Bọn Chuột Nhắt, Dám Ám Hại Ta!
Chương 53: Hắn là không bị trói buộc gió
**Chương 53: Hắn là cơn gió không bị trói buộc**
Đô thành, Lương Quốc.
"Phu quân, gần đây chàng luôn chau mày, có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Một mỹ phụ nhân nhẹ giọng hỏi.
Người trung niên mặc cẩm phục thon dài, chắp hai tay sau lưng ngắm nhìn thác nước nơi xa, quay đầu lại nhìn, lắc đầu thở dài:
"Trước đó có thiên tượng bạch hồng quán nhật, ắt có binh đao. Ta còn nghe nói Đại Kỳ hiện tại binh mã đang điều động tấp nập, đoán chừng là muốn động thủ với Lương Quốc."
"Đại Kỳ?" Mỹ phụ nhân hơi hé miệng, chợt cười nói:
"Có phải là Đại Chu trước kia không?"
"Đúng vậy."
Phi Liêm cười mắng: "Phi Hùng tên kia ngược lại sinh được con trai tốt, vốn dĩ Đại Chu yêu nghiệt họa nước, còn tưởng rằng cứ như vậy là xong, không ngờ bị hai đứa con trai của hắn ngạnh sinh sinh lật ngược thế cờ, còn không hiểu sao lại tạo ra cái Đại Kỳ. Hiện tại quốc lực cường thịnh, một môn lại có ba Tông Sư... Thật sự là... Thật sự là..."
Phi Liêm gia đình mỹ mãn, chỉ là đứa con trai mới mười tuổi, tuy nói cũng có thiên phú võ đạo, cũng có chút hiếu thuận, nhưng cũng chỉ là tư chất bình thường.
Nhưng với Phi Liêm mà nói, như vậy là đủ, con trai mình có thể lớn lên khỏe mạnh, làm một người bình thường là rất tốt.
Dù sao có hắn che chở, người nhà có thể bình an vô sự, vậy là quá tốt rồi.
Mỹ phụ nhân Trang Ánh thấy hắn lông mày vẫn nhíu chặt, bèn hỏi:
"Trận chiến này, có chắc thắng không?"
Phi Liêm thở nhẹ một tiếng,
"Chưa đánh qua, sao biết được? Nhưng nhìn bộ dạng của tên tiểu tử Kỷ Hỏa kia gây náo loạn trên giang hồ, thì kẻ này không tầm thường."
Trang Ánh thấy bộ dáng của trượng phu, bèn đưa tay nhỏ khẽ vuốt lông mày Phi Liêm, vuốt thẳng hàng lông mày hình chữ xuyên (川) của hắn, cười nói:
"Đừng thường xuyên thở dài, hạnh phúc sẽ bị thổi bay mất."
Phi Liêm lập tức cười toe toét, gật đầu lia lịa:
"Ừ!"
Trang Ánh cười cười, xoay người rời đi.
Chỉ còn Phi Liêm một mình đối diện với thác nước.
Mà nói, bên đô thành Lương Quốc vốn không có thác nước, phủ đệ Phi Liêm này cách đô thành cũng khá xa, kỳ thực hướng đi cũng không tốt.
Nhưng Phi Liêm cứ muốn xây phủ ở đây, lão Hoàng đế Lương Quốc trước kia có nói qua mấy lần, hắn vẫn không nghe.
Chẳng vì gì khác, thích thế thôi.
"Lão gia, người trong hoàng cung tới tuyên ngài vào cung diện thánh." Một người hầu vội vàng chạy đến, cung kính nói với Phi Liêm.
"Biết rồi."
Phi Liêm giật mình, thân hình hóa thành một cơn gió mát, xoay tròn giữa không trung một vòng, rồi bay về phía đô thành Lương Quốc.
Không lâu sau, hắn đáp xuống hoàng cung, Phi Liêm vị Tông Sư này không có gì đặc biệt, chỉ có một chữ:
Nhanh!
Sau khi thái giám bẩm báo, chẳng mấy chốc, có thái giám dẫn Phi Liêm vào đại điện.
Hoàng đế Lương Quốc ngồi trên long ỷ, mỉm cười nhìn tướng quân Phi Liêm:
"Tướng phụ đến nhanh thật, trẫm vẫn chưa quen lắm."
Từ đô thành phái người đi đến phủ Phi Liêm cách đó mấy dặm cũng phải mất một lúc, đường xá hoang vu dã ngoại còn có thể gặp chuyện gì đó trì hoãn, thế nhưng Phi Liêm vù một cái đã tới, thời gian thật khó mà tính chuẩn được.
Phi Liêm chắp tay, không kiêu ngạo, không tự ti nói:
"Bệ hạ mới cầm quyền không lâu, thời gian dài rồi, cũng sẽ quen. Năm đó Tiên Hoàng còn tại vị, cũng mất một khoảng thời gian mới quen được."
Hoàng đế Lương Quốc gật đầu, cười nói:
"Sau này trẫm cũng phải thân cận với Tướng phụ nhiều hơn, để mau chóng quen thuộc hơn."
Vị Hoàng đế Lương Quốc này là tân hoàng, lão Hoàng đế sau khi mất thì truyền ngôi lại.
Vị trí này của hắn có thể nói là vững như bàn thạch, dù sao lão Hoàng đế Lương Quốc không bày vẽ những trò lòe loẹt, chỉ chọn một người thích hợp trong số mấy người con để làm Hoàng đế, bồi dưỡng từ nhỏ, đến giờ cứ thế bổ nhiệm là được.
Có thể nói là xuôi chèo mát mái.
Đương nhiên, đó cũng là vì mấy người con của lão Hoàng đế không có ai muốn làm Hoàng đế...
Ngay cả vị Hoàng đế Lương Quốc hiện tại, kỳ thực cũng không muốn làm hoàng đế, bất quá không có cách nào khác, các đệ đệ muội muội đều không muốn làm, hắn làm huynh trưởng đành phải gánh vác.
Nhưng chính vì hắn từ nhỏ đã là người thừa kế, nên rất nhiều chuyện của lão Hoàng đế, hắn đều rõ ràng.
Nói thật, trước đây, quan hệ của tân hoàng Lương Quốc với Phi Liêm chủ yếu là, Phi Liêm đa số thời gian trấn thủ phương tây, hơn nữa bình thường lại ở ngoài đô thành, thực sự là không gặp được.
Hiện tại dù đã là tân hoàng Lương Quốc, quan hệ của tân hoàng với Phi Liêm, cũng chỉ... bình thường, khách sáo theo phép tắc.
Còn về việc gọi Phi Liêm là Tướng phụ, thì không có ý gì cả, lão Hoàng đế, các con của ngài đều gọi như vậy.
"Bệ hạ cho gọi thần tới, có chuyện gì không?" Phi Liêm cung kính hỏi.
Hoàng đế Lương Quốc hơi híp mắt, cười nói:
"Tướng phụ, hiện tại Đại Kỳ đang chỉnh đốn binh mã, mục tiêu chắc là Lương Quốc ta, Tướng phụ có biết việc này không?"
Phi Liêm trong lòng đã đoán trước, gật đầu nói:
"Bệ hạ yên tâm, thần cùng Thương Lang quân tùy thời chờ bọn chúng."
Hoàng đế Lương Quốc trong lòng thở dài, mình mới hai mươi tuổi, vị Tướng phụ này đã theo lão phụ thân nhà mình năm đó cùng nhau đánh thiên hạ, nói gì thì nói, mình cùng hắn trò chuyện, thật sự là ở thế yếu...
Phi Liêm có tốt không?
Đương nhiên là cực tốt.
Lão phụ hoàng nhà mình trước khi đi đã nói, có Phi Liêm ở đây, có thể bảo vệ Lương Quốc không lo. Phi Liêm và quốc sư, một người ngoài, một người trong, tương hỗ, vững cực kỳ.
Nhưng lão phụ hoàng à, người không ngờ được người vừa đi, quốc sư liền không còn, khiến cho Phi Liêm hiện giờ đã ẩn ẩn có thực quyền trong tay, hơn nữa còn là độc chiếm quyền lực, ta cũng không biết làm sao để ở chung hòa thuận với hắn đây.
Hoàng đế Lương Quốc dò xét:
"Tướng phụ, trận chiến này, người nắm chắc được bao nhiêu phần?"
Phi Liêm trầm mặc một lát, những ngày này có không ít người nhìn ra hai nước sắp động binh, gặp ai cũng có người hỏi hắn nắm chắc bao nhiêu phần.
Nhưng ngặt nỗi, đánh trận loại chuyện này ai mà nói rõ được, ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai.
Hơn nữa cứ hỏi mãi, có phiền hay không chứ.
"Bệ hạ,"
Phi Liêm cung kính nói:
"Thế gian không có chuyện thường thắng không địch nổi, Phi Liêm chỉ hứa hẹn, nếu hậu phương ổn định, Phi Liêm bất bại."
Lời này toát ra sự tự tin mạnh mẽ, còn ẩn ý rằng ngươi lo liệu hậu phương ổn thỏa, phía trước có ta chống đỡ, mọi việc sẽ tốt đẹp.
Hoàng đế Lương Quốc hơi trầm mặc, đó không phải là đáp án hắn mong đợi, thế là Hoàng đế Lương Quốc cân nhắc một lát, dò xét hỏi:
"Tướng phụ, Tiên Hoàng lúc còn sống, từng nhắc đến, nửa khối khóa yêu ngọc đang ở trong tay người..."
Phi Liêm hơi híp mắt, đột nhiên ngẩng đầu, cất cao giọng nói:
"Bệ hạ! Không phải tộc ta ắt có lòng khác! Yêu tộc không thể làm bạn với tộc ta!"
"Thế nhưng..." Hoàng đế Lương Quốc do dự nói.
Phi Liêm hừ lạnh một tiếng, nói: "Tiên Hoàng trước đó cùng yêu tộc mưu đồ, thần còn đang ở phương tây cùng yêu tộc chống chọi, đến khi thần biết thì Đại Chu đã bị yêu nghiệt kia tàn phá, muốn ngăn cản cũng không kịp."
"Dân chúng ở kinh thành Đại Chu tuy không phải con dân Lương Quốc ta, nhưng cũng là nhân tộc!"
"Sáu trăm ngàn người trong một thành chết oan chết uổng! Đây là chuyện thảm khốc cỡ nào!"
"Nếu yêu quái kia thật sự thành khí hậu, sợ là toàn bộ Đại Chu, toàn bộ Trung Nguyên, thậm chí cả Lương Quốc ta cũng sẽ bị nó giết sạch!"
"Nếu thần sớm biết việc này, chắc chắn sẽ không để Tiên Hoàng đưa ra quyết định tàn ác như vậy!"
Vừa nhắc tới chuyện này Phi Liêm liền bốc hỏa, hắn vốn đang ở phương tây ngày ngày đánh nhau với yêu tộc, vậy mà lão Hoàng đế Lương Quốc lại làm ra chuyện vụng trộm với yêu tộc, nếu không phải có hai huynh đệ nhà họ Kỷ, e rằng toàn bộ Đại Chu đều bị con yêu quái kia diệt sạch.
Hoàng đế Lương Quốc hơi trầm mặc, không nói gì.
Phi Liêm nhìn hắn một lúc lâu, trực tiếp dùng giọng điệu giang hồ chắp tay nói:
"Bệ hạ, mỗ biết hoàng thất từ trước đến nay có dính dáng đến hoàng yêu tộc kia, ngài là vua, mỗ là thần, việc này mỗ vốn không nên can thiệp."
"Nhưng khóa yêu ngọc là chuyện hệ trọng, nửa khối này đã ở trong tay mỗ, thì để mỗ toàn quyền phụ trách."
"Việc này không cần nhắc lại!"
Dứt lời, Phi Liêm quay người bỏ đi.
Hắn đi được vài bước, dừng lại một lát, không quay đầu lại, quay lưng về phía Hoàng đế, nói:
"Bệ hạ, yêu tộc, vẫn là nên ít tiếp xúc thì hơn."
Nói xong, hắn sải bước rời đi.
Hoàng đế Lương Quốc ngồi trên long ỷ, trên mặt mang nụ cười, hai cánh tay nắm chặt lan can, gân xanh nổi rõ.
"Xem ra bệ hạ không trị nổi vị Tông Sư này rồi."
Phía sau long ỷ, trong bình phong, một nữ tử ăn mặc hở hang chậm rãi bước ra, cười duyên nói.
Nụ cười trên mặt Hoàng đế Lương Quốc không giảm, thậm chí càng thêm rạng rỡ, chậm rãi nói,
"Hắn là cơn gió không bị trói buộc, ai cũng không trị nổi."
"Vậy cũng chưa chắc,"
Nữ tử kia cười đi đến bên cạnh Hoàng đế Lương Quốc, cặp đùi gợi cảm trắng nõn đi lại, còn phản chiếu ánh sáng, cứ như bôi kem dưỡng da,
"Hắn là gió, cũng là người, là người thì sẽ có nhược điểm, sẽ có thể bị trị."
Hoàng đế Lương Quốc coi như không thấy cặp đùi kia, bình tĩnh nói:
"Hắn là Phi Liêm tướng quân của Lương Quốc ta, là Tướng phụ của trẫm."
"A a a a a... Tiểu hoàng đế, người ta không thèm quan tâm đến ngươi, mà ngươi còn kính trọng hắn như vậy."
Nữ tử đưa tay ngoắc ngoắc cằm Hoàng đế Lương Quốc, trong đôi môi đỏ phun ra hơi thở thơm tho, ẩm ướt.
"Sao? Ngươi cũng muốn học theo Đại Chu trước kia, muốn quyến rũ trẫm?" Hoàng đế Lương Quốc híp mắt, chậm rãi nói.
"Hừ!"
Nữ tử hừ lạnh một tiếng,
"Thật là mất hứng!"
Dứt lời, nữ tử quay người biến mất không thấy tăm hơi, lờ mờ có thể thấy mấy cái đuôi thoắt ẩn thoắt hiện.
Hoàng đế Lương Quốc lặng lẽ ngồi trên long ỷ, rất lâu không nói gì.
Không biết qua bao lâu, thân thể căng cứng của hắn mới thả lỏng, thở dài một tiếng:
"Haizz, áp lực thật lớn, sớm biết đã không làm Hoàng đế."
Đô thành, Lương Quốc.
"Phu quân, gần đây chàng luôn chau mày, có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Một mỹ phụ nhân nhẹ giọng hỏi.
Người trung niên mặc cẩm phục thon dài, chắp hai tay sau lưng ngắm nhìn thác nước nơi xa, quay đầu lại nhìn, lắc đầu thở dài:
"Trước đó có thiên tượng bạch hồng quán nhật, ắt có binh đao. Ta còn nghe nói Đại Kỳ hiện tại binh mã đang điều động tấp nập, đoán chừng là muốn động thủ với Lương Quốc."
"Đại Kỳ?" Mỹ phụ nhân hơi hé miệng, chợt cười nói:
"Có phải là Đại Chu trước kia không?"
"Đúng vậy."
Phi Liêm cười mắng: "Phi Hùng tên kia ngược lại sinh được con trai tốt, vốn dĩ Đại Chu yêu nghiệt họa nước, còn tưởng rằng cứ như vậy là xong, không ngờ bị hai đứa con trai của hắn ngạnh sinh sinh lật ngược thế cờ, còn không hiểu sao lại tạo ra cái Đại Kỳ. Hiện tại quốc lực cường thịnh, một môn lại có ba Tông Sư... Thật sự là... Thật sự là..."
Phi Liêm gia đình mỹ mãn, chỉ là đứa con trai mới mười tuổi, tuy nói cũng có thiên phú võ đạo, cũng có chút hiếu thuận, nhưng cũng chỉ là tư chất bình thường.
Nhưng với Phi Liêm mà nói, như vậy là đủ, con trai mình có thể lớn lên khỏe mạnh, làm một người bình thường là rất tốt.
Dù sao có hắn che chở, người nhà có thể bình an vô sự, vậy là quá tốt rồi.
Mỹ phụ nhân Trang Ánh thấy hắn lông mày vẫn nhíu chặt, bèn hỏi:
"Trận chiến này, có chắc thắng không?"
Phi Liêm thở nhẹ một tiếng,
"Chưa đánh qua, sao biết được? Nhưng nhìn bộ dạng của tên tiểu tử Kỷ Hỏa kia gây náo loạn trên giang hồ, thì kẻ này không tầm thường."
Trang Ánh thấy bộ dáng của trượng phu, bèn đưa tay nhỏ khẽ vuốt lông mày Phi Liêm, vuốt thẳng hàng lông mày hình chữ xuyên (川) của hắn, cười nói:
"Đừng thường xuyên thở dài, hạnh phúc sẽ bị thổi bay mất."
Phi Liêm lập tức cười toe toét, gật đầu lia lịa:
"Ừ!"
Trang Ánh cười cười, xoay người rời đi.
Chỉ còn Phi Liêm một mình đối diện với thác nước.
Mà nói, bên đô thành Lương Quốc vốn không có thác nước, phủ đệ Phi Liêm này cách đô thành cũng khá xa, kỳ thực hướng đi cũng không tốt.
Nhưng Phi Liêm cứ muốn xây phủ ở đây, lão Hoàng đế Lương Quốc trước kia có nói qua mấy lần, hắn vẫn không nghe.
Chẳng vì gì khác, thích thế thôi.
"Lão gia, người trong hoàng cung tới tuyên ngài vào cung diện thánh." Một người hầu vội vàng chạy đến, cung kính nói với Phi Liêm.
"Biết rồi."
Phi Liêm giật mình, thân hình hóa thành một cơn gió mát, xoay tròn giữa không trung một vòng, rồi bay về phía đô thành Lương Quốc.
Không lâu sau, hắn đáp xuống hoàng cung, Phi Liêm vị Tông Sư này không có gì đặc biệt, chỉ có một chữ:
Nhanh!
Sau khi thái giám bẩm báo, chẳng mấy chốc, có thái giám dẫn Phi Liêm vào đại điện.
Hoàng đế Lương Quốc ngồi trên long ỷ, mỉm cười nhìn tướng quân Phi Liêm:
"Tướng phụ đến nhanh thật, trẫm vẫn chưa quen lắm."
Từ đô thành phái người đi đến phủ Phi Liêm cách đó mấy dặm cũng phải mất một lúc, đường xá hoang vu dã ngoại còn có thể gặp chuyện gì đó trì hoãn, thế nhưng Phi Liêm vù một cái đã tới, thời gian thật khó mà tính chuẩn được.
Phi Liêm chắp tay, không kiêu ngạo, không tự ti nói:
"Bệ hạ mới cầm quyền không lâu, thời gian dài rồi, cũng sẽ quen. Năm đó Tiên Hoàng còn tại vị, cũng mất một khoảng thời gian mới quen được."
Hoàng đế Lương Quốc gật đầu, cười nói:
"Sau này trẫm cũng phải thân cận với Tướng phụ nhiều hơn, để mau chóng quen thuộc hơn."
Vị Hoàng đế Lương Quốc này là tân hoàng, lão Hoàng đế sau khi mất thì truyền ngôi lại.
Vị trí này của hắn có thể nói là vững như bàn thạch, dù sao lão Hoàng đế Lương Quốc không bày vẽ những trò lòe loẹt, chỉ chọn một người thích hợp trong số mấy người con để làm Hoàng đế, bồi dưỡng từ nhỏ, đến giờ cứ thế bổ nhiệm là được.
Có thể nói là xuôi chèo mát mái.
Đương nhiên, đó cũng là vì mấy người con của lão Hoàng đế không có ai muốn làm Hoàng đế...
Ngay cả vị Hoàng đế Lương Quốc hiện tại, kỳ thực cũng không muốn làm hoàng đế, bất quá không có cách nào khác, các đệ đệ muội muội đều không muốn làm, hắn làm huynh trưởng đành phải gánh vác.
Nhưng chính vì hắn từ nhỏ đã là người thừa kế, nên rất nhiều chuyện của lão Hoàng đế, hắn đều rõ ràng.
Nói thật, trước đây, quan hệ của tân hoàng Lương Quốc với Phi Liêm chủ yếu là, Phi Liêm đa số thời gian trấn thủ phương tây, hơn nữa bình thường lại ở ngoài đô thành, thực sự là không gặp được.
Hiện tại dù đã là tân hoàng Lương Quốc, quan hệ của tân hoàng với Phi Liêm, cũng chỉ... bình thường, khách sáo theo phép tắc.
Còn về việc gọi Phi Liêm là Tướng phụ, thì không có ý gì cả, lão Hoàng đế, các con của ngài đều gọi như vậy.
"Bệ hạ cho gọi thần tới, có chuyện gì không?" Phi Liêm cung kính hỏi.
Hoàng đế Lương Quốc hơi híp mắt, cười nói:
"Tướng phụ, hiện tại Đại Kỳ đang chỉnh đốn binh mã, mục tiêu chắc là Lương Quốc ta, Tướng phụ có biết việc này không?"
Phi Liêm trong lòng đã đoán trước, gật đầu nói:
"Bệ hạ yên tâm, thần cùng Thương Lang quân tùy thời chờ bọn chúng."
Hoàng đế Lương Quốc trong lòng thở dài, mình mới hai mươi tuổi, vị Tướng phụ này đã theo lão phụ thân nhà mình năm đó cùng nhau đánh thiên hạ, nói gì thì nói, mình cùng hắn trò chuyện, thật sự là ở thế yếu...
Phi Liêm có tốt không?
Đương nhiên là cực tốt.
Lão phụ hoàng nhà mình trước khi đi đã nói, có Phi Liêm ở đây, có thể bảo vệ Lương Quốc không lo. Phi Liêm và quốc sư, một người ngoài, một người trong, tương hỗ, vững cực kỳ.
Nhưng lão phụ hoàng à, người không ngờ được người vừa đi, quốc sư liền không còn, khiến cho Phi Liêm hiện giờ đã ẩn ẩn có thực quyền trong tay, hơn nữa còn là độc chiếm quyền lực, ta cũng không biết làm sao để ở chung hòa thuận với hắn đây.
Hoàng đế Lương Quốc dò xét:
"Tướng phụ, trận chiến này, người nắm chắc được bao nhiêu phần?"
Phi Liêm trầm mặc một lát, những ngày này có không ít người nhìn ra hai nước sắp động binh, gặp ai cũng có người hỏi hắn nắm chắc bao nhiêu phần.
Nhưng ngặt nỗi, đánh trận loại chuyện này ai mà nói rõ được, ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai.
Hơn nữa cứ hỏi mãi, có phiền hay không chứ.
"Bệ hạ,"
Phi Liêm cung kính nói:
"Thế gian không có chuyện thường thắng không địch nổi, Phi Liêm chỉ hứa hẹn, nếu hậu phương ổn định, Phi Liêm bất bại."
Lời này toát ra sự tự tin mạnh mẽ, còn ẩn ý rằng ngươi lo liệu hậu phương ổn thỏa, phía trước có ta chống đỡ, mọi việc sẽ tốt đẹp.
Hoàng đế Lương Quốc hơi trầm mặc, đó không phải là đáp án hắn mong đợi, thế là Hoàng đế Lương Quốc cân nhắc một lát, dò xét hỏi:
"Tướng phụ, Tiên Hoàng lúc còn sống, từng nhắc đến, nửa khối khóa yêu ngọc đang ở trong tay người..."
Phi Liêm hơi híp mắt, đột nhiên ngẩng đầu, cất cao giọng nói:
"Bệ hạ! Không phải tộc ta ắt có lòng khác! Yêu tộc không thể làm bạn với tộc ta!"
"Thế nhưng..." Hoàng đế Lương Quốc do dự nói.
Phi Liêm hừ lạnh một tiếng, nói: "Tiên Hoàng trước đó cùng yêu tộc mưu đồ, thần còn đang ở phương tây cùng yêu tộc chống chọi, đến khi thần biết thì Đại Chu đã bị yêu nghiệt kia tàn phá, muốn ngăn cản cũng không kịp."
"Dân chúng ở kinh thành Đại Chu tuy không phải con dân Lương Quốc ta, nhưng cũng là nhân tộc!"
"Sáu trăm ngàn người trong một thành chết oan chết uổng! Đây là chuyện thảm khốc cỡ nào!"
"Nếu yêu quái kia thật sự thành khí hậu, sợ là toàn bộ Đại Chu, toàn bộ Trung Nguyên, thậm chí cả Lương Quốc ta cũng sẽ bị nó giết sạch!"
"Nếu thần sớm biết việc này, chắc chắn sẽ không để Tiên Hoàng đưa ra quyết định tàn ác như vậy!"
Vừa nhắc tới chuyện này Phi Liêm liền bốc hỏa, hắn vốn đang ở phương tây ngày ngày đánh nhau với yêu tộc, vậy mà lão Hoàng đế Lương Quốc lại làm ra chuyện vụng trộm với yêu tộc, nếu không phải có hai huynh đệ nhà họ Kỷ, e rằng toàn bộ Đại Chu đều bị con yêu quái kia diệt sạch.
Hoàng đế Lương Quốc hơi trầm mặc, không nói gì.
Phi Liêm nhìn hắn một lúc lâu, trực tiếp dùng giọng điệu giang hồ chắp tay nói:
"Bệ hạ, mỗ biết hoàng thất từ trước đến nay có dính dáng đến hoàng yêu tộc kia, ngài là vua, mỗ là thần, việc này mỗ vốn không nên can thiệp."
"Nhưng khóa yêu ngọc là chuyện hệ trọng, nửa khối này đã ở trong tay mỗ, thì để mỗ toàn quyền phụ trách."
"Việc này không cần nhắc lại!"
Dứt lời, Phi Liêm quay người bỏ đi.
Hắn đi được vài bước, dừng lại một lát, không quay đầu lại, quay lưng về phía Hoàng đế, nói:
"Bệ hạ, yêu tộc, vẫn là nên ít tiếp xúc thì hơn."
Nói xong, hắn sải bước rời đi.
Hoàng đế Lương Quốc ngồi trên long ỷ, trên mặt mang nụ cười, hai cánh tay nắm chặt lan can, gân xanh nổi rõ.
"Xem ra bệ hạ không trị nổi vị Tông Sư này rồi."
Phía sau long ỷ, trong bình phong, một nữ tử ăn mặc hở hang chậm rãi bước ra, cười duyên nói.
Nụ cười trên mặt Hoàng đế Lương Quốc không giảm, thậm chí càng thêm rạng rỡ, chậm rãi nói,
"Hắn là cơn gió không bị trói buộc, ai cũng không trị nổi."
"Vậy cũng chưa chắc,"
Nữ tử kia cười đi đến bên cạnh Hoàng đế Lương Quốc, cặp đùi gợi cảm trắng nõn đi lại, còn phản chiếu ánh sáng, cứ như bôi kem dưỡng da,
"Hắn là gió, cũng là người, là người thì sẽ có nhược điểm, sẽ có thể bị trị."
Hoàng đế Lương Quốc coi như không thấy cặp đùi kia, bình tĩnh nói:
"Hắn là Phi Liêm tướng quân của Lương Quốc ta, là Tướng phụ của trẫm."
"A a a a a... Tiểu hoàng đế, người ta không thèm quan tâm đến ngươi, mà ngươi còn kính trọng hắn như vậy."
Nữ tử đưa tay ngoắc ngoắc cằm Hoàng đế Lương Quốc, trong đôi môi đỏ phun ra hơi thở thơm tho, ẩm ướt.
"Sao? Ngươi cũng muốn học theo Đại Chu trước kia, muốn quyến rũ trẫm?" Hoàng đế Lương Quốc híp mắt, chậm rãi nói.
"Hừ!"
Nữ tử hừ lạnh một tiếng,
"Thật là mất hứng!"
Dứt lời, nữ tử quay người biến mất không thấy tăm hơi, lờ mờ có thể thấy mấy cái đuôi thoắt ẩn thoắt hiện.
Hoàng đế Lương Quốc lặng lẽ ngồi trên long ỷ, rất lâu không nói gì.
Không biết qua bao lâu, thân thể căng cứng của hắn mới thả lỏng, thở dài một tiếng:
"Haizz, áp lực thật lớn, sớm biết đã không làm Hoàng đế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận