Biên Niên Sử Narnia 5, Trên Con Tàu Hướng Tới Bình Minh

Biên Niên Sử Narnia 5, Trên Con Tàu Hướng Tới Bình Minh - Chương 16: Nơi tận cùng thế giới

Reepicheep là người duy nhất trên boong tàu cùng với Drinian và hai
anh em nhà Pevensie trông thấy hải nhân. Bác ta lặn xuống ngay khi thấy
Hải vương vung ngọn giáo lên, bởi bác cho đấy là một kiểu đe dọa hoặc
thách thức và muốn giải quyết vấn đề ở chỗ này hay chỗ khác.
Nhưng cái thực sự đáng kinh ngạc là té ra nước ở đây lại ngọt đã chiếm
toàn bộ suy nghĩ của bác và trước khi bác nhớ ra đó là tốp hải nhân thì Lucy
và Drinian đã kéo bác sang một bên dặn đi dặn lại là không được đề cập đến
những điều bác đã nhìn thấy.
Mọi việc hóa ra họ chẳng cần phải bận tâm quá nhiều đến chuyện này
bởi vì lúc này con tàu đang băng qua một vùng biển dường như không có
người. Không có ai trừ Lucy nhìn thấy bất kỳ một hải nhân nào, mà nó cũng
chỉ thấy thoáng qua thôi, tàu họ đi qua một vùng nước tương đối nông và
đáy biển mọc toàn rong tảo. Chỉ đến khoảng giữa trưa Lucy mới trông thấy
một đàn cá lớn đang ăn cỏ biển. Tất cả đều ăn với tốc độ đều đặn giống
nhau và tất cả chuyển động theo cùng một hướng.
- Trông giống hệt như một đàn cừu vậy. – Lucy nghĩ.
Bất thình lình nó một cô gái biển trạc tuổi nó đang đứng giữa đàn cá. Ồ,
cô bé này toát ra một vẻ lặng lẽ, cô đơn, tay cô cầm một cái gì như là cái
gậy vậy. Lucy khẳng định cô gái này là một mục đồng hay đúng hơn – một
mục ngư – còn đàn cá thì cũng giống như một bầy cừu đang ăn trên đồng
cỏ. Cả cô gái và đàn cá đều lên đến gần mặt nước. Đúng lúc cô gái trượt đi
trong một vùng biển cạn thì Lucy chồm người qua thành tàu, rồi cả hai
dường như đối diện với nhau, cô gái biển ngẩng lên nhìn thẳng vào mặt
Lucy. Cả hai không ai nói gì và một tích tắc sau con tàu đã trôi qua, cô gái
biển bị đuôi tàu che khuất. Cô gái biển không có cái vẻ hoảng sợ hay giận
dữ như những hải nhân khác. Lucy cảm thấy mến người bạn đó ngay lập
tức và tin chắc rằng cô bé kia cũng dành cho nó một tình cảm tương tự. Chỉ
trong một giây ngắn ngủi mà bằng một cách nào đó họ đã trở thành bạn bè.
Chắc chắn là không có cơ hội để họ gặp lại nhau lần nữa trong thế giới này
hoặc một thế giới khác. Nhưng nếu có thể, họ sẽ chạy đến bên nhau với đôi
tay dang rộng.
Sau nhiều ngày không có gió thổi căng cánh buồm và không có sóng sủi
tăm trước mũi, tàu đi ngang qua một vùng biển không có sóng, và lướt nhẹ
về phía đông. Mỗi ngày, mỗi giờ qua đi, ánh sáng lại trở nên chói chang hơn
nhưng ai cũng có thể chịu đựng được. Không có ai ăn hoặc ngủ mà cũng
chẳng có những nhu cầu đó, nhưng họ vẫn múc nước từ đáy biển hơn, thứ
nước mạnh hơn rượu vang mà lại sóng sánh hơn, lỏng hơn nước bình
thường. Họ lặng lẽ uống mừng sức khỏe nhau từng hơi dài. Trong thủy thủ
đoàn có một vài người đứng tuổi nhưng từ khi uống thứ nước này họ ngày
một trẻ ra. Cứ như thế mọi người uống vào trong mình thứ nước của niềm
vui và sự phấn khích. Nhưng sự hưng phấn không khiến người ta thích nói.
Thật ra càng đi xa bao nhiêu họ lại càng trở nên kiệm lời bấy nhiêu rồi
đến lúc mọi người hầu như chỉ nghĩ thầm. Cái bình yên của vùng biển cuối
cùng đã ngấm vào trong từng mạch máu của họ.
- Ngài Drinian, - một hôm Caspian hỏi thuyền trưởng, - ngài nhìn thấy
cái gì ở đằng trước kia?
- Thưa đức vua, thần chỉ thấy một màu trắng. Tất cả từ bắc đến nam,
suốt chân trời là một màu trắng như mắt thần có thể nhìn thấy được.
- Đó cũng là cái tôi thấy, - Caspian nói, - và tôi không thể hình dung nó
là cái gì.
- Nếu chúng ta ở một vĩ độ cao hơn, thưa bệ hạ, - Drinian nói, - thần
dám nói đó là băng tuyết. Nhưng điều này không thể xảy ra, không phải ở
đây. Thưa bệ hạ, theo ý thần chúng ta nên cho người chèo, để tàu chạy
ngược dòng hải lưu. Dù vật ấy là cái gì thì chúng ta cũng không muốn tông
vào nó với một tốc độ như thế này.
Họ làm theo lời khuyên của Drinian và tiếp tục di chuyển với tốc độ
chậm hơn, chậm hơn. Cái màu trắng vẫn không bớt đi vẻ huyền bí khi họ
đến gần. Nếu đó là đất liền thì đây là vùng đất kì lại bởi vì nó bằng phẳng
như mặt hồ và cũng cao ngang mực nước biển. Khi họ đến gần hơn, Drinian
ghì mạnh vào tay lại, quay con tàu về phương nam làm mạn trái tàu quay
ngược lại với dòng nước và họ chèo chếch về hướng nam dọc theo cái gờ
trắng mênh mông đó. Làm như thế, họ tình cờ có được một phát hiện quan
trọng rằng dòng hải lưu chỉ rộng khoảng từ 10 đến 15 mét và toàn bộ mặt
biển vẫn phẳng lặng như mặt hồ. Đây là một tin tức làm nức lòng thủy thủ
đoàn, những người đã bắt đầu nghĩ rằng chuyến trở về đảo Ramandu bằng
cách chèo ngược dòng hải lưu trong suốt hải trình sẽ là một môn thể thao
hạng nặng.
Điều này cũng giải thích tại sao cô bé chăn đàn cừu – cá lại bị
bỏ rơi nhanh đến thế ở mạn đuôi tàu. Cô bé ấy không ở trong lòng hải lưu,
nếu không thì cô cũng trôi về hướng đông cùng với tốc độ của con tàu.
Vẫn không có ai đoán ra cái vật trắng xóa mênh mông ấy là cái gì. Con
thuyền được hạ xuống để làm nhiệm vụ khám phá. Những người ở trên tàu
có thể nhìn thấy con thuyền hầu như lao thẳng vào giữa cái khối trắng mênh
mông ấy. Họ nghe vọng lại giọng nói của tốp người trên thuyền những giọng nói cao vút đến không ngờ. Sau đó
là một quãng im lặng.
Ryneft ngồi ở mũi thuyền, đo mực nước; một lát sau
con thuyền quay lại trở đầy cái gì trăng trắng trong lòng thuyền. Mọi người
xúm lại lại một bên mạn thuyền đón nghe tin tức.
- Li li, tâu thánh thương! – Ryneft kêu to, đứng thẳng người lên.
- Anh nói cái gì? – Caspian hỏi.
- Li li nở đầy hoa, tâu bệ hạ. – Ryneft nói. – Cũng giống như ngoài hồ
hay trong mảnh vườn ở quê nhà.
- Coi này! – Lucy kêu lên, cô bé ngồi ở đuôi thuyền, giơ hai cánh tay
ướt đẫm sương với một vòng ôm đầy những bông hoa cánh dài, trắng muốt
điểm những chiếc lá dẹp, rộng bản.
- Ở đấy có sâu không Ryneft? – Drinian hỏi.
- Buồn cười lắm chưa thuyền trưởng. – Ryneft nói. – Vẫn khá sâu.
Khoảng ba sải rưỡi.
- Đây không phải là những bông hoa li li… không phải là li li ở quê
hương chúng tôi. – Eustace nói.
Chắc chắn không phải thế rồi, nhưng loài hoa này cũng rất giống với
hoa li li. Sau một hồi bàn bạc, thảo luận, con tàu Hướng tới Bình minh quay
lại dòng hải lưu và bắt đầu trôi về hướng đông qua hồ Li Li hay biển Bạc
họ cố dùng thử cả hai cái tên này nhưng cái tên biển Bạc còn trụ lại được,
bây giờ vẫn còn trên bản đồ của Caspian và phần kì lại nhất của cuộc hành
trình của họ bây giờ mới bắt đầu.
Chẳng bao lâu sau một vùng biển mở ra bát ngát và cái họ để lại phía
sau chỉ là đường viền mỏng màu xanh ở chân trời phía tây. Màu trắng mênh
mông, có điểm thêm màu vàng nhạt trải ra quanh họ ở mọi hướng chỉ trừ
phía đuôi tàu, nơi con đường họ đi đã rẽ những bông li li sang hai bên và để
lại một vạt nước rộng sáng ngời lên như thủy tinh màu xanh lá cây đậm.
Quang cảnh ở nơi biển Cuối này chẳng khác chi biển Bắc Cực và nếu đôi
mắt họ không khỏe như mắt chim ưng thì ánh mặt trời chiếu lên cái nền
trắng lóa ấy – đặc biệt là vào lúc sáng sớm khi mặt trời lớn nhất – sẽ trở nên
không thể nào chịu đựng nổi. Vào đêm cái nền trắng ấy làm cho ánh ngày
kéo dài hơn. Có vẻ như li li không bao giờ chấm dứt. Ngày qua ngày, từ
hàng dặm đến hàng hải lý toàn loài hoa trắng ấy bay lên một làn hương mà
Lucy cảm thấy rất khó miêu tả lại: ngọt ngào, hẳn rồi nhưng không phải
mùi ngòn ngọt gây ngủ hoặc quá hắc mà là một mùi thơm gợi cảm giác
buồn buồn, hoang dại và tươi mới đi thẳng lên não bạn làm cho bạn cảm
thấy mình chỉ muốn đánh nhau với một con voi. Lucy và Caspian nói với
nhau:
- Tôi cảm thấy không thể chịu đựng điều này lâu hơn nữa nhưng mà tôi
lại không muốn dừng lại.
Họ phải đo mực nước thường xuyên hơn nhưng chỉ mấy ngày sau nước
bắt đầu cạn hơn, sau đó tiếp tục cạn hơn nữa. Rồi đến một ngày họ phải
chèo tàu ra khỏi hải lưu và cảm thấy mình đang đi tới tốc độ của một con
sên. Chẳng bao lâu sau con tàu Hướng tới Bình minh không thể đi xa hơn
nữa về phía đông. Sự thật thì chỉ có một bàn tay thông minh mới cứu nó
khỏi cảnh mắc cạn.
- Hạ thuyền xuống, - Caspian hạ lệnh, - triệu tập mọi người ở đuôi tàu.
Tôi cần phải nói chuyện với tất cả.
- Cậu ta định làm cái gì đấy? – Eustace thì thầm hỏi Edmund. – Trong
mắt cậu ấy có một vẻ gì rất lạ.
- Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều thế. – Edmund nói.
Họ cùng Caspian đứng trên sàn tàu cao nhất ở phía đuôi và chẳng bao
lâu tất cả mọi đã tập trung ở chân thang để nghe nhà vua trẻ nói chuyện:
- Các bạn thân mến, - Caspian nói, - giờ đây chúng ta đã hoàn thành sứ
mệnh mà vì nó chúng ta giã từ Cair Paravel. Bảy trung thần đã được tìm
thấy tung tích và như ngài Reepicheep đây hứa, sẽ ở lại đây mãi mãi thì khi
quay về đảo Ramandu, không còn phải nghi ngờ gì nữa, các bạn sẽ thấy các
ngài Revilian, Argoz, Mavramorn đã được đánh thức khỏi giấc ngủ trăm
năm. Đối với ngài, thuyền trưởng Drinian ạ, tôi tin tưởng giao vào tay ngài
con tàu này và lệnh cho ngài giương buồm lên quay về Narnia với tốc độ
nhanh nhất và nhớ không được cập bến vào Đảo Nước Chết. Theo chỉ thị
của tôi, chú lùn Trumpkin, người đang giữ quyền nhiếp chính sẽ trọng
thưởng cho tất cả các bạn theo lời tôi đã hứa. Mọi người sẽ được ấm nó
sung sướng suốt đời. Và nếu tôi không trở về nữa thì ước muốn của tôi là
nhiếp chính, giáo sư Cornelius, bác lửng Trufflehunter và ngài Drinian đây
sẽ chọn ra một vị vua Narnia hợp với lòng dân…
- Nhưng muôn tâu bệ hạ, - Drinian cắt ngang, - người muốn thoái vị ư?
- Tôi sẽ đi cùng Reepicheep đến chỗ không thể đi xa hơn được nữa.
Những tiếng thì thầm hoang mang đầy xáo trộn vang lên trong đám
đông.
- Chúng tôi sẽ dùng chiếc thuyền. – Caspian nói. – Mọi người sẽ không
cần đến nó trong lúc trời yên biển lặng như thế này và các bạn có thể đóng
một cái mới ở đảo Ramandu. Còn bây giờ…
- Caspian, - Edmund đột ngột lên tiếng, giọng nghiêm nghị, - một ông
vua không thể làm như thế.
- Chắc chắn rồi, - Reepicheep phụ họa, - đương kim hoàng thượng
không thể làm thế.
- Đúng như vậy. – Drinian khẳng định.
- Không thể à? – Caspian hỏi, giọng rít lên, trông cậu lúc này không
phải là không có nét giống ông chú Miraz.
- Dám xin thánh thượng tha lỗi, - Ryneft nói vọng lên từ boong tàu bên
dưới, - nếu một trong chúng tôi làm điều tương tự sẽ bị gán cho tội phản
nghịch.
- Ngươi quá trớn rồi đó Ryneft. – Caspian dằn giọng.
- Không, thưa bệ hạ. Anh ta nói hoàn toàn đúng. – Drinian kêu lên.
- Nhân danh Bờm Sư Tử, - Caspian lớn tiếng, - trẫm cho là các ngươi ở
đây thảy là thần dân của trẫm, không phải bạn bè bằng vai phải lứa.
- Tôi thì không, - Edmund nói, - và tôi có thể nói cậu không thể làm như
thế được.
- Sao lại không thể? – Caspian hỏi lại. – Cậu nói thế là có ý gì?
- Nếu điều này lọt tai bệ hạ hơn thì chúng tôi muốn nói bệ hạ không nên
làm thế. – Reepicheep nói với một cái cúi đầu trịnh trọng. – Bệ hạ là vua ở
Narnia. Làm như thế bệ hạ đã phụ lòng tin mà toàn bộ thần dân ở Narnia đã
gửi gắm vào người và điều này đặc biệt không phải với Trumpkin. Bệ hạ
không thể thỏa mãn máu thích phiêu lưu của mình với tư cách là một con
người cá nhân. Và nếu người không nghe ra được cái lí lẽ này thì những
người trung thành nhất trên con tàu này sẽ theo gương tôi tước vũ khí của
bệ hạ, trói bệ hạ lại cho đến khi bệ hạ hiểu được lí lẽ.
- Đúng như thế. – Edmund nói. – Giống như người ta đã làm với
Ulysses khi chàng ta muốn lại gần các nàng Siren.
Tay Caspian đã đặt lên đốc kiếm thì Lucy nói giọng nhỏ nhẹ:
- Và bạn đã hứa với con gái của Ramandu là sẽ quay về.
Caspian khựng lại:
- Ồ, phải. Quả có thế! – Nhà vua đáp, phân vân hồi lâu rồi gào lên cho
mọi người cùng nghe:
- Được, các người đã thắng. Cuộc hành trình đã kết thúc. Tất cả chúng
ta hãy quay về. Đưa thuyền lên boong.
- Thưa bệ hạ, - Reepicheep nói, - không phải tất cả chúng ta đều quay
về. Tôi, như đã giải thích từ trước…
- Im ngay! – Caspian gầm lên như sấm. – Ta đã nhận được bài học
nhưng ta sẽ không để cho mình bị mua chuộc. Con chuột này, ngươi không
thể im lặng một chút được ư?
- Bệ hạ đã tuyên thệ, - Reepicheep nghiêm nghị, - là trở thành một chúa
tể tốt của các loài thú biết nói ở Narnia .
- Thú biết nói thì đúng. – Caspian dằn giọng. – Nhưng ta không nói về
những con thú nói không bao giờ ngừng.
Đến đây vua lao ầm ầm xuống thang trong cơn giận dữ, lao vào ca bin
của mình và đóng sập cửa lại.
Nhưng chỉ vài phút sau, khi mọi người kéo đến chỗ cậu, họ thấy cậu đã
thay đổi; khuôn mặt tái nhợt, những giọt lệ long lanh trong mắt.
- Thật tệ hại. – Caspian nói. – Đúng là tôi cần phải tu tâm dưỡng tính
cho tốt vì tất cả những gì mà tôi đã làm để xứng đáng với địa vị cao nhất
của mình. Aslan đã nói với tôi, không – tôi không có ý là ông thật sự có mặt
ở đây. Ca bin này không vừa với ông, ít ra là thế. Nhưng tất cả cũng vẫn hết
sức kinh khủng. Và ông nói – ông nói… trời ơi tôi không thể chịu đựng nổi.
Ông nói đúng cái điều đáng sợ nhất. Các bạn có thể đi tiếp – Reep… và
Edmund… và Lucy… và Eustace; riêng tôi lại phải quay về. Một mình.
Ngay lập tức. Còn gì công bằng trong chuyện này chứ?
- Caspian thân mến, - Lucy nói, - bạn cũng biết rõ là tất cả chúng tôi rồi
cũng phải trở về thế giới của mình không chóng thì chầy cơ mà.
- Phải, - Caspian đáp với một tiếng nấc nghẹn ngào,
- nhưng như thế
này thì sớm hơn tôi tưởng.
- Bạn sẽ cảm thấy tâm trạng khá hơn khi quay về hòn đảo của Ramandu.
– Lucy an ủi.
Sau đó Caspian cũng phấn khởi hơn đôi chút nhưng đó là một cuộc chia
tay đau khổ cho cả hai bên mành tôi thì không muốn nhấn mạnh điểm này.
Vào khoảng hai giờ chiều sau khi cho một ít lương thực và nước uống cùng với con thuyền thúng của
Reepicheep đặt trong lòng thuyền, con thuyền nhỏ tách ra khỏi con tàu
Hướng tới Bình minh, bơi qua thảm hoa li li kéo dài đến vô tận. Cờ xí được
giăng khắp tàu, những tấm khiên sáng lóa đồng loạt vung lên để tiễn chào.
Con tàu cao, to và thân thuộc như mái nhà xưa khi những người trong
truyền ngoảnh đầu nhìn lại từ vị trí thấp hơn của họ, giữa một biển li li bao
quanh. Trước khi nó ra khỏi tầm mắt, họ thấy con tàu bắt đầu và bò từ từ về
hướng tây bằng các mái chèo. Mặc dầu Lucy cảm thấy những giọt lệ cay xè
trong mắt nó cũng không quá buồn như bạn có thể nghĩ đâu. Ánh sáng, sự
tĩnh lặng, cái mùi hương lẫn lộn của biển Bạc và thậm chí theo một cách kì
lạ nào đó cả sự cô liêu cũng có cái gì rất thi vị.
Không cần phải dùng mái chèo vì dòng nước đẩy thuyền băng băng về
hướng đông. Không ai trong số họ cảm thấy cần ăn hoặc ngủ. Suốt đêm ấy
và cả ngày hôm sau họ trôi về hướng đông và khi bình minh ngày thứ ba bắt
đầu rạng lên ở phía trước – với một sự chói chang mà cả bạn và tôi đều
không chịu nổi đâu, kể cả khi chúng ta đeo kính râm màu đen – họ thấy một
cảnh tượng kì vĩ. Như thể có một bức tường dựng lên giữa họ và chân trời,
một bức tường lung linh, chao động, một bức tường màu xám chuyển dần
sang xanh biếc. Rồi mặt trời đi lên, ở bước đi đầu tiên họ nhìn thấy nó qua
bức tường và rồi nó chuyển thành những gam màu lộng lẫy sắc cầu vồng.
Bây giờ thì họ biết rằng bức tường đó chính là một con sóng rất cao và rất
dài – một con sóng hòa vào không phân chia giới hạn với một nơi mà bạn
có thể đã nhìn thấy trên đỉnh một thác nước. Nó cao hơn 10 thước và dòng
hải lưu đẩy họ lao nhanh về phía đó.
Bạn có thể cho rằng họ nghĩ điều đó vô cùng nguy hiểm. Không, họ
không nghĩ thế đâu. Tôi không cho là có bất cứ ai trong bọn nghĩ đến bản
thân mình. Bởi vì bây giờ họ thấy mọi thứ không phải sau lớp sóng mà phía
sau mặt trời. Không thể nhìn về phía mặt trời nếu mắt họ không trở nên
mạnh hơn, khỏe hơn nhờ nước của biển Cuối, để bây giờ họ có thể nhìn mặt
trời đi lên, thấy nó một cách rõ ràng và cả những gì phía sau nó nữa.
Cái mà họ thấy - ở phương đông, phía sau mặt trời - là một rặng núi. Nó
cao đến nỗi không ai trong số họ có thể nhìn thấy ngọn núi hoặc có bao giờ
quên được nó. Không có ai nhớ là đã nhìn thấy bầu trời ở hướng này. Và
rặng núi kia chắc là ở bên ngoài thế giới. Bởi vì bất cứ dãy núi nào chỉ cao
bằng khoảng một phần tám mươi nó thì đã bị băng tuyết phủ trắng xóa. Còn
những quả núi này thì ấm áp, tươi xanh, mọc lên dày kín những rừng cây và
thỉnh thoảng có những thác nước, dù bạn nhìn lên đến độ cao nào.
Bất thình lình một ngọn gió thổi đến từ hướng đông, làm ngọn sóng
tung bọt và đổ ào một làn nước ngọt ngào quanh người họ. Tất cả chỉ kéo
dài khoảng một giây nhưng cái điều mà một giây ngắn ngủi đó mang lại thì
không một đứa nào trong ba đứa có thể quên được. Nó mang đến cả làn
hương lẫn âm thanh đầy nhạc tính. Edmund và Eustace không bao giờ đề
cập đến cái giây ngắn ngủi ấy. Lucy thì chỉ nói:
- Nó làm tim tôi muốn vỡ ra. Tại sao, vì nó quá buồn ư? Buồn ư? Không
bao giờ.
Không ai trên con thuyền này có lúc nào nghi ngờ là khi bước ra ngoài
Nơi tận cùng thế giới, họ sẽ bước vào mảnh đất của Aslan.
Đúng lúc đó, với một tiếng lạo xạo, con thuyền bị mắc cạn. Nước không
đủ cao để cho thuyền đi tiếp.
- Đây là nơi tôi tiếp tục đi một mình. – Reepicheep tuyên bố.
Không một ai cố ngăn cản bác chuột lại bởi vì bây giờ dường như mọi
chuyện đã xảy ra theo định mệnh hoặc đúng như nó phải diễn ra. Họ giúp
bác chuột hạ cái thuyền thúng xuống. Đoạn Reepicheep tháo thanh trường
kiếm ra.
- Tôi đã không cần đến nó nữa.
Bác nói và ném thanh kiếm ra xa trong biển li li. Thanh kiếm cắm mũi
xuống, đốc kiếm chĩa lên trời nhô lên khỏi mặt nước một chút. Bác chuột
cúi chào từ biệt mọi người, cố tỏ ra buồn bã để đồng cảm với họ nhưng thực
ra mừng run lên. Lucy, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng làm cái điều mà
cô bé bao giờ cũng mong muốn, ôm bác vào hai bàn tay mà vuốt ve. Sau đó
bác vội vã nhảy vào cái thuyền thúng, cầm lấy mái chèo và dòng nước đẩy
con thuyền nhỏ trôi tiếp – một điểm đen nổi bật giữa đám li li trắng ngần.
Không có một cây li li nào mọc lên ở bức tường sóng, nó là một bờ dốc
xanh rờn, thoai thoải.
Con thuyền thúng lao đi mỗi lúc một nhanh hơn; và kia, nó lao vụt lên
vách bức tường sóng một cách ngoạn mục. Trong vòng một phần trăm của
giây họ thoáng thấy bóng con thuyền có Reepicheep ngồi bên trong vượt
qua đỉnh ngọn sóng. Sau đó thì nó biết mất và kể từ đấy không nghe thấy ai
nói là có gặp bác chuột Reepicheep nữa. Nhưng tôi tin là bác ta vẫn sống
vui vẻ ở đất nước của Aslan và vẫn sống cho tới tận hôm nay.
Khi mặt trời lên cao, những ngọn núi bên ngoài thế giới mờ dần. Con
sóng vẫn còn đó nhưng chỉ còn bầu trời biếc xanh ở phía sau.
Những người bạn trẻ bước ra khỏi thuyền lội nước – không phải về phía
ngọn sóng mà về phía nam bức tường nước bên tay trái. Họ không thể nói
với bạn lí do tại sao họ lại làm như thế; đó là số phận của họ. Và mặc dầu
họ có cảm tưởng – mà cũng là sự thật – rằng họ đã trưởng thành hơn nhiều
trên con tàu Hướng tới Bình minh, bây giờ họ lại cảm thấy mình non nớt,
dang cả hai tay ra trong lúc lội bì bõm qua những cây hoa li li. Họ không
cảm thấy mệt, nước âm ấm và càng lúc càng cạn hơn. Cuối cùng họ đặt
chân lên một mảnh đất khô toàn cát rồi đi đến một bãi cỏ - cả một bình
nguyên bát ngát phủ đầy lớp cỏ ngắn và mịn - nằm ngang bằng với biển Bạc
và trải dài đi bốn phương tám hướng mà không có lấy một chỗ nhấp nhô dù
chỉ một cái hang chuột.
Và tất nhiên như mọi điều vẫn xảy ra ở một nơi hoàn toàn bằng phẳng
và không có cây cối, nơi đây trông như thể bầu trời sà thấp xuống gặp đồng
cỏ ngay trước mặt bạn. Trước khi đi tiếp họ có một ấn tượng kì lạ nhất là
cuối cùng chính ở đây trời và đất đã gặp nhau, tạo thành một bức tường
xanh, rực sáng nhưng vững chắc và có thật hơn bất cứ vật nào khác. Chẳng
bao lâu sau họ biết chắc về điều đó. Và bây giờ nó đến thật.
- Mời quý khách dừng chân và ăn điểm tâm. – Cừu non đon đả mời
chào với một giọng ngọt ngào đặc biệt.
Đến đây là lần đầu tiên họ nhận ra là có một đống lửa đang cháy sáng
trên bãi cỏ và một con cá đang được nướng trên ngọn lửa đó. Họ ngồi
xuống ăn cá nướng, bụng đói cồn cào – lần đầu tiên có cảm giác đó sau bao
nhiêu ngày qua. Đó là món ăn ngon lành nhất mà họ từng nếm.
- Làm ơn nói cho tôi biết cừu ơi, - Lucy hỏi, - đây có phải là đất nước
của Aslan không?
- Không phải dành cho các bạn. – Cừu đáp. – Bởi vì đối với các bạn
cánh cửa mở vào đất nước của Aslan lại ở chính trong thế giới của các bạn.
- Cái gì? – Edmund phấn khích kêu lên. – Cũng có một con đường dẫn
đến đất nước của Aslan từ thế giới của chúng tôi ư?
- Mỗi thế giới đều có một con đường để đi đến xứ sở của tôi.
Trong lúc cừu nói thế, bộ lông trắng lóa mắt như tuyết của nó bở ra để
lộ một bộ lông vàng rực và thân hình cừu cũng thay đổi, to dần ra. Và đây,
Aslan đứng trước mặt mọi người, ánh sáng phát ra từ cái bờm vĩ đại của
ông.
- Ôi, Aslan! – Lucy reo lên. – Người sẽ nói cho chúng con biết cách đi
đến đất nước của ngài từ thế giới của chúng con chứ?
- Ta sẽ nói với các con điều này suốt đời. – Aslan nói. – Nhưng ta sẽ
không cho các con con đường ấy dài hay ngắn, chỉ biết là nó phải chạy qua
một dòng sông. Nhưng đừng sợ, bởi vì ta chính là Người Xây Cầu vĩ đại.
Bây giờ thì hãy đến đây, ta sẽ mở một cánh cửa trên bầu trời và trả các con
về mảnh đất của chính mình.
- Con cầu xin Aslan, - Lucy khẩn khoản, - trước khi chúng con đi, người
sẽ bảo cho chúng con biết khi nào chúng con được phép trở về Narnia chứ?
Xin vui lòng. Và xin người hãy làm cho điều đó sớm xảy ra.
- Con thân yêu của ta, - Aslan nói giọng rất đỗi dịu dàng, - con và anh
con sẽ không bao giờ quay lại Narnia nữa!
- Ôi, Aslan!!! – Cả Edmund và Lucy cùng kêu lên thất vọng não nề.
- Các con đã lớn quá rồi, - Aslan nói, - cũng đã đến lúc các con phải gần
gũi với thế giới của mình hơn.
- Không phải là chuyện Narnia, người cũng biết đấy. – Lucy thổn thức
mãi mới nên lời. – Đó là… chính là người. Chúng con không thể gặp người
ở đấy. Sao chúng con có thể sống một khi không bao giờ được gặp người
nữa?-
Nhưng các con sẽ gặp lại ta, con thân yêu ạ! – Aslan nói.
- Vậy… vậy người cũng có ở đó? – Edmund vồn vã hỏi.
- Đúng thế. Nhưng ở đấy ta có một cái tên khác. Các con cần phải học
hỏi để biết về ta dưới cái tên ấy. Đó là lí do vì sao các con lại được mang
đến Narnia, biết về ta đôi chút ở đây và có thể biết về ta rõ hơn ở nơi ấy.
- Vậy Eustace cũng không được quay lại đây phải không ạ? – Lucy hỏi.
- Con gái, có phải con thực sự muốn biết điều đó? Nào đến đây, ta sẽ
mở cửa bầu trời cho các con.
Trong một tích tắc, tất cả những bức tường xanh vỡ vụn giống như một
bức màn mục nát, một luồng ánh sáng trắng kinh khủng bên ngoài bầu trời
rọi xuống, cảm giác về cái bờm của sư tử, cái hôn của Aslan lên trán mỗi
đứa trẻ và rồi tất cả lại có mặt trong một căn phòng ngủ ở nhà dì Alberta ở
Cambridge.
Chỉ có hai điều cần đề cập đến. Một là Caspian cùng đoàn người của mình an toàn trở về đảo Ramandu. Ba nhà quý tộc đã thức dậy khỏi giấc ngủ triền miên. Caspian làm đám cưới với con gái của Ramandu rồi tất cả quay về Narnia, người con gái ấy sau này trở thành một hoàng hậu vĩ đại, một người mẹ và người bà vĩ đại của rất nhiều đời vua ở Narnia. Còn chuyện thứ hai là
việc quay về thế giới của chúng ta. Chẳng bao lâu sau mọi người nhận ra
cái câu: “Bạn không thể nghĩ đó cùng là một thằng Eustace đâu,” trở nên thường xuyên hơn. Tất cả mọi người đều nghĩ như thế, trừ dì Alberta, dì nói
rằng nó trở nên tầm thường, nhạt nhẽo, đáng chán và điều đó chắc là do
chịu ảnh hưởng mấy đứa trẻ bên nhà Pevensie.
Bạn cần đăng nhập để bình luận