Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Trẫm là Phong Đô Đại Đế.

【VIP】 Trẫm là Phong Đô Đại Đế.
Trận doanh của Càn quốc đột nhiên xảy ra biến cố. Chỉ thấy Mai Khê rút Thiên Tử kiếm. Chín ngàn chín trăm chín mươi chín tên tử sĩ tự sát. Huyết dịch hình thành một trận pháp huyết tế.
Mai Khê hai ba lần đã chém chết Tể tướng Thái Hành, Ngự Sử đại phu Tử Dương bên cạnh, thậm chí ngay cả Hoàng hậu Viêm Hoàng cũng chém chết. Một đám tu sĩ chết dưới kiếm, ngay cả Thái Vi Tử cũng không cẩn thận chịu phải một kiếm.
Tiên Huyết đại trận thôn phệ tính mạng ngàn vạn tu sĩ. Thiên Tử kiếm trong tay Mai Khê càng phát ra cường đại.
“Ha ha, trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn. Ai mới là quân cờ?”
Mai Khê tóc tai bù xù, cuồng vọng cười to.
Huyết Tế đại trận mở ra. Huyết quang đầy trời. Trận pháp Mai Khê bố trí tỉ mỉ, cho dù là Thái Vi Tử cùng Cửu Quỳ Long cũng không dám đối mặt với phong mang của y. Người này trước kia đã sớm luyện thành Tần Triều Thiên Tử kiếm, một thân thực lực tương đương với Tam Chuyển Hư Đan. Hiện tại lại thêm Huyết Tế đại trận gia trì, cùng giết nhiều người như vậy, tu vi càng thêm cường đại.
“Ngươi điên rồi? Mai Khê? Ngươi đang tự tuyệt đường lui của mình đấy!” Thái Vi Tử mắng. Người này đơn giản chính là tên điên, ngay cả người của mình cũng giết. Hơn nữa vẫn đang ở giữa cuộc chiến quan trọng này. 
“Haha, ta không điên, an nguy của xã tắc có liên quan gì với ta sao?” Mai Khê hỏi ngược lại, tiện tay lại thêm một kiếm, bị Pháp Thân của Thái Vi Tử một chưởng đẩy ra, chôn vùi kiếm khí.
Trong lòng Mai Khê không có một chút tinh thần trách nhiệm. Đối với y mà nói, chỉ cần y đạt được đại đạo của mình, cho dù nhiều người chết hơn thì điều đó cũng xứng đáng. Nếu dùng hết toàn bộ lực lượng để tu vi của mình đột phá, cho dù cái giá phải trả là bao nhiêu thì cũng đều xứng đáng. Càn quốc không tính là cái gì. Hiện tại tổn thất cũng tính là cái gì, tất cả mọi người không thể quan trọng hơn y.
“Trẫm là quốc gia!”
Mai Khê chợt lóe lên suy nghĩ này trong lòng. Với sự tàn sát của Càn Hoàng, từ khi bọn hắn phát hiện Hoàng thượng tạo phản, Càn quốc bên này hoàn toàn sụp đổ. Toàn bộ chiến trường đột nhiên trở nên hỗn loạn. Có người quay mũi giáo lại tấn công, có người hốt hoảng chạy trốn, cũng có người vùng lên ổn định tình hình.
Sự hỗn loạn của hàng triệu người thậm chí còn làm Tề quốc bên kia cũng loạn.
La Vân đứng trên đỉnh núi. Lúc này nghi thức đã gần kết thúc. Y xoay người lại, nhìn về hướng Tề quốc. Sơn hà xã tắc đập vào trong mắt. Mặt trời mới lên ở hướng đông, hào quang vạn trượng. Sông núi lộng lẫy, bách tính an cư lạc nghiệp. Mọi thứ thật đẹp và yên bình. Cách đó không xa, ánh mắt âm hiểm của Tiểu Vi và La Chân nhìn mình chăm chú. Trên thực tế, y đã sớm biết việc của La Chân thông qua Lục Khiêm. Chẳng qua vì đoán chừng đại cục, nên không phá hủy sự ăn ý ngầm giữa người và Yêu tộc. Nhưng những năm này từng bước nhượng bộ, dẫn đến lão huynh đệ đều đã chết không ít.
Ầm!
Lúc này, phong vân đột biến.
Một đạo kim quang từ không trung rơi thẳng xuống. Đạo quang mang này đại biểu cho Hoàng Thiên Hậu Thổ thừa nhận, chính thức phong thiện thành công. Hán Triều Thiên Tử kiếm cũng coi như bước vào cảnh giới tiểu thành. So sánh với cảnh giới Luyện Khí thì vào khoảng Ngũ, Lục Chuyển. 
Mà lúc này, Mai Khê giẫm lên một đoàn huyết vân, phẫn nộ xông lên. Hai cỗ khí thế không phân trên dưới, lực lượng tương đương. Vương đạo và bá đạo. Hai loại Thiên Tử kiếm hoàn toàn tương phản này vừa mới va chạm, lập tức bộc phát ra kiếm ý cường đại. Hư không chấn động, kiếm khí như cầu vồng. Thiên địa dường như tối đen như mực, chỉ còn lại hai đạo quang mang, một đỏ và một vàng. Tất cả mọi người không khỏi dừng lại, nhìn hai người giữa bầu trời. La Vân cũng không có động thủ, mà là tiếp tục nhìn đất nước do chính tay mình tạo ra. Từng có lúc, y chỉ là thiếu niên trốn ở trong hầm ngầm. Bây giờ đã trở thành xã tắc chủ một phương, nắm giữ sinh mạng của hơn một tỷ sinh linh. Nhưng La Vân sẽ không bởi vậy làm xằng làm bậy, ngược lại trong lòng luôn có ý thức trách nhiệm mãnh liệt. Vô số người bị ảnh hưởng bởi lời nói và việc làm của họ. 
Xoạt! Kiếm khí huyết hồng cao ngàn trượng, mang theo khí tức hủy diệt. Thời không điên đảo, khai thiên tích địa. Sát khí đâm vào sau lưng mọi người đau đớn. 
Ầm!
Hai đạo kiếm khí tấn công. Dư ba lan tràn trăm dặm, hất bay những người khác. 
"Lực lượng thật mạnh, đây chính là người ứng kiếp sao?" Hồ mẫu cả kinh nói.
Cuộc đối đầu của người ứng kiếp không chỉ là cuộc đối đầu của bản thân. Cũng là cuộc đối đầu của ý trời. Một trong và một đục, một âm và một dương. Những người khác không dám tùy tiện nhúng tay, chỉ sợ bị kiếp lực ảnh hưởng. Đương nhiên, cao thủ giữa hai nước cũng đang âm thầm đề phòng. Vạn nhất phe mình không đánh lại, bản thân còn có thể giúp một chút.
“Ngươi không đánh lại ta.” Mai Khê cười lạnh. Cầm trong tay Tần Triều Thiên Tử kiếm. Đế Vương thân hình cao ngàn trượng, quan sát chúng sinh. Bên người vờn quanh âm dương ngũ hành. Bốn miền trước, sau, trái, phải là Xuân, Hạ, Thu, Đông, trên dưới là Âm Dương Thái Cực. Xung quanh có Huyền Giáp áo đen bảo vệ, mỗi người cao trăm trượng. Núi và biển ở dưới chân y, hiền lương lại ở sau người. 
Một kiếm vung ra, sặc sỡ loá mắt. Giống như không phải lực lượng của một người, mà là lực lượng của sông núi xã tắc. 
La Vân bên này cũng có một Pháp Thân tương tự. Một cái cứng rắn và một cái mềm mỏng. Hiện ra tình thế thủy hỏa bất dung. Hai người đánh càng ngày càng kịch liệt. Giơ tay nhấc chân đều làm thiên địa chấn động, phong vân biến ảo. Từ trên trời đánh tới phía dưới, lại từ dưới mặt đất đánh tới trên trời. Rất rõ ràng, La Vân đã có dấu hiệu chống đỡ không nổi.
Ầm!
Mai Khê một kiếm phá mở Hán Triều Thiên Tử pháp thể. Thân hình của La Vân rơi xuống từ trên chín tầng mây, đập sâu vào mặt đất không rõ sống chết. 
"Khặc khặc, ngươi đứng lên!" Hai mắt Mai Khê đỏ thẫm, hoàng bào Pháp Thân đen như mực uy áp mười phần.
Mỗi một chiêu La Vân thất bại, khí vận suy yếu một phần. Ngược lại, khí thế của Mai Khê càng ngày càng mạnh. 
Ầm!
Kiếm khí như cầu, bắc qua hư không. La Vân đứng lên phản kháng. Lại bị một kiếm chém xuống.
“Ha ha , ngươi chờ bị giết đi, trẫm lại tìm Lục Khiêm tính sổ, gia hỏa này bị ngươi giấu đi đâu rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận