Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Thượng Cổ vân triện, vạn năm yêu ma

【VIP】 Thượng Cổ vân triện, vạn năm yêu ma
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Minh Thần đi đến trước mặt Lục Khiêm, nói:
"Nhóm chúng ta cũng đi thôi."
"Được."
Hai người thuận tiện lựa chon một phương hướng.
Lúc này, lệnh bài trong túi trữ vật của Khiêm lóe lên, phát ra nhiệt lượng.
Lục Khiêm biết rõ đây là Dương Tiêu truyền tin tức tới.
Thế nhưng bây giờ không trả lời hắn được, Minh Thần đang ở bên cạnh, tạm thời không thể trả lời, chỉ có thể tìm cơ hội vứt bỏ hắn.
Hai người lướt đi trong hư không vô ngần, chỉ trong giây lát đã vượt qua hơn mười vạn dặm, thần niệm dò xét bốn phương, vẫn không nhìn thấy người nào.
Khắp nơi đều là tinh thần hoang vu, thậm chí ngay cả thiên địa tinh khí đều không có.
May mắn tất cả mọi người là tu sĩ Nguyên Thần trở lên, có thể hấp thu lực lượng ở trong hư không vô ngần, nếu không sử dụng hết pháp lực chỉ có thể chờ đợi cái chết.
"Đừng lơ là, địa phương này rất nguy hiểm."
Minh Thần cẩn thận điều tra xung quanh.
Đừng nhìn nơi này không có đồ vật gì, không chừng có pháp trận hoặc là chú ngữ ngàn vạn năm trước lưu lại.
Phải biết nơi này đã từng là chiến trường của thượng cổ tiên nhân, khó tránh khỏi có pháp thuật pháp trận thượng cổ tiên nhân lưu lại.
Ngộ nhỡ những đồ vật này còn lực lượng, một khi bị tác động đến chẳng phải là rất oan uổng sao.
Oanh!
Bỗng nhiên cách đó không xa, truyền đến một cơn chấn động.
Dao động vô hình quét sạch bốn phương, nơi đi qua, ngay cả tinh thần cũng hóa thành bột phấn.
Uy thế cỡ này, không thua gì một kích toàn lực của tu sĩ Âm Dương cảnh.
May mắn hai người cách khá xa, nếu không sẽ bị liên lụy.
Cự ly này chỉ có thể nghe được thanh âm.
Vị trí phát sinh ra sóng xung kích ở bên ngoài hư không ba ngàn vạn dặm.
Thần niệm của bọn hắn vừa vặn có thể quét đến địa phương kia.
Ngoại trừ một vài viên tinh thần hoàn hảo, tất cả tinh vực trong phạm vi ngàn vạn dặm xung quanh đều là đá vụn.
Tốc độ đá vụn cực nhanh, ẩn chứa năng lượng khổng lồ, một viên đá vụn lớn cỡ ngón tay, cũng có được lực lượng hủy diệt đại địa trong vòng ngàn dặm.
Hai người liếc nhau, biết rõ mục tiêu tiếp theo là nơi nào.
Soạt!
Thân hình liên tục lấp lóe, hòa làm một thể cùng thiên địa xung quanh, chỉ trong giây lát đã xuất hiện ở biên giới tinh vực.
Bên trong các phế tích có một viên tinh thần màu đỏ.
Chính giữa tinh thần nổi bật ra một đốm đen, từ xa nhìn qua giống như là ánh mắt đỏ như máu.
Những mảnh đá vụn có uy lực mạnh mẽ xung quanh, có uy hiếp rất nhỏ đối với hai cao thủ Âm Dương cảnh.
Thứ b họ để ý là vì sao nơi này lại xuất hiện dao động phá hủy vạn vật.
Hai người vòng qua vô số đá vụn, chậm rãi hạ xuống phía trên tinh thần.
Viên tinh thần này không có tầng khí quyển, bại lộ dưới vô số tia vũ trụ, dẫn đến toàn bộ tinh cầu đều là đất cát màu đỏ sậm, ẩn chứa độc tính kinh người.
Nếu như một phàm nhân đi vào nơi này, chỉ sợ vừa đến đây một giây, đã bị những đất cát ẩn chứa vô số phóng xạ này giết chết.
Hai người đáp xuống trung tâm đốm đen, đến gần xem xét mới biết rõ đây không phải đốm đen gì, mà là một mảng cung điện lớn.
Vách tường sụp đổ, ngói vàng vỡ vụn.
Thông qua những phế tích này có thể nhìn thấy sự hoa lệ và to lớn năm đó.
Phế tích phủ đầy tro bụi, gió thổi qua, tro bụi tứ tán, khiến người mắt mở không ra.
Tro bụi bay đến bên người Lục Khiêm, lập tức bị một tầng phòng hộ vô hình ngăn cản.
Lục Khiêm đánh giá phế tích, không có dấu hiệu sinh mệnh sống sót, thậm chí ngay cả xương cốt cũng không có.
Những phòng ốc của cung điện này có một điểm tương đồng, đó chính là toàn bộ nền tảng vỡ nát.
"Có lẽ từ trên cao rơi xuống."
Minh Thần nói.
Khả năng mấy trăm vạn năm trước nơi này là một môn phái, về sau không biết trải qua biến cố gì, dẫn đến toàn bộ môn nhân mất tích, chỉ để lại một cái phế tích như thế.
"Không phải là dư ba chiến đấu của thượng cổ tiên nhân chứ?" Lục Khiêm nói ra chính mình suy đoán.
"Rất có thể."
Hai người thuận phế đi vào bên trong.
Đồng thời cẩn thận xem xét xung quanh.
"Tiên" là cường giả chứng được vĩnh hằng, bất tử bất diệt, nhảy ra tam giới không ở trong ngũ hành.
Cũng là điểm cuối cùng của con đường tu hành.
Thậm chí Tiên Nhân có thể làm hỗn loạn âm dương, thay đổi thời gian.
Mấy trăm mấy ngàn năm đi qua đã là thương hải tang điền, đối với tu sĩ phổ thông mà nói, bất kể có pháp bảo mạnh mẽ như nào, pháp trận lợi hại ra sao, bị thời gian dài cọ rửa cũng đã mất đi linh tính.
Thủ đoạn của Tiên Nhân có thể vượt qua thời không, mấy trăm vạn năm cũng sẽ không tiêu tán.
Đừng có vừa tới nơi này, đã bị dư ba mấy trăm vạn năm của Tiên Nhân giết chết, nói ra thật sự để người ta cười rụng răng.
Lúc này, phía trước xuất hiện một tòa tháp cao.
Tòa tháp có tổng cộng chín tầng, cao ngàn trượng, toàn thân đen như mực, mùi máu tươi nồng nặc giống như ngưng kết từ huyết dịch.
Chỉ nhìn một chút, đã có các loại ma ý bao phủ tới, làm lòng người chấn động.
Toàn bộ phế tích, chỉ có toà tháp cao này là hoàn hảo không chút tổn hại.
"Đây là. . ."
Nhìn đến đây, làm sao Lục Khiêm không biết chấn động vừa rồi chính là do đồ vật này phát ra.
Minh Thần nhìn thoáng qua tháp cao, cũng không có phát hiện ra dấu hiệu sinh mệnh, chẳng lẽ là một kiện bảo vật?
Nghĩ tới đây, Minh Thần nhanh chóng tiến lên, Lục Khiêm theo sát phía sau.
Minh Thần có vẻ hơi cấp bách, ngẩng đầu lên nhìn trời, thẳng đến đỉnh tháp cao.
Bình thường với các loại độ vật hình tháp, đỉnh đều là nơi cất giữ bảo vật, phía dưới thì là thiên binh trông coi hộ pháp.
Nơi này đã hoang phế nhiều năm như vậy, hẳn là không có sinh mệnh gì tồn tại, đoán chừng cũng chỉ còn lại một chút pháp trận.
Lục Khiêm nhìn qua, rõ ràng gia hỏa này muốn độc chiếm, thời điểm đang muốn đuổi theo, chợt thấy tháp dưới đáy cao có một cái hoa văn kỳ quái.
Đồ án hiện lên màu sắc đỏ như máu, thỉnh thoảng biến hóa ra bách thú phi cầm, núi non sông ngòi vân…vân.
"Thượng cổ vân triện?"
Con ngươi Lục Khiêm co rụt lại, nhìn ra lai lịch phù văn này.
Vân triện là phù lục cổ nhân dùng, hắn đã từng thấy qua loại văn tự này ở chỗ Dương Tiêu, nên hiểu sơ qua một chút, cái này đại biểu cho trấn áp.
Trấn áp?
Lục Khiêm bừng tỉnh.
Tháp cao chín tầng không đơn thuần là nơi cất giữ bảo vật, đồng thời còn có tác dụng trấn áp yêu ma.
Chẳng lẽ nói trong này không phải là nơi cất giữ bảo vật, mà là trấn áp yêu ma ngàn vạn năm?
Thật ra dao động vô hình vừa rồi, chính là yêu ma quỷ quái xúc động phong ấn sinh ra?
Đến cùng là loại yêu ma nào, mà trải qua ngàn vạn năm vẫn còn uy lực như thế.
Nếu là như này, chẳng phải hai người bọn họ rất là nguy hiểm sao?
"Dừng tay!"
Lục Khiêm vừa mở miệng nhắc nhở, Minh Thần đã đi tới đỉnh tháp.
Răng rắc răng rắc!
Phù văn phía dưới vỡ ra.
Oanh!
"Khặc khặc! Rốt cục bản tọa cũng xuất quan!"
Bên trong hư không quanh quẩn tiếng kêu của yêu ma, trên bầu trời, xuất hiện một đôi con ngươi tinh hồng.
Tháp cao trực tiếp vỡ vụn, huyết quang đầy trời trực tiếp nuốt hết minh thần, Lục Khiêm cách khá xa, lại thêm trước đó đã có chuẩn bị, cho nên không bị thương chỗ nào, chỉ bị sóng xung kích thổi ra bên ngoài tinh thần.
Đây chẳng phải là thời cơ tuyệt hảo để thoát đi sao?
Lục Khiêm vừa định tiến lên hỗ trợ, bỗng nhiên nghĩ đến một gốc rạ này, lập tức quay người rời đi.
Hắn và Minh Thần vốn không có bao nhiêu giao tình, nếu như Minh Thần chết rồi, vậy sẽ không có chứng cứ, không có việc gì cũng có thể lấy cớ.
Vẫn nên rời khỏi nơi này tụ hợp cùng Dương Tiêu. Nghĩ tới đây, thân hình Lục Khiêm lóe lên, biến mất trong hư không vô ngần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận