai vị Tông Sư." Kỷ Hỏa giải thích.
"Biết rồi biết rồi ~ "
Tiểu Hồng Đường nhỏ giọng lẩm bẩm: "Kỷ Hỏa càng ngày càng lề mề chậm chạp, y như lão mụ tử, dù sao đã là lão nam nhân mười sáu tuổi, Tiểu Hồng Đường phải hiểu, ân, phải hiểu. . ."
"Cái gì mà lão nam nhân mười sáu tuổi! Ta mới mười sáu! Vẫn còn là con nít!"
Mắt Kỷ Hỏa trong nháy mắt đỏ lên, ở thế giới trước hắn vẫn là vị thành niên, thế giới này sao lại thành lão nam nhân rồi.
Tiểu Hồng Đường bĩu môi nhìn hắn: "Rất nhiều người mười bốn tuổi đã lấy vợ sinh con rồi, ngươi không phải lão nam nhân thì là cái gì? Đúng không, Kỷ Hỏa cây cao lương."
Cây cao lương?
Trong lòng Kỷ Hỏa chợt run lên, nhớ năm đó hắn mới vừa lên đại học, bị một tiểu thí hài gọi là thúc thúc, hiện tại sao mới mười sáu tuổi mà đã! ?
Trước đây, trong một khoảng thời gian rất dài, hai chữ "thúc thúc" chính là khúc mắc trong lòng hắn, hiện tại chẳng lẽ sớm như vậy đã phải đối mặt với từ này rồi sao?
"Vì sao ngươi không tìm một người?" Tiểu Hồng Đường hỏi.
"Độc thân rất tốt." Kỷ Hỏa nghi hoặc nhìn nàng, "Sao ngươi lại hỏi vấn đề này? Không giống chuyện ngươi sẽ quan tâm."
"Hùng ba ba vụng trộm kéo ta, cứ hỏi dò ngươi có người thích hay không? Nghe xong liền rất gấp, nói muốn cho ngươi cưới một nàng dâu, còn hỏi ta ngươi thích kiểu gì."
Lão cha có bát quái như vậy sao? Xem ra hắn mỗi ngày vào triều thực sự quá nhàm chán, cả ngày đều muốn tìm chút chuyện làm. . . Kỷ Hỏa lại hỏi: "Vậy ngươi trả lời thế nào?"
Tiểu Hồng Đường ngây thơ trả lời:
"Ta liền nói thật a."
Kỷ Hỏa trong lòng hơi hồi hộp một chút, truy vấn: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói, ngươi thích Vương Nhị thúc nàng dâu, Lý thúc nàng dâu, Vương quả phụ ở thôn, còn có Nhị Ngưu mới cưới nàng dâu. . ." Tiểu Hồng Đường nói xong, lại cúi đầu nhìn mũi chân mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cũng không biết Kỷ Hỏa sao lại có loại đam mê kỳ quái này, thật độc đáo nha."
"Chờ một chút! Ngươi thật sự là nói như vậy? Vì sao ngươi lại có ảo giác này?" Kỷ Hỏa trừng lớn mắt, giọng nói cao lên mấy phần.
"Bởi vì ngươi nhìn chằm chằm các nàng, cho nên ngươi là thích như vậy sao?" Tiểu Hồng Đường xòe tay nhỏ, khoa tay ra một đường cong.
Kỷ Hỏa khóe miệng co giật, nhịn không được ngụy biện: "Đây không phải người ta đi ngang qua, liền nhìn nhiều vài lần sao? Nếu là các nàng do địch nhân giả trang, còn có thể sớm cảnh cáo."
Tiểu Hồng Đường nhỏ giọng lẩm bẩm: "Kỷ Hỏa lại gạt người, rõ ràng thích nửa đêm thừa dịp ta ngủ còn vụng trộm đi xem các nàng dâu tắm rửa, còn mang theo tiểu nhị bọn hắn cùng đi, vậy mà giờ lại không thừa nhận. Lúc nhìn lén cười đến y như Hùng ba ba, nước bọt chảy đầy đất."
"Khụ khụ, ta chỉ là dẫn bọn hắn đi 'đoàn xây' thôi, ngươi đừng có oan uổng người tốt." Kỷ Hỏa xấu hổ đến toát mồ hôi lạnh, cho nên nói có một số việc vẫn là nên tránh trẻ con.
Hắn chợt kịp phản ứng, hỏi:
"Chờ một chút, ngươi cứ như vậy nguyên văn nói cho lão cha?"
"Đúng vậy a."
"Lão cha phản ứng thế nào?"
"Hắn hồi lâu đều không nói chuyện."
Kỷ Hỏa chột dạ nói: "Để ta giải thích với hắn một chút, chuyện này hẳn là có thể nói rõ. Vẫn còn cứu vãn được, không phải hình tượng của ta liền hủy sạch."
"Không chỉ vậy đâu, Đại huynh cũng ở đó."
Kỷ Hỏa nín thở, hai giây sau mới tự nhủ: "Thêm một Đại huynh vấn đề cũng không lớn, chỉ cần ta giải thích rõ ràng, hắn có thể hiểu."
"Không chỉ nha."
"Còn có ai? !"
"Còn có quản gia, mấy thị vệ, tỳ nữ, à đúng rồi, người Phi Hùng Quân khi đó cũng ở đó."
Tiểu Hồng Đường nói xong, quay đầu lại nghi ngờ: "Thứ gì nát?"
"Đại khái là thanh danh của ta đi." Kỷ Hỏa cứng đờ mặt, khóc không ra nước mắt.
Tiểu Hồng Đường âm thầm đắc ý, sau đó nhớ tới, liền hỏi:
"Đúng rồi đúng rồi! Kỷ Hỏa Kỷ Hỏa, ngươi bây giờ đã là tông sư?"
"Không phải." Kỷ Hỏa lắc đầu, trầm giọng nói: "Ta chỉ là hai ngày này gặp lão cha, có chút cảm ngộ mà thôi."
Theo lý mà nói, hắn tu luyện gần trăm loại võ học, mỗi loại đều đại viên mãn, trên lý thuyết đã sớm là Đại Tông Sư, chỉ riêng ẩn tàng thuộc tính cộng lại cũng có thể tăng vọt, nhất là "Lôi Đình Liệt Hùng Quyền" đại viên mãn, người bình thường chỉ cần có thể tu luyện tới đại viên mãn, ít nhất cũng là Tông Sư, dù sao võ học này là Địa giai.
Người khác là cảnh giới tăng lên, võ học mới có thể luyện đến cấp độ tiếp theo, Kỷ Hỏa lại ngược lại. Hắn là võ học đại viên mãn, cảnh giới từ đầu đến cuối vẫn bị kẹt lại, làm sao cũng không đột phá được.
Kỷ Hỏa suy đoán, có thể là do võ học của hắn đều là hệ thống trực tiếp truyền vào, thiếu khuyết lĩnh ngộ tâm tính.
Nhưng mà lĩnh ngộ tâm tính, đối với một thanh niên từ Địa Cầu đến, theo chủ nghĩa duy vật truyền thống mà nói, thực sự quá mức huyền huyễn, khó có thể lý giải.
Giống như bảo một người hiện đại đả thông đại tiểu chu thiên, sau đó có thể kích hoạt thân thể, đạt được một số năng lực thú vị, nếu không phải tự mình trải nghiệm, rất khó hình dung cảm giác đó là gì, hơn nữa không một ai tin.
Mọi người sẽ chỉ nói: "Ngươi đánh rắm!"
( ̄.  ̄) Nếu như không phải hai ngày này lão cha giày vò hắn mấy lần, sợ rằng hắn cũng không thể lý giải cái gì gọi là Thiên Nhân cảm ứng.
. . .
Sau khi ba mươi bọn hắn bắt người đi không lâu, con đường này liền xuất hiện mấy người Lục Phiến Môn.
Cầm đầu là một trong tứ đại danh bộ Thiết Ưng.
"Thật là cao thâm nội lực, võ công thật tinh xảo."
"Giao thủ có năm người, bốn người vây công một người. Không, đây rõ ràng là một người áp chế bốn người... "
"Đó là một cái cạm bẫy."
Hắn nhìn bừa bộn trên mặt đất, trong đầu đã suy đoán ra hình ảnh chiến đấu.
"Nhưng, cuối cùng vì sao không đánh nữa? Nếu như là năm cao thủ, không nên cuối cùng lại đột nhiên thu tay lại."
Thiết Ưng cau mày, từ lúc phát sinh chiến đấu đến khi bọn hắn đến, thời gian cũng không lâu lắm, nếu là người bị vây công kia đánh bại bốn người khác, không nên chỉ có ít dấu vết như vậy.
Hơn nữa, quá nhanh.
"Trừ phi, còn có người xuất thủ?" Thiết Ưng nhìn về một hướng, sau đó lại nhìn lên bầu trời, lúc này trăng sáng sao thưa, ánh trăng trong ngần chiếu rọi đại địa, tĩnh mịch mỹ hảo.
Thế nhưng, lúc đến bọn hắn rõ ràng chú ý tới, trên bầu trời khu vực này xuất hiện một đám mây đen quỷ dị.
"Tông Sư. . ."
Thiết Ưng giật mình trong lòng, lập tức phân phó: "Đi điều tra những người phòng thủ đêm nay, xem có nơi nào xảy ra chiến đấu không."
"Vâng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận