Bắt Đầu Liền Thêm Điểm, Trường Sinh Ta Vô Địch

Chương 122: gặp lại Tiểu Hôi Hôi, Hư Không Thú thiếu chủ!

Chương 122: Gặp lại Tiểu Hôi Hôi, Thiếu chủ Hư Không Thú!
Sau đó, những yêu thú này dường như nhận ra điều gì, bắt đầu chậm rãi lùi lại. Khi chúng đến gần vách đá, thân hình lại bắt đầu nhúc nhích, chui vào trong vách đá, một lần nữa hóa thành những bức bích họa.
Một màn này khiến Trần Vũ kinh hãi tột độ.
Trước đó, hắn không hề nhìn thấy những yêu thú này từ trong tranh đi ra.
Một tiếng gầm nhẹ từ trong miệng cự hổ yêu thú truyền ra.
Ánh mắt của nó rơi vào Trần Vũ, trên trán có một đường vân màu bạc đang lưu chuyển.
Trần Vũ và nó liếc mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, ý thức bắt đầu chìm xuống, tựa hồ như muốn bị kéo đến một nơi nào đó.
Nhưng đúng lúc này, Trần Vũ bỗng nhiên cảm thấy, hết thảy xung quanh đều thay đổi.
Đại sảnh biến mất không thấy, chỉ còn lại một mảnh không gian màu bạc trắng.
Sau một khắc, trong vùng hư không kia, lại xuất hiện hai đạo nhân ảnh.
Một đứa bé trai năm sáu tuổi, mặc một bộ trường bào màu bạc, tóc chải thành hai búi, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp, bĩu môi.
Còn một người khác là một nam tử trung niên thân hình cao lớn, mặc trường bào màu đỏ lửa.
“Huynh trưởng!” Tiểu nam hài nhìn về phía Trần Vũ, dùng thanh âm non nớt nói.
“Ngươi là…” Trần Vũ như có điều suy nghĩ.
“Ta là Tiểu Hôi Hôi.” Tiểu nam hài nện bước chân nhỏ, hướng về phía Trần Vũ vọt tới, muốn chui vào trong ngực hắn.
Chỉ là, khi hai người chạm vào nhau, tiểu nam hài trực tiếp xuyên qua thân thể Trần Vũ.
Hóa ra, hai người này căn bản không phải là nhục thân.
“Ngươi thật sự là Tiểu Hôi Hôi?” Trần Vũ mặc dù có chút kỳ quái, nhưng nhìn thấy Tiểu Hôi Hôi biến thành hình người, còn có thể nói chuyện với mình, trong lòng vẫn tràn đầy ấm áp và vui sướng.
“Không sai.” “Nơi này là ta dùng một kiện bảo khí, mở ra một mảnh tinh thần hư không. Thứ ngươi đang nhìn thấy là linh thể của hai chúng ta.” Nam tử mặc trường bào đỏ kia nói.
“Tinh thần hư không?” Trần Vũ lần đầu tiên nghe được cách nói này.
“Ta là tôi tớ của thiếu chủ, ngươi có thể gọi ta là Bưu Quân Hầu.” Bưu Quân Hầu nói.
“Hôi Hôi là thiếu chủ nhà ngươi?” Trần Vũ liếc nhìn tiểu nam hài đang ngẩng đầu nhìn hắn, rồi lại liếc nhìn nam tử.
“Đúng vậy, thiếu chủ của chúng ta là huyết mạch duy nhất của hư không bộ tộc.” Bưu Quân Hầu nói.
“Quả nhiên, Tiểu Hôi Hôi là hậu đại của Hư Không Thú.” Trước đó tại trong bí cảnh, Trần Vũ đã có chút hoài nghi, bây giờ nghe Bưu Quân Hầu nói như vậy, nghi ngờ trong lòng Trần Vũ đã được chứng thực.
Nhưng cùng lúc đó, trong lòng Trần Vũ lại dâng lên một nỗi lo.
Hơn ba trăm năm trước, Hư Không Thú chính là thủ phạm hủy diệt Ung Châu.
Hôi Hôi là hậu đại của nó, chờ hắn trưởng thành, có thể hay không cũng bị kích phát hung tính, trở thành một hung thú tuyệt thế.
Ngoài ra, Trần Vũ đối với Bưu Quân Hầu kia cũng có thêm mấy phần kiêng kị.
Hắn gọi Hôi Hôi là thiếu chủ, vậy có nghĩa là, đầu Hư Không Thú này từng là thủ hạ của Hư Không Thú kia.
Vậy Bưu Quân Hầu có thể hay không cũng đã từng tàn sát Nhân tộc Ung Châu?
“Trần Vũ, ta biết ngươi giờ phút này có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nếu ngươi muốn giải đáp có thể trực tiếp hỏi, đây cũng là nguyên nhân ta đưa ngươi vào thế giới tinh thần này.” Bưu Quân Hầu mở miệng nói.
Hoàn toàn chính xác, giống như Bưu Quân Hầu nói, Trần Vũ đối với Tiểu Hôi Hôi, đối với bí cảnh, đối với thú triều 300 năm trước kia, đều tràn ngập tò mò.
“Bưu Quân Hầu tiền bối, xin hỏi, 300 năm trước, Ung Châu đã xảy ra một lần thú triều, nơi này có phải là chiến trường của lần thú triều đó?” Trần Vũ hỏi vấn đề đầu tiên.
“Phải.” Bưu Quân Hầu nói: “Bí cảnh này chính là chiến trường cuối cùng của trận đại chiến thú triều. Lúc đó, những người tham dự trận chiến cuối cùng, có không ít đều đã lưu lại truyền thừa ở nơi này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận