Biên Niên Sử Narnia 5, Trên Con Tàu Hướng Tới Bình Minh

Biên Niên Sử Narnia 5, Trên Con Tàu Hướng Tới Bình Minh - Chương 6: Đảo hóa rồng

Đó là một thung lũng nhỏ và sâu, các vách đá
bao vây nó dốc đứng đến nỗi nó trông giống như một cái hố hay cái hầm
khổng lồ. Dưới chân Eustace cỏ mọc xanh rì mặc dù mặt đất rải rác những
tảng đá và ở chỗ này chỗ khác Eustace nhìn thấy những vạt cỏ cháy đen như
bạn có thể thấy ở hai bên đường có tàu hỏa chạy qua vào một mùa hè khô
hạn. Cách đó khoảng 15 mét có một cái ao nước trong vắt, êm ả. Thoạt nhìn
không thấy có bất cứ một sinh vật gì khác trên thảo nguyên, không một con
thú, không chim chóc, cả đến một con côn trùng cũng không: Mặt trời bắt
đầu đi xuống và những đỉnh núi dữ tợn cùng những vách núi đổ bóng qua
vách đá bên thung lũng.
Tất nhiên bây giờ Eustace đã nhận ra nó đi nhầm hướng vì làn sương
mù quái ác, thế là nó vội quay đầu tìm đường quay về. Nhưng ngay khi kịp
nhìn cho rõ nó đã rùng mình sợ hãi. Rõ ràng nhờ một may mắn hi hữu mà
nó tìm được con đường duy nhất để đi xuống, bên dưới nó là một mũi đất
xanh rì, hẹp và dốc đứng với hai vách đá ở hai bên. Không có một con
đường khả dĩ nào khác để quay trở lại. Nhưng nó có thể làm điều đó sau khi
đã tận mắt nhìn thấy rõ mối nguy hiểm như thế nào? Đầu nó quay mòng
mòng với ý nghĩ ấy. Nó quay lại, thầm nghĩ dù có bất cứ chuyện gì xảy ra
thì cũng hãy cứ uống một ngụm nước mát lành trong chiếc ao kia trước đã.
Nhưng ngay khi nó quay lại và trước khi bước lên phía trước một bước nó
đã nghe có một tiếng động ngay sau lưng. Chỉ là một tiếng động nhỏ –
nhưng vang lên rất to trong bầu không khí tuyệt đối im lặng – làm thằng bé
sợ đến chết và nó như bị đông cứng lại trong vòng một giây.
Cách nó không xa, dưới chân một vách núi bên trái có một cái hố nông choẹt và tối om – có lẽ là lối vào một cái hang. Từ cửa hang hai cột khói
mỏng bốc lên. Những hòn đá lỏng chỏng phía dưới cái hố tối om đó hình
như đang chuyển động cứ như thể có một cái gì đó đang bò trong bóng tối phía sau mấy tảng đá.
Một cái gì đó đang bò. Còn tệ hại hơn nữa, một cái gì đó đang bò ra
ngoài. Nếu là Edmund hoặc Lucy… hoặc chính bạn, hẳn bạn đã nhận ra
“cái gì” đó ngay, nhưng Eustace chưa bao giờ đọc đúng cuốn sách phải đọc
nên không biết. Cái vật đang bò ra khỏi hang ấy là cái gì mà Eustace không
bao giờ tưởng tượng ra nổi – một cái mõm dài màu chì, đôi mắt đỏ sọc
buồn tẻ, thân hình dài mềm dẻo, không có lông vũ hoặc lông tơ. Nó bò
ngoằn ngoèo trên mặt đất, những chiếc chân mà khuỷu chân còn nhô cao
hơn lưng con vật trông giống chân nhện, những cái móng guốc trông đến
khiếp, đôi cánh như cánh dơi và cái đuôi gây nên những tiếng va đập trên
những tảng đá. Hai cột khói bốc lên từ hai lỗ mũi của con vật. Bản thân
thằng bé chưa hề nói đến hai từ Con Rồng mà nếu giả sử nó có nói đi chăng
nữa thì điều đó cũng không làm cho sự việc trở nên bớt dễ sợ hơn.
Nhưng nếu như nó có biết một cái gì đó về loài rồng thì nó cũng sẽ
không khỏi ngạc nhiên trước hành động của con rồng này. Rồng không
vươn mình dậy cũng không vỗ đôi cánh, cũng chẳng khạc ra lửa từ cái mõm
từ nó. Khói từ lỗ mũi nó bay ra cũng giống như khói bốc ra từ một ngọn lửa
đã gần tàn. Con vật dường như không nhận ra sự có mặt của Eustace. Nó
đủng đỉnh trường đến gần cái ao – chậm rãi và chốc chốc lại dừng lại. Cả
trong lúc sợ cứng cả người, Eustace cũng nhận ra đó là một con vật già nua,
buồn bã. Nó tự hỏi không biết mình có đủ gan để bò lên vách núi không,
nhưng con vật có thể thám thính xung quanh nếu Eustace gây ra bất cứ
tiếng động nào. Nó có thể trở nên nhanh nhẹn hơn. Có thể nó chỉ giả bộ mà
thôi. Và liệu có ích gì khi cố trốn chạy bằng cách leo lên vách núi để thoát
khỏi một con vật biết bay?
Con vật đã bò đến bờ hồ thò cái cổ đóng vẩy từng lớp nom rất kinh
khủng qua lớp sỏi trên bờ để uống nước. Nhưng trước khi nó có thể uống
nước, một tiếng kêu khủng khiếp hoặc tiếng rên khô khốc thoát ra từ trong
họng nó và sau một vài cái vặn mình hoặc giãy giụa, con vật lăn sang một
bên và nằm im phăng phắc với một cái móng giơ lên trời. Một dòng máu
đen bầm phọt từ cái miệng ngoác ra của nó. Khói từ lỗ mũi nó biến thành
màu đen, tụ lại một lúc rồi bay tản đi. Không còn gì thoát ra nữa.
Eustace không dám nhúc nhích một hồi lâu. Có lẽ đây là một trò lường
gạt của con ác thú, cái cách nhử các du khách đến với cái chết của họ.
Nhưng không thể đợi mãi, Eustace bước lên một bước đến gần, thêm hai
bước nữa và dừng lại. Con rồng vẫn nằm bất động và Eustace nhận thấy
ngọn lửa đỏ cũng phụt tắt khỏi đôi mắt nó. Cuối cùng thằng nhỏ bước đến
gần con vật. Bây giờ thì nó chắc là con rồng đã chết. Với một cái rùng mình
nó chạm tay vào con vật, chẳng có chuyện gì xảy ra.
Sự giải thoát quá lớn đến nỗi Eustace gần như bật ra một tràng cười hô
hố. Nó bắt đầu có cảm giác như thể nó đã chiến đấu và giết chết con rồng
thay cho việc chỉ thuần túy đứng đực ra nhìn nó chết. Nó không ngạc nhiên
khi nghe có tiếng sấm. Gần như ngay sau đó mặt trời biến mất và trước khi
nó uống nước xong thì những giọt mưa nằng nặng đã lộp bộp rơi xuống.
Thời tiết ở hòn đảo này không dễ chịu chút nào. Trong vòng chưa đầy
một phút toàn thân Eustace đã ướt đẫm và nó gần như phải nhắm mắt lại
trước một trận mưa dữ dội chưa từng có ai chứng kiến ở châu Âu, khiến cho
việc trèo lên vách núi thoát ra khỏi cái thung lũng này không thể nào thực
hiện nổi. Nó chạy bổ đến chỗ trú ẩn duy nhất – cái hang rồng. Vào đến nơi
nó nằm xuống cố lấy lại nhịp thở.
Hầu hết chúng ta đều biết có thể tìm thấy được cái gì trong hang ổ của
rồng, nhưng như tôi đã nói đã nói trước đó, Eustace chỉ đọc những cuốn
sách không thích hợp với tuổi nó. Những cuốn sách ấy có khối chuyện để
nói về xuất nhập khẩu, về chính phủ và nền tài chính kiệt quệ mà chả có
một câu nào nói về loài rồng. Đó là lí do tại sao nó cảm thấy bối rối về nền
cái hang mà nó đang nằm lên. Trên nền hang có rải một thứ quá nhọn để có
thể là đá, quá rắn để có thể là gai, ngoài ra còn có rất nhiều vật tròn tròn, dẹt
dẹt và tất cả đều kêu lạo xạo mỗi khi nó cử động. Ngoài cửa hang cũng còn
đủ ánh sáng để xem xem đó là cái gì. Tất nhiên lúc ấy Eustace mới phát
hiện ra cái điều mà bất cứ ai trong chúng ta cũng đoán ra ngay từ đầu – đó
là kho châu báu. Có rất nhiều vương miện, đồng tiền
vàng, nhẫn, vòng đeo tay, vàng thỏi, ly chén, đĩa bằng ngọc quý.
Eustace không giống như đại đa số những thằng con trai khác, nó chưa
bao giờ dám mơ đến nhiều đồ quý đến như thế, nhưng nó thấy ngay lợi ích
của những vật này khi sử dụng trong thế giới mà nó đã trượt vào một cách
ngoài dự tính qua bức tranh treo trong phòng ngủ của Lucy – ngay trong
nhà nó.
- Ở đây người ta không đánh thuế, - nó nói thành tiếng, - và mình cũng
không phải nộp của báu cho chính phủ. Với những thứ này mình có thể có
một quãng thời gian dễ chịu đây – có lẽ ở Calormen, nơi này xem ra có vẻ ít
giả tạo nhất trong cái xứ quái quỷ này. Không biết mình có thể mang được
bao nhiêu nhỉ? Cái lắc đeo tay này – những thứ cẩn trên lắc chắc chắn là
kim cương – mình sẽ đeo vào cổ tay. Hơi rộng một chút nhưng không quá
rộng nếu mình đeo lên trên khuỷu tay. Sau đó mình sẽ cho kim cương vào
đầy các túi quần – còn dễ hơn là với vàng. Không biết bao giờ thì cơn mưa
chết tiệt này chấm dứt đây?
Nó bước đến một chỗ êm ái nhất trong hang, nơi chủ yếu chứa vàng thỏi
và ngồi xuống đợi.
Một cơn chấn động tinh thần, kể cả khi nó đã qua đi, nhất là nỗi sợ hãi
kéo theo sau một cuộc đi bộ trên núi bao giờ cũng làm cho bạn mệt lả đi.
Eustace ngủ ngay lập tức.
Trong lúc nó ngủ và ngáy o o thì những người khác ăn xong và đặc biệt
lo lắng cho nó. Họ gào lên gọi tên nó: “Eustace ơi! Eustace ơi!” cho đến khi
khản cả tiếng. Caspian còn thổi cả tù và.
- Nó không ở quanh đây đâu, nếu có thì nó đã nghe thấy rồi. – Lucy nói,
mặt tái mét đi vì lo lắng.
- Cái thằng chết tiệt này! – Edmund rủa. – Không biết nó làm cái trò
quái quỷ gì mà lại trốn đi như thế?
- Nhưng chúng ta phải làm cái gì đó. – Lucy nói. – Nó có thể bị lạc hoặc
rơi xuống hố, hoặc bị một tộc người man rợ bắt cóc.
- Hoặc bị thú dữ giết chết. – Drinian bổ sung thêm.
- Nếu đúng thế thì chúng ta thoát được một của nợ rồi còn gì, tôi dám
nói thế đấy. – Rhince lẩm bẩm.
- Ông Rhince, - Reepicheep lên tiếng, - ông đừng bao giờ nói một điều
không giống mình như thế. Con người ấy không phải là bạn tôi nhưng lại là
thân thích của nữ hoàng và như vậy, cậu ta là một trong những người thân
của chúng ta, bổn phận của chúng ta là phải tìm cho ra cậu ta và trả thù cho
cậu ấy nếu chẳng may cậu ta bị chết.
- Tất nhiên chúng ta phải đi tìm nó.
– Caspian nói giọng
mệt mỏi.
– Thật là phiền phức hết sức. Điều đó có nghĩa là phải thành lập
đội tìm kiếm và những khó khăn vô tận. Chán mớ đời cái anh bạn Eustace
này.
Trong khi đó thì Eustace chỉ làm mỗi một việc là ngủ khì khì và chỉ một
cơn nhói đau nơi cánh tay mới đánh thức nó dậy được.
Ánh trăng trắng
ngần soi vào nơi cửa hang và cái giường châu báu xem ra mỗi lúc một êm ái
hơn, thực ra thì nó khó có thể cảm thấy điều gì. Nó ngạc nhiên về cái nhói
đau ở tay, nhưng dần dần nó nhớ đến cái lắc đeo tay mà nó đã kéo qua
khuỷu tay và lúc này đang khít chặt một cách kì lạ. Chắc là cánh tay nó
phồng lên trong lúc ngủ.
Nó quờ tay phải sang để sửa lại cái vòng ở tay trái nhưng đã dừng lại
trước khi di chuyển được một phần, hai môi nó cắn chặt lại trong cơn hoảng
loạn. Bởi vì ngay trước mặt nó, chếch sang phải một chút, nơi ánh trăng đổ
xuống rõ mồn một trên nền hang nó trông thấy một hình thù quái gở đang
chuyển động. Nó biết cái hình thù này, đó là một cái móng rồng. Cái móng
chuyển động khi Eustace cố cử động bàn tay và cũng dừng lại khi thằng bé
ngồi bất động.
“Trời đất ơi, mình đúng là một thằng xuẩn, - Nó chợt nghĩ. – Tất nhiên
con quái vật kia sống có đôi và vợ nó hoặc chồng nó đang nằm ngay bên
cạnh mình”
Trong vòng vài phút nó không dám cử động dù chỉ là một thớ thịt. Nó
nhìn thấy hai cột khói mỏng bốc lên ngay trước mắt, những cuộn khói đen
bay ra từ mũi con rồng kia, trước khi nó chết. Phát hiện này khiến thằng bé
phải nín thở. Hai làn khói biến mất. Khi nó không thể nín thở lâu hơn được
nữa, nó thở ra một cách lén lút và ngay lập tức hai làn khói mỏng lại bốc
lên. Dù vậy, Eustace không biết phải hiểu như thế nào nữa.
Nó đi đến quyết định cần phải hết sức cẩn thận di chuyển sang mé tay
trái và cố bò ra khỏi hang. Có lẽ con vật đang ngủ – dù sao thì đây cũng là
một cơ hội duy nhất. Nhưng tất nhiên trước khi xê dịch sang bên trái nó đưa
mắt nhìn về phía ấy. Ôi kinh khủng quá! Có một cái móng vuốt rồng ở đây
nữa.
Không ai nỡ quở trách Eustace nếu vào lúc ấy nó trào nước mắt. Nó
ngạc nhiên trước kích thước những giọt nước mắt của nó khi những giọt lệ
đó lóe sáng trong đống châu báu trước mặt. Cả đống châu báu đó cũng có
vẻ như nóng một cách kì lạ, nó phát hiện hơi nước bốc lên từ đấy.
Nhưng khóc lóc thì được tích sự gì kia chứ. Nó phải cố tránh không
đụng vào hai con rồng để ra khỏi hang. Nó bắt đầu giơ tay phải lên, chân
trước và móng vuốt của con rồng cũng giơ lên với một động tác giống y hệt.
Thế là nó nghĩ hãy thử đưa tay trái lên xem sao. Chân con rồng ở phía này
cũng chuyển động giống y hệt như thế.
Hai con rồng ở hai bên nhại lại bất cứ cái gì mà thằng bé làm. Thần kinh
nó căng ra, nó chỉ còn biết lồng lên bỏ chạy.
Vang lên những tiếng loảng xoảng, cọt kẹt, lanh canh khi Eustace lao ra
khỏi hang làm cho nó nghĩ là cả hai con rồng đều đi theo nó. Eustace không
dám nhìn lại. Nó chạy ra hồ nước. Cái hình thù xoắn lại của con rồng chết
nằm phơi dưới ánh trăng đủ kinh dị để làm bất cứ ai cũng sợ mất mật,
nhưng bây giờ thằng bé khó lòng nhận ra điều đó. Nó chỉ có một ý nghĩ là
lao đầu xuống nước.
Nhưng đúng lúc nó lao xuống bờ hồ thì có hai việc xảy ra. Đầu tiên –
điều xảy ra như một tiếng sấm giữa trời quang – nó nhận ra mình đã chạy
bằng bốn chi – trời ơi, thế quái nào mà nó lại chạy như một con thú. Điều
thứ hai, khi nó cúi xuống mặt nước, nó thoáng nghĩ là còn có một con rồng
khác đang nhìn nó từ dưới đáy hồ. Nhưng rồi nó nhận ra sự thực.
Bóng con rồng dưới nước chính là hình ảnh phản chiếu của nó. Không
có gì phải nghi ngờ nữa. Con rồng chuyển động khi nó có một cử động nào
đó, nó ngoác miệng ra rồi lại ngậm vào khi Eustace làm động tác tương tự.
Nó đã biến thành rồng trong lúc ngủ. Nằm ngủ trong đống kho tàng của
rồng với những ý nghĩ tham lam độc địa trong tim, nó đã biến mình thành
một con rồng.
Điều này đã giải thích được tất cả. Không hề có hai con rồng nào trong
hang như nó nghĩ. Cái móng bên phải và bên trái là của chính nó. Còn cái
nhói đau ở cánh tay trái thì bây giờ nó đã thấy rõ bằng cách liếc nhìn bằng con mắt bên trái. Cái vòng tay vừa vặn với cánh tay của một cậu bé bây giờ trở nên quá nhỏ bé với cái chi trước
dày chình chịch và to bè bè của một con rồng. Cái vòng lẳn sâu vào bắp thịt
và ở hai bên cái vòng bắp thịt sưng phồng lên, đau nhức. Nó cúi xuống cắn
cái vòng bằng những chiếc răng rồng, nhưng vô hiệu không sao cắn đứt
được.Mặc dù đau đớn nhưng cảm xúc đầu tiên của nó là một sự nhẹ nhõm.
Bây giờ nó không còn phải sợ bất cứ một thứ gì nữa. Bản thân nó đã là một
cái gì đó hết sức kinh hoàng rồi, chẳng có một thứ gì trên đời ngoài một
hiệp sĩ dám chiến đấu với nó.
Bây giờ thì nó sẽ thắng được cả Caspian và Edmund…
Nhưng cùng với ý nghĩ đắc thắng ấy nó hiểu ra rằng nó không muốn
điều này chút nào. Nó chỉ muốn trở về giữa giống người; có thể nói chuyện,
cười đùa và chia sẻ tất cả với họ. Thế mà bây giờ nó biến thành quái vật, bị
cắt ra khỏi toàn bộ loài người. Cảm giác cô đơn kinh khủng xâm chiếm lòng
nó và nó bắt đầu ngộ ra rằng những người kia không nhất thiết và hoàn toàn
không phải là kẻ thù của nó. Nó tự hỏi không biết bản thân nó có phải là
một thiếu niên dễ mến như nó bao giờ cũng tự cho mình là như vậy không.
Nó nhớ giọng nói của mọi người. Nó sẽ sung sướng nghe được ngôn ngữ
của con người dù cái lời ấy là của Reepicheep đi chăng nữa. Nghĩ đến đây,
con rồng tội nghiệp – trước đã từng là Eustace – lòng đau buồn khôn xiết đã
rống lên khóc nức nở. Một con rồng hùng mạnh với hàng lệ chứa chan ở
trong một thung lũng hoang vắng dưới ánh trăng suông là một cảnh tượng
khó lòng hình dung nổi, phải không các bạn của tôi?
Cuối cùng nó quyết định sẽ tìm đường quay lại bờ biển. Nó đã hiểu
được rằng Caspian sẽ không bao giờ nhổ neo, bỏ nó ở đây một mình. Nó tin
chắc bằng cách này hay cách khác nó sẽ có khả năng làm cho mọi người
hiểu nó là ai.
Nó uống một hơi nước thật dài và rồi nó ăn gần hết xác con rồng. Nó đã ăn được một nửa con rồng trước khi nhận ra là mình đang làm gì, bởi vì như bạn thấy mặc dù đầu óc nó vẫn là đầu óc của Eustace nhưng khả năng ăn uống và tiêu hóa lại là của một con rồng thật sự.
Không có một cái gì làm cho con rồng thích hơn là xương thịt của chính
đồng loại. Đó là lí do tại sao bạn khó tìm thấy có hơn một con rồng trên
cùng một lãnh thổ.
Ăn xong nó quay ra tìm cách ra khỏi thung lũng. Nó bắt đầu với những
cú nhảy và ngay từ bước nhảy đầu tiên nó nhận ra mình có thể bay được.
Nó đã quên béng mất đôi cánh và điều này gây cho nó một bất ngờ lớn – sự
ngạc nhiên thú vị đầu tiên mà nó có được trong một thời gian dài. Nó bay
bổng lên không trung, nhìn thấy vô số ngọn núi trải ra dưới thân hình nó
trong ánh trăng. Nó có thể trông thấy cái vịnh như một bàn tay bạc, con tàu
Hướng tới Bình minh dập dềnh trên sóng đang thả neo ở đấy, ngọn lửa trại
nhấp nháy trong rừng cây gần bãi biển. Từ trên độ cao ấy nó đáp xuống chỉ
với một động tác trượt.
Lucy ngủ gà ngủ gật trong lúc nó ngồi đợi đội tìm kiếm quay lại với tin
tức tốt lành về Eustace. Caspian dẫn đầu đoàn người, họ trở về rất muộn và
mệt mỏi. Tin tức của họ thật đáng buồn, chẳng hề có dấu vết của Eustace
nhưng họ bắt gặp xác một con rồng đã chết trong một lũng sâu. Họ cố làm
cho mọi việc trở nên lạc quan hơn, mọi người trấn an nhau rằng không có
đến hai con rồng ở đây, rằng con rồng này chết vào lúc 3 giờ chiều và như vậy khó có khả năng nó đã giết người một vài giờ trước đó.
- Trừ phi con rồng đã ăn thịt thằng lỏi và làm nó chết, cái thằng đó có
thể đầu độc bất cứ cái gì. – Rhince nói, nhưng anh ta chỉ lẩm nhẩm trong
miệng và không ai nghe thấy gì cả.
Nhưng khuya hôm đó Lucy từ từ tỉnh giấc, nó thấy mọi người đang túm
tụm lại với nhau thì thì th. Âm Thầm điều gì đó.
- Có chuyện gì vậy? – Lucy thầm hỏi và để tai nghe ngóng.
- Tất cả chúng ta phải chứng tỏ lòng dũng cảm cao độ. – Caspian nói. –
Một con rồng vừa bay qua những ngọn cây kia và hạ cánh xuống bãi biển.
Phải, tôi sợ là nó ở giữa ta và con tàu. Tên bắn không có tác dụng gì đối với
lũ rồng! Mà bọn chúng cũng không sợ lửa.
- Nếu bệ hạ ra đi… - Reepicheep bắt đầu.
- Không được, Reepicheep, - vua nói giọng cứng rắn, - các bạn không
thể chiến đấu một mình với nó. Nếu mọi người không hứa sẽ tuyệt đối nghe
lời tôi trong chuyện này, tôi sẽ trói tất cả mọi người lại. Chúng ta hãy quan
sát cho kĩ lưỡng đã. Ngay khi trời sáng hãy đi xuống bãi biển tấn công nó.
Tôi sẽ dẫn đầu. Vua Edmund đi bên phải còn thuyền trưởng thì đi bên trái.
Sẽ không có một sự dàn xếp nào khác. Trời sẽ sáng trong vòng một hoặc
hai tiếng nữa. Một tiếng nữa chúng ta sẽ ăn bữa lót dạ, không có rượu nhé.
Hãy để cho mọi việc được thực hiện trong yên lặng.
- Rồng có thể sẽ bay đi. – Lucy chợt lên tiếng.
- Thế thì còn tệ hại hơn, - Edmund nói, - bởi vì chúng ta không biết nó
đi đâu. Nếu như có một con ong bò vẽ ở đây thì tôi muốn có thể nhìn thấy
nó.
Những gì còn lại trong đêm đó thật là hãi hùng và khi đồ ăn được dọn
lên nhiều người cảm thấy khó mà nuốt trôi được mặc dù họ hiểu rõ là mình
cần phải ăn. Những giờ dài vô tận rồi cũng trôi qua, bóng tối mỏng dần,
tiếng chim hót ríu ran đó đây, không gian trở nên lạnh hơn, ẩm ướt hơn đêm
qua và Caspian nói:
- Bây giờ thì sẵn sàng hỡi các bạn của tôi!
Cả bọn đứng dậy, gươm giáo sẵn sàng, họ tập hợp thành một đội quân
dũng mãnh, Lucy đi giữa, Reepicheep ngồi trên vai nó. Như thế này còn dễ
chịu hơn là ngồi đấy mà đợi rồng đi đến và mọi người đều cảm thấy yêu
quý người khác hơn những lúc bình thường. Một phút sau họ bắt đầu hành
quân. Khi trời hửng lên một chút họ đi ra đến bìa rừng. Nằm trên bãi cát,
giống như một con thằn lằn khổng lồ hoặc một con cá sấu mềm dẻo hoặc là
một con rắn có chân – to hơn, dữ tợn và đầy bướu – chính là con rồng.
Khi nhìn thấy đoàn người, thay vì lao lên khạc ra lửa và xì khói, con
rồng lại lùi lại – bạn có thể nói là nó đi lặc lè – quay về vũng nước ngoài
vịnh.
- Nó lắc đầu như thế là nghĩa làm sao? – Edmund hỏi.
- Bây giờ nó lại gật gật đầu. – Caspian nói.
- Có một cái gì đó ứa ra từ đôi mắt nó. – Drinian nói.
- Mọi người không thấy sao, nó khóc đấy. – Lucy nói. – Đây là những
giọt nước mắt.
- Tôi không tin điều đó đâu, thưa quý cô. – Drinian nói. – Nước mắt cá
sấu thôi, đừng lơi là cảnh giác.
- Nó lắc đầu khi anh nói thế. – Edmund nhận xét. – Kìa, trông như thể
nó muốn nói không. Nhìn coi, nó lại làm như thế lần nữa.
- Anh nghĩ là nó hiểu điều chúng ta nói? – Lucy hỏi.
Con rồng gật đầu thật mạnh.
Reepicheep nhảy khỏi vai Lucy bước lên phía trước, hỏi bằng giọng
lanh lảnh:
- Rồng ơi, bác cũng hiểu được tiếng người à?
Rồng gật đầu.
- Thế bác có nói được không?
Rồng lắc đầu.
- Nếu vậy, - Reepicheep kết luận, - bọn tôi sẽ không mất thời gian hỏi
han công việc của bác. Nếu bác thề sẽ thân thiện với chúng tôi thì hãy giơ
chân trước bên tay trái lên cao hơn đầu.
Con rồng làm theo nhưng rất lóng ngóng, chân nó đau nhức và sưng
phồng lên vì cái vòng vàng.
- Nhìn coi, có cái gì không ổn ở chân nó, - Lucy nói, - con vật đáng
thương, có lẽ nó khóc vì cái vòng kia. Có thể nó đến để chúng ta chữa chạy
cho nó như con sư tử ở Androcles.
- Hãy thận trọng, Lucy. – Caspian nói – Nó là một con rồng thông minh,
nhưng nó có thể nói dối đấy.
Nhưng Lucy đã chạy lên phía trước, có bác Reepicheep ráng sức chạy
theo như đôi chân ngắn củn của loài chuột có thể mang bác đi, tất nhiên hai
cậu bé cùng Drinian cũng đi theo.
- Hãy cho tôi xem cái chân đau, - Lucy nói, - có thể tôi chữa được
chăng?
Con rồng – trước từng là Eustace – vội chìa ra cái chân đau với một vẻ
nhẹ nhõm bởi vì nó vẫn nhớ lọ thuốc của Lucy chữa cho nó khỏi bị bệnh
say sóng như thế nào trước khi nó biến thành rồng. Nhưng rồi nó lại thất
vọng ngay. Thuốc tiên có thể làm xẹp vết phồng và giảm đau nhưng không
thể tháo cái vòng ra.
Mọi người xúm lại xem Lucy chữa trị, thình lình Caspian kêu lên:
- Nhìn này!
Và cậu nhìn chằm chằm vào cái vòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận