Bắt Đầu Liền Thêm Điểm, Trường Sinh Ta Vô Địch

Chương 448: biệt khuất sơn thủy tông

Chương 448: Sơn Thủy Tông uất ức
Hộ vệ đem thư viết tay của Trần Vũ đưa đến tay Phượng Triều Minh.
Phượng Triều Minh sau khi nhận lấy, xem qua một lượt.
Sau đó, gấp thư lại, phất tay cho thị vệ rời đi.
Phượng Triều Minh đứng lên, đi tới trước cửa sổ, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
"Nhặt được bảo bối!"
Phượng Triều Minh tự nói một tiếng.
Hắn từ trong thư của Trần Vũ biết được, Trần Vũ đã đột phá đến Đan Cảnh tứ trọng, dễ như trở bàn tay đoạt lại chốn cũ của Thần Lưu Tông từ trong tay Sơn Thủy Tông.
"Mới bao lâu, hắn đã vượt qua hai cái cảnh giới, thế này thì quá mức rồi?"
Phượng Triều Minh thầm nghĩ trong lòng: "Cho dù có một chút nguyên nhân đặc biệt, nhưng tốc độ tu luyện của hắn cũng là cực nhanh, nếu Trần Vũ tiếp tục tu luyện như vậy, đợi một thời gian, tất nhiên có thể bước vào Đan Cảnh cao giai."
"Đến lúc đó, Trần Vũ đối với ta, chính là Trác Hoa Chi đối với phụ thân hắn."
Phượng Triều Minh đột nhiên có một quyết định, đó chính là trọng điểm bồi dưỡng Trần Vũ.
"Qua ít ngày, ta phải đích thân đi một chuyến Mênh Mông dãy núi."
Phượng Triều Minh đã từng đáp ứng Trần Vũ, chỉ cần Trần Vũ thu phục chốn cũ của Thần Lưu Tông, hắn sẽ mang theo một phần hậu lễ đến chúc mừng.
"Ta nên đưa thứ gì đây?"
Phượng Triều Minh suy tư trong lòng.
Sơn Thủy Tông.
"Cái gì?!"
Lúc này, tông chủ Sơn Thủy Tông Cổ Hoài Thành, đang một mặt không thể tin nổi nhìn đệ tử đưa tin tới.
"Ý của ngươi là, người của Thần Lưu Tông đã chiếm lĩnh Mênh Mông dãy núi, đồng thời đem toàn bộ đệ tử ở cứ điểm bắt giữ?"
Cổ Hoài Thành có chút tức giận.
"Là như vậy, tông chủ."
Đệ tử kia lấy hết dũng khí nói.
"Đồ vô dụng!"
Cổ Hoài Thành giận tím mặt.
Chuyện này chẳng mấy chốc sẽ truyền ra khắp Phượng Hòa Vực, đến lúc đó, hắn, tông chủ Sơn Thủy Tông này, sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Huống chi, chuyện này nếu truyền đến tai Phong Nhã quận chúa, vậy thì mặt mũi của hắn coi như mất hết.
"Cụ thể là đã xảy ra chuyện gì?"
Cổ Hoài Thành cố gắng bình phục tâm tình, hỏi đệ tử kia.
"Tin tức cụ thể vẫn chưa được truyền đến."
Đệ tử kia đáp.
Cổ Hoài Thành sắc mặt tái xanh, không nói gì.
Hắn khoát tay, để đệ tử kia lui ra.
Đệ tử kia do dự một chút, vẫn cố nói, "Tông chủ, Thần Lưu Tông bên kia truyền đến tin tức, muốn chúng ta xuất ra tài nguyên tương xứng, mới có thể thả những trưởng lão, chấp sự và đệ tử đang bị giam giữ."
Cổ Hoài Thành nắm chặt nắm đấm.
Đệ tử kia nói xong, vội vàng cáo lui, hắn không muốn đối mặt với cơn giận của Cổ Hoài Thành.
"Khinh người quá đáng!"
Cổ Hoài Thành đứng một mình ở đó rất lâu, phát ra tiếng gầm giận dữ.
Một hồi lâu sau, hắn mới ép mình tỉnh táo lại.
"Không phải Thiên Hoa Thánh Tử phái người ra tay chứ?"
Cổ Hoài Thành đè nén cơn giận, suy nghĩ nói, "Nếu không, Thần Lưu Tông làm sao có thể có người mạnh như vậy, có thể khống chế một phân bộ lớn như thế trong nháy mắt, đây tuyệt đối là cao thủ từ Đan Cảnh ngũ trọng trở lên mới có thể làm được."
Cổ Hoài Thành lúc này mới ý thức được, phán đoán trước đó của hắn có thể là sai lầm.
Hắn suy đoán, có lẽ trong khoảng thời gian này, Thiên Hoa Thánh Tử bị Phong Nhã quận chúa chọc giận, muốn báo thù rửa hận, cho nên mới nhắm mũi nhọn vào Sơn Thủy Tông của hắn.
"Nhất định phải đem những môn nhân bị khống chế trong cứ điểm đổi về."
Mặc dù chuyện này có chút khó giải quyết, nhưng Cổ Hoài Thành cũng biết, nếu tùy ý để những người kia bị bắt, không chỉ khiến môn nhân trong tông hoang mang, mà còn gây ra những phiền phức không cần thiết, đến lúc đó, trước mặt các trưởng lão khác cũng không dễ ăn nói.
Lần này, mặt mình bị đánh sưng, còn phải hỏi thăm tay người ta có đau hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận