Bọn Chuột Nhắt, Dám Ám Hại Ta!

Chương 25: Hắn chỉ là dáng dấp lão thành

**Chương 25: Hắn chỉ là trông già dặn**
Bởi vì địa vị của Kỷ Khiếu Hùng bày ra ở đó, hai người vừa tới nơi liền trực tiếp ngồi ở hàng ghế đầu, đây là vị trí gần với Hoàng đế nhất, Kỷ Hỏa chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy lão đại gia Hoàng đế.
Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm lên lớp của hắn, với bậc thang cao như thế này, lão Hoàng đế nhìn đám người bọn hắn thì mọi việc đều rõ ràng, ngay cả cơ hội làm mấy hành động mờ ám cũng không có.
Kỷ Hỏa vừa định tìm một góc không người để mà đợi, từ từ đợi ngự trù dâng đồ ăn lên. Nhưng hắn còn chưa kịp chuồn đi, Kỷ Khiếu Hùng đã một phát tóm gọn hắn,
"Ở đây ngoan ngoãn mà đợi, không được đi đâu hết."
Kỷ Hỏa vội vàng nói:
"Không được a, ở đây gần phía trước quá, ta khẩn trương! Ta mà căng thẳng là lại muốn đi nhà xí!"
"Vậy thì k·é·o ngay trong quần, vi phụ khẳng định sẽ trắng trợn tuyên dương để ngươi thân bại danh l·i·ệ·t!"
"... Xem như ngươi lợi h·ạ·i."
Kỷ Hỏa nhìn quanh hai bên một chút, thấy nhiều đại thần đều mang theo người trẻ tuổi tới, liền hỏi:
"Lão cha, hôm nay là loại yến tiệc gì? Sao lại còn mang cả nhà cả người theo thế này."
"Thật ra cũng không có gì, bệ hạ thường x·u·y·ê·n tổ chức tiệc tối, triệu tập bách quan trong triều mang theo người nhà tới cùng nhau tham gia, coi như là để liên lạc tình cảm, trước kia ta cũng thường x·u·y·ê·n dẫn Quân Hồng tới."
Kỷ Khiếu Hùng giải t·h·í·c·h nói: "Đây không phải ngươi vừa mới tới, liền mang ngươi đến trải nghiệm quốc yến một chút."
"Chỉ đơn giản vậy thôi?" Kỷ Hỏa xuỵt một tiếng nói.
"Đương nhiên."
"Ta cứ luôn cảm thấy ngươi đang l·ừ·a ta."
"Ha ha ha ha ha! Sao có thể chứ! Mà lại coi như vi phụ có hố ngươi, thì ngươi cũng không có cách nào khác đúng không." Kỷ Khiếu Hùng đắc ý cười nói: "Nếu ngươi có biện p·h·áp l·ừ·a ta một chút, ta còn cao hứng nữa đấy! Thế nhưng tiểu t·ử thúi ngươi làm được không? Ngươi làm được không hả?"
Kỷ Hỏa cười ha ha, trong lòng đã suy nghĩ xem có biện p·h·áp nào để hố lão cha nhà mình.
"Bất quá ta cứ cảm thấy hiện tại dạ tiệc này càng ngày càng vô vị, đa số thời điểm đều là cắm đầu ăn cơm, mà lại lứa người trẻ tuổi này đều rất là ngại ngùng, từng đứa một khi ăn cơm đều không nói lời nào, tất cả đều là đám lão già chúng ta nói chuyện."
"Ngày thường tại triều, ai cũng nhao nhao, nhìn thấy bọn hắn nói chuyện là lại phiền, lúc tiệc tối còn phải chứng kiến sắc mặt của bọn hắn, ăn cơm cũng chẳng thấy ngon miệng."
Kỷ Khiếu Hùng oán trách, nhìn nhìn lại xung quanh các đại thần trong triều, còn chưa ăn mà cũng đã có chút buồn n·ô·n.
"Khụ khụ! Trấn Quốc c·ô·ng nói cẩn t·h·ậ·n, chúng ta đều nghe cả đấy." Quốc sư Lý Hưu ở một bên nhịn không được ho khan nhắc nhở, hắn ngồi ở vị trí bên cạnh không đến hai mét, nghe được rất rõ ràng.
"Đúng đấy, ngươi tưởng rằng chúng ta nhìn thấy cái bản mặt đầy râu ria của ngươi là có thể ăn cơm được chắc?"
"Nếu như không phải bệ hạ yêu cầu, ta ở nhà ôm ấp kiều thê tiểu th·iếp, ăn cơm không thoải mái sao? Việc gì phải đến nhìn cái bản mặt mo của ngươi."
Mấy lão già bên cạnh đều hùa theo, tất cả mọi người ầm ĩ nhiều năm như vậy, cũng mặc kệ thân ph·ậ·n địa vị cao thấp, đều không cho đối phương chút mặt mũi nào.
"Các ngươi chỉ là một đám vỏ cây khô, ta đây là nói thật." Kỷ Khiếu Hùng mười phần không kh·á·c·h khí đáp trả,
"Mặt của ta chỉ là nhiều râu ria, nhìn xem lôi thôi chút, nếu mà cẩn t·h·ậ·n chăm chút thì vẫn là một mỹ nam t·ử. Nhìn lại mấy người các ngươi xem, tr·ê·n mặt tất cả đều là nếp nhăn, trông cứ như hoa cúc, ta nhìn mà phát buồn n·ô·n! Còn có ngươi, ngươi cũng cưới mười tám phòng di thái, tối đến ngươi muốn ôm ai hả? Vuốt ve nổi sao?"
Kỷ Khiếu Hùng trực tiếp mở màn công k·í·c·h, đối với mấy đại thần trong triều này chẳng nể nang chút nào.
Mấy quan viên kia cũng hoàn toàn không sợ, tại chỗ mà phản pháo:
"Chỉ ngươi mà cũng là mỹ nam t·ử? Cũng không soi mặt vào nước tiểu mà xem lại mình, đúng là không biết x·ấ·u hổ."
"Đừng có mà nhìn ta như bây giờ, ta lúc còn trẻ đẹp trai hơn ngươi nhiều, lão già."
"Ta cưới mười tám phòng di thái là bản lĩnh của ta, ngươi hâm mộ sao? Hâm mộ lắm phải không? Ngày nào ngươi đến nhà ta, ta cho ngươi biểu diễn cái gì gọi là 'thập bát mô'!"
Kỷ Hỏa bị kẹp ở giữa, nhìn bên trái một chút rồi lại nhìn bên phải một chút, chỉ cảm thấy đám quan viên này đúng là rất có tài, đừng nhìn quốc sư bình thường nhã nhặn nho nhã, nhưng mà lúc phun ra cũng rất có lực trào phúng, nước bọt gần như phun cả lên mặt Kỷ Hỏa.
Hắn xem đám quan viên dẫn theo con c·á·i, mỗi một người đều mang vẻ mặt buồn bực, cúi đầu nhìn chằm chằm cái bàn, nhìn qua thì đúng là một đám bé ngoan. Kỷ Hỏa liếc mắt liền nhìn ra bọn hắn sớm đã chẳng thấy kinh ngạc gì, tâm tư hoàn toàn không đặt ở trong triều đình.
Thế hệ trẻ tuổi của Chu triều không ổn rồi, còn chưa lên triều làm quan mà đã là một đám cáo già, ở trong hoàng cung, một nơi uy nghiêm thế này mà lại có thể thất thần sao?
Kỷ Hỏa bĩu môi, hắn có thể nhìn ra được những người trẻ tuổi này cả đám đều có chút khí chất của người đọc sách, chỉ là thân thể có vẻ suy nhược.
Có thể là bầu không khí Đại Chu chính là như vậy, dù sao không phải đang ở tr·ê·n triều, mọi người cũng liền đều không có nhiều câu nệ, từng người nên mắng thì mắng nên phun thì phun, tính tình vô cùng nóng nảy.
Cái dáng vẻ này rất giống Kỷ Hỏa trước kia lúc còn là một người làm c·ô·ng ăn lương, trông thấy ai cũng đỗi trời đỗi đất.
Hiện tại áp lực c·ô·ng việc của Đại Chu lớn thật nha, hôm nay nhìn thấy t·h·iết Ưng, cuối cùng hắn cũng trong bộ dạng muốn c·hết đến nơi, dáng vẻ như thể cả tháng đều phải tăng ca vậy.
Hiện tại lão Hoàng đế còn chưa đến, mọi người đã bắt đầu công k·í·c·h nhau, trong đại điện ồn ào náo động, rất là náo nhiệt.
Đây coi như là hoạt động đoàn đội của ban lãnh đạo Đại Chu sao?
Ngay lúc này, lại có mấy người tới, vừa mới xuất hiện thì những âm thanh mắng nhau xung quanh liền nhỏ lại.
Mấy người ngồi ở phía trước không nhìn thấy người tới, còn đang ở chỗ đó mà mỉa mai nhau. Mấy quan viên ở phía sau vội vàng "Ừm ân a a" lớn tiếng hắng giọng một cái, thế là tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại, lẳng lặng nhìn về phía mấy người kia.
Kỷ Hỏa nhìn về phía sau, liền thấy mấy người mặc trang phục q·u·á·i· ·d·ị đi tới, người dẫn đầu tuổi không lớn, ăn mặc rất bảnh bao, tết tóc đuôi sam, còn cầm một cái quạt xếp, từ xa đã có thể ngửi thấy một mùi khai nồng nặc.
Đi th·e·o người này ở phía sau, là một tráng hán, vẻ mặt cao ngạo, giống như ai cũng đang nợ tiền hắn, nhìn qua có chút quen mắt.
Ngọa tào?
Đây không phải là người của Lương Quốc mà hôm qua ta mới một cước đ·ạ·p bay vào tường đó sao!
Kỷ Hỏa vội vàng quay đầu, cúi đầu nhìn xuống mặt bàn, cái này mà để hắn nhìn thấy, tại chỗ mà x·á·c nh·ậ·n ra mình từng k·h·i· ·d·ễ hắn, vậy thì có hơi xấu hổ.
Không nghĩ tới mấy người Lương Quốc này sau khi đến, lại an vị ở vị trí cách Kỷ Hỏa không xa, tên tóc đuôi sam trẻ tuổi cùng tráng hán sóng vai mà ngồi, những người khác thì đứng ở phía sau làm hộ vệ.
"Hừ!"
Tráng hán ngẩng cao đầu, dùng lỗ mũi mà nhìn đám người, hừ lạnh một tiếng, chỉ còn thiếu việc viết dòng chữ "Ta nói đang ngồi đều là rác rưởi" lên mặt.
Đám bách quan của Đại Chu từng người một giận đến mặt đỏ bừng, nhưng lại không một ai lên tiếng.
"Lão cha, hai người này là ai?" Kỷ Hỏa thấp giọng hỏi.
"Sứ thần của Lương Quốc, người trẻ tuổi kia tên là Du Trác, người tráng kiện kia tên là Hồ Phu." Kỷ Khiếu Hùng thấp giọng giải t·h·í·c·h nói:
"Hai người bọn họ là đệ t·ử của tên ngu xuẩn Phi Liêm kia, người trẻ là sư huynh, người tráng là sư đệ."
Kỷ Hỏa cổ quái nhìn về phía tráng hán kia, hắn nhớ lại tình báo của Nhị Thập Tam trước đó, kinh ngạc nói:
"Cái tên mà tr·ê·n mặt còn thiếu chút nữa là viết dòng chữ 'Mau tới đ·á·n·h ta a' chính là người đã một chọi mười tám, đ·á·n·h cho đám người trẻ tuổi ở kinh thành không ngóc đầu lên nổi, đệ t·ử thứ hai của Phi Liêm?"
"Chính là hắn." Kỷ Khiếu Hùng bổ sung một câu: "Ngươi nói đó là chiến tích ngày hôm qua của hắn, hôm nay nghe nói lại làm thêm mấy vố nữa."
"Hắn nhìn đã phải ba mươi tuổi rồi! Vậy mà đây là thế hệ trẻ tuổi sao?" Kỷ Hỏa kinh ngạc nói.
"Hồ Phu chỉ là trông có vẻ già dặn." Kỷ Khiếu Hùng nhìn qua gương mặt tr·u·ng niên của Hồ Phu, nghĩ nghĩ một chút rồi lại nói:
"Xét về mặt bối ph·ậ·n mà nói, Phi Liêm cùng thế hệ với ta, hắn là đệ t·ử của Phi Liêm, x·á·c thực có thể coi như là thế hệ trẻ tuổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận