Bọn Chuột Nhắt, Dám Ám Hại Ta!

Chương 107: Hắn tại kia trong vạn người ương

**Chương 107: Hắn ở giữa muôn người**
Kinh thành, trên triều đình.
"Bẩm bệ hạ, biên quan đại thắng! Kỷ Hỏa trong chiến hỏa đã dùng 'Lôi Đình Liệt Hùng Quyền' chỉ huy Phi Hùng Quân, đánh tan tác quân chủ lực của Lương Quốc, đại quân Lương Quốc đã rút lui."
"Kỷ Hỏa nhờ có cao nhân tương trợ đã cứu được Phi Hùng tướng quân, chẳng bao lâu nữa đại quân có thể hồi kinh."
Trên triều đình một mảnh xôn xao, các đại thần ném đạn mà ăn mừng, ném đầu không trúng, tiện tay ném cả cánh tay lên không trung để ăn mừng.
Quốc sư mỉm cười gật đầu, chắp tay nói:
"Bệ hạ, Tiên Hoàng khi còn tại thế, từng để vi thần xem một quẻ, Kỷ Hỏa kia chính là tướng tài hiếm có, ngày sau chắc chắn sẽ khai cương thác thổ, lập nên công lao to lớn, quả thật là chuyện may mắn của Đại Chu ta."
Nghe nói như thế, trên triều đình lại dấy lên một trận sóng to gió lớn.
Văn võ bá quan nhao nhao ăn mừng, có người nói liếc mắt đã nhìn ra Kỷ Hỏa không phải là vật trong ao, còn có người nói đợi Kỷ Hỏa trở về sẽ sắp xếp cho hắn xem mắt, một lần sắp xếp mười người.
Trên long ỷ, một vị mỹ phụ nhân ăn mặc hở hang đang lười biếng nằm, có chút nhàm chán đập đập ngón tay xương máu đầm đìa.
Long ỷ phủ một tấm da người, ánh sáng màu vàng kim bị v·ết m·áu khô đen tối làm ô nhiễm trở nên ảm đạm không thôi.
"Nếu đã như vậy, đợi Phi Hùng Quân trở về, trẫm nhất định phải ban thưởng hậu hĩnh cho hắn."
Mỹ phụ nhân lười biếng trở mình, lộ ra dáng người gợi cảm mê người khiến người ta nhìn vào liền muốn nổ tung, cặp đùi thon dài lại đầy đặn khiến người ta miên man bất định, mơ hồ không rõ trả lời một câu.
"Bệ hạ thánh minh!" Văn võ bá quan cùng nhau chắp tay, trăm miệng một lời.
Mỹ phụ nhân buồn bực thở dài.
Vì đảm bảo trong khoảng thời gian này có thể có quốc vận Long khí liên tục không ngừng hội tụ, nàng chỉ có thể đóng vai Hoàng đế, duy trì Đại Chu vận hành bình thường.
Sau đó nàng mới thấy, làm hoàng đế thật sự là một chuyện khó khăn.
Mỗi ngày đám nhân loại kia cãi qua cãi lại, chuyện lông gà vỏ tỏi mà mắng cả một canh giờ, lại còn không câu nào giống câu nào.
Thật là, c·hết rồi thì cũng đã c·hết rồi, còn hăng hái như thế.
Nàng đã hiểu ra, rất nhiều lúc thật ra bọn hắn chỉ đơn thuần là thích nhao nhao, giống như muốn thể hiện bản thân vậy.
Nhiều lần nàng đã nghĩ một bàn tay đập cho những kẻ này nát th·ị·t tan xương, cuối cùng lại gắng gượng nhịn xuống.
"Làm người thật là khó."
Mỹ phụ nhân nằm sấp trên long ỷ, buồn bực thở dài, giống như một con cá muối phơi ba tháng trên bờ biển.
Trong mắt nàng hiện lên mấy cái bóng mờ xù lông, những bóng mờ kia mang theo viền vàng rực rỡ.
"Còn kém một chút, chỉ t·h·iếu một chút xíu..."
Mỹ phụ nhân mặt mày tràn đầy vẻ chán chường, lặng lẽ cổ vũ bản thân, hệt như bao lần thầm hạ quyết tâm tháng sau sẽ từ chức, không làm trâu ngựa vặn ốc vít nữa.
...
Chỉnh đốn năm ngày, Phi Hùng Quân chuẩn bị khải hoàn hồi triều.
Kỷ Hỏa dậy thật sớm, sau đó liền thấy Lư Đắc Thủy lén lén lút lút tới, sau lưng còn có mấy binh lính khiêng một bộ khóa chữ liên hoàn Ngân Long giáp.
"Đây là?" Kỷ Hỏa nghi ngờ nói.
Lư Đắc Thủy cười hắc hắc nói: "Nhị c·ô·ng t·ử, trời lạnh, nên mặc thêm y phục."
Bây giờ vẫn đang là mùa hè, còn đang đội nắng chang chang đây... Kỷ Hỏa suýt xoa nghĩ thầm, nói:
"Lão Lô, ta không có quan thân, cái này không thích hợp."
"Có gì không thích hợp, đây là vật ta trân t·à·ng riêng, cảm thấy Nhị c·ô·ng t·ử dáng người rất tuyệt, cố ý dâng tặng cho Nhị c·ô·ng t·ử!" Lư Đắc Thủy vỗ n·g·ự·c nói: "Ta dám chắc, Nhị c·ô·ng t·ử mặc bộ giáp này ra ngoài, không ai dám nói thêm một câu!"
Luật p·h·áp Đại Chu không phải là nói áo giáp cá nhân hay là được tặng đều phải chém đầu sao... Kỷ Hỏa nhìn vẻ mặt dương dương đắc ý của Lư Đắc Thủy, thật sự không nỡ nói ra những lời này.
"Nhị c·ô·ng t·ử, phải nhanh lên, các tướng sĩ đều đang đợi." Lư Đắc Thủy thúc giục.
"Được rồi được rồi." Kỷ Hỏa bất đắc dĩ gật đầu.
Đợi hắn thay xong bộ ngân giáp này, đi tới địa điểm tập trung, p·h·át hiện Phi Hùng Quân đã sớm chỉnh tề, tất cả mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt sáng rực.
"..."
Đứng ở hàng đầu ưỡn n·g·ự·c ngẩng cao đầu, là các tướng lĩnh do Lư Đắc Thủy, Lữ Thủy cầm đầu, sau nữa là Vạn phu trưởng, t·h·i·ê·n phu trưởng, sau đó nữa, chính là mười vạn Phi Hùng Quân đen kịt.
"Mời t·h·iếu s·o·á·i lên ngựa!"
Một vị tướng lĩnh có thâm niên nắm một con ngựa bạch, cao giọng hô, vẻ mặt thần khí kia, chỉ thiếu chút nữa là hưng phấn xoa xoa tay. May là hắn vận khí tốt, bốc thăm trúng được vị trí này.
Lư Đắc Thủy và những người khác khóe mắt liếc qua thấy dáng vẻ của hắn, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Mười vạn người cụ thể là bao nhiêu? Kỷ Hỏa kỳ thật không có khái niệm, chưa kể ngoài mười vạn người, còn có quân lương thảo, đầu bếp, lính quân y, vân vân.
Hiện tại, ánh mắt của q·uân đ·ội đen nghịt này đều tập tr·u·ng vào người hắn, sự nóng bỏng và sùng kính trong mắt có thể thấy rõ.
Phi Hùng Quân không ai địch nổi, Phi Hùng Quân đằng đằng s·á·t khí, Phi Hùng Quân tung hoành t·h·i·ê·n hạ... Phi Hùng Quân của ta.
Kỷ Hỏa hơi hoảng hốt, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Quá trình không đúng, cảnh tượng không đúng, không có triều đình bổ nhiệm, cũng không có chính thức bàn giao gì cả, sao lại mơ mơ hồ hồ thành ra thế này?
"Tiểu t·ử thối tha này lề mà lề mề làm cái gì?" Kỷ Khiếu Hùng ngồi trên lưng ngựa cao to phía sau đám người, bất mãn lẩm bẩm.
Hạ Ngưng Thường cũng cưỡi ngựa bên cạnh hắn, cười hỏi: "Kỷ tướng quân, cứ như vậy giao Phi Hùng Quân ra?"
Kỷ Khiếu Hùng không cho là có vấn đề, nói: "t·r·ải qua mấy ngày nay, ta thường x·u·y·ê·n nghe được tin tức của hắn, luận thực lực, tiểu t·ử thối này đã là Nhất phẩm đỉnh phong, Tông Sư không ra, ai dám tranh phong? Rất có phong thái của ta năm đó."
"Thêm nữa đầu óc hắn cũng không tệ, rất có phong thái của ta năm đó."
"Cuối cùng, tiểu t·ử thối này tuy ngang ngược không chịu nổi, nhưng dường như có chút nghĩa hiệp, có một phần phong thái của ta năm đó."
Nói đến đây, Kỷ Khiếu Hùng mang theo chút kiêu ngạo, khóe miệng cũng lộ ra một tia tự hào, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Đối với đứa con trai lưu lạc bên ngoài này, hắn phần nhiều là áy náy, đã từng nghĩ, nếu hắn thật sự không có tiền đồ gì, nuôi hắn cả đời cũng không sao. Chỉ cần không làm ra sai lầm p·h·ả·n quốc, hắn chỉ đ·á·n·h chửi một trận là xong.
Chỉ là, thành tựu của đứa con trai này hiện tại, thật sự vượt xa mong đợi của hắn.
"Tuy ta không muốn thừa nh·ậ·n, nhưng tiểu t·ử thối này quả thật không làm ta m·ấ·t mặt." Kỷ Khiếu Hùng nhỏ giọng nói.
"Về phần triều đình bổ nhiệm gì đó, ta tin tân hoàng khai sáng rộng lượng, sẽ không phản đối. Phi Hùng Quân chỉ cần tr·u·ng với hoàng thất, tr·u·ng với Đại Chu, ai làm nguyên s·o·á·i cũng được."
Kỷ Khiếu Hùng cười cười, trong mắt có chút lấp lóe, khẽ nói:
"Cứ như vậy, ta cũng có thể về hưu."
Hạ Ngưng Thường nghe vậy, đôi mắt cụp xuống, ánh mắt rơi vào vị Phi Hùng tướng quân danh tiếng lẫy lừng trên thân, chỉ cảm thấy hắn trong chớp mắt đã m·ấ·t đi khí thế tung hoành t·h·i·ê·n hạ, trở nên trầm lắng.
Trong khoảnh khắc này, Hạ Ngưng Thường hiểu rõ, sau này trên chiến trường sẽ không còn được gặp vị Phi Hùng tướng quân này, thay vào đó là một vị Phi Hùng tướng quân trẻ tuổi hơn, đáng sợ hơn, hừng hực khí thế hơn.
Nàng từ nhỏ đã nghe truyền thuyết về vị danh tướng này, lúc nghịch ngợm còn bị ca ca dọa: "Ngươi còn không nghe lời, cẩn t·h·ậ·n Phi Hùng tướng quân đến đ·á·n·h ngươi! Toàn thân đầy lông lá!"
Nói nhiều lần, nàng đã từng ảo tưởng một ngày kia có thể cùng vị danh tướng này trên chiến trường phân cao thấp.
Chỉ là không ngờ, khi gặp được, lại là cảnh tượng như vậy.
Nàng khẽ thở dài, cũng không rõ là cảm khái anh hùng xế bóng, hay là cảm khái bóng ma tuổi thơ rốt cục biến m·ấ·t.
"Hạ cô nương." Kỷ Khiếu Hùng đột nhiên lên tiếng.
"A?" Hạ Ngưng Thường hơi thất thần, lúc này vô thức trả lời, đồng thời quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Kỷ Khiếu Hùng hai tay ôm quyền, trịnh trọng hành lễ với Hạ Ngưng Thường, cười nói: "Sau này tiểu t·ử thúi nhà ta, làm phiền cô nương chiếu cố nhiều hơn."
"A?"
"A?!"
Hạ Ngưng Thường chớp chớp mắt, chợt kịp phản ứng, nghiêng đầu, con ngươi vô thức nhìn mây cuộn trên trời, miệng nói hàm hồ:
"Tướng quân đang nói gì vậy, ta nghe không hiểu."
Kỷ Khiếu Hùng nhếch miệng cười cười, chợt nhớ tới nhiều năm trước, mẹ hài nhi cũng có dáng vẻ như vậy.
"Lão Hùng ta b·ệ·n·h nặng mới khỏi, thần trí không rõ, nói nhảm chút thôi, Hạ cô nương cứ coi như không nghe thấy là được." Kỷ Khiếu Hùng cười ha ha, liên đới đến những tướng sĩ xung quanh đều bật cười.
Ngài đã nói như vậy, ta còn có thể giả bộ thế nào... Hạ Ngưng Thường dứt khoát làm như không thấy, may là khăn che mặt che kín, những người khác chắc không thấy được thần thái của nàng.
Đôi mắt nàng đảo quanh, cuối cùng dừng lại trên người vị tướng quân trẻ tuổi đang đứng giữa muôn người, tựa hồ toàn thân tỏa ra vạn trượng hào quang ở phía trước.
Kỷ Hỏa trở mình lên ngựa, đôi mắt lóe sáng, cao giọng nói:
"Toàn quân nghe lệnh! Xuất p·h·át!"
"Rõ!"
Âm thanh vang vọng trời xanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận