Bắt Đầu Liền Thêm Điểm, Trường Sinh Ta Vô Địch

Chương 474: Đạt Thiên Câu mất tích

Chương 474: Đạt Thiên Câu mất tích
Trác Hoa sắc mặt hơi có vẻ nghiêm túc: "Đạt Thiên Câu đã mất tích."
"Đây là do Hàm Chương phát hiện."
Trác Hoa nói tiếp: "Hắn trong lúc tìm kiếm, gặp những tiểu đội khác, vốn định cùng bọn hắn trao đổi một chút tình báo. Thế nhưng, khi Hàm Chương bọn hắn đi đến một chi đội ngũ khác, lại phát hiện bọn hắn đột nhiên biến mất."
"Sau một khoảng thời gian điều tra, hắn không phát hiện những người kia đi đâu, lúc này mới trở về doanh địa, đem chuyện này báo cáo lên. Tiếp đó, hắn liền đi gọi người triệu hồi những đội ngũ ở bên ngoài. Kết quả hỏi thăm, lại nghe nói ngay cả Đạt Thiên Câu đều mất tích."
"Chính vì vậy, Thánh tử mới không yên lòng về ngươi, phái ta tới tìm ngươi, ai có thể nghĩ, ngươi lại đi xa như vậy."
"Lại có chuyện như vậy?"
Trần Vũ nhíu mày: "Phong Nhã Quận chúa ra tay?"
"Không phải."
Trác Hoa nói: "Theo người của chúng ta biết, người của Phong Nhã Quận chúa cũng không thấy. Kim Bảo Châu rời khỏi Đại Doanh, chắc hẳn là đi thông báo cho người bên ngoài."
"Thì ra là thế."
Trần Vũ trong lòng cảnh giác lên.
"Trên hòn đ·ả·o này hẳn là ẩn giấu nguy cơ gì đó."
Trác Hoa nheo mắt.
"Đi thôi. Về doanh địa trước."
Trác Hoa một phát bắt lấy Trần Vũ, bay lên không, hướng về phía quân doanh bay đi.
Chuyến này hắn nhất định phải đảm bảo Phượng Triều Minh an toàn, nếu không phải vì Trần Vũ, hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi bên người Phượng Triều Minh.
Trác Hoa, tu vi đã đạt đến Đan Cảnh thất trọng đỉnh phong, tốc độ ở trên không trung, không hề kém hơn so với Yêu thú phi cầm cùng cấp bậc.
"Thánh tử, người đã được ta mang về."
Rất nhanh, Trần Vũ được Trác Hoa dẫn tới trước mặt Phượng Triều Minh.
Phượng Triều Minh lúc này mới thở phào một hơi, bất quá khi ánh mắt của hắn rơi vào vết thương chưa khép lại trên tay Trần Vũ, lại hơi nhướng mày, hỏi: "Ngươi bị thương?"
Sau đó, Trác Hoa đem sự tình của Trần Vũ nói một lần.
"Người của Phong Nhã đều hống hách như vậy sao?"
Phượng Triều Minh sắc mặt có chút khó coi.
Nhưng hắn cũng biết, bây giờ không phải là lúc truy cứu, hắn còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm.
"Thánh tử."
Lúc này, Hàm Chương vừa vặn từ bên ngoài đi vào.
"Chúng ta đã triệu tập tất cả mọi người trở về, chỉ để lại một số ít người đi tìm kiếm những đội ngũ mất tích."
Hàm Chương báo cáo với Phượng Triều Minh.
"Trên hòn đ·ả·o này, chúng ta tổng cộng mất tích bao nhiêu người?"
Phượng Triều Minh dò hỏi.
"Trong đó, Thiên Hoa phủ, tính cả Đạt Thiên Câu, tổng cộng mất tích ba mươi ba người, còn có mười vị ngự thú sư tùy tùng."
Hàm Chương đáp lại.
Nghe vậy, Phượng Triều Minh sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Đây là một tổn thất cực lớn.
Nhất là Đạt Thiên Câu mất tích, nếu không thể tìm được hắn trước khi trở về, sợ là khó mà bàn giao với phụ thân hắn là Đạt Mai.
Đạt Mai, cũng giống như Trác Hoa, là tâm phúc của Thiên Hoa Thánh Vương.
Mặc dù Đạt Mai khẳng định không dám vì chuyện này mà giận lây sang hắn, nhưng chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy.
Ngoài ra, còn có mười vị ngự thú sư mất tích.
Lần này, những ngự thú sư được mời tới không chỉ có những ngự thú sư cấp cao nhất của Phượng Vực, mà còn có cả những ngự thú sư của vài vực xung quanh.
Bọn hắn tổng cộng cũng chỉ có 50 người, ở trên hòn đ·ả·o này hai ngày, số người mất tích đã vượt quá một phần tư.
"Thánh tử đại nhân, nhất định là có thứ gì đó trên đ·ả·o giở trò, không chừng chính là do Dạ Ám thú gây ra..."
Trác Hoa lên tiếng.
"Hả?"
Phượng Triều Minh nhìn về phía Trác Hoa.
"Theo chúng ta hiểu rõ trước đó, vài tiểu đội kia biến mất không để lại bất kỳ dấu vết gì. Nói cách khác, kẻ đứng sau làm ra chuyện này thực lực cực mạnh, có thể vô thanh vô tức, một mẻ hốt gọn những tiểu đội kia, thậm chí ngay cả cơ hội cầu cứu cũng không có......"
Bạn cần đăng nhập để bình luận