Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Đột phá cùng nguy cơ (2)

【VIP】 Đột phá cùng nguy cơ (2)
Yêu Nguyệt Cầm Vạn long ngọc tỷ trong tay, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.
Rống! !
Vạn Long Ngọc Tỷ phát ra một tiếng long hống kinh thiên động địa.
Giao Long khắc hoạ trên đó giống như sống lại, hơn ngàn con Giao Long lớn nhỏ không đều phóng tới đám người.
Tập Nguyệt cầm Thần Tướng Hiện Hình Phù trên tay cũng thả ra hơn ba ngàn tên Hoàng Tuyền Đạo binh.
“Ồ? Thiên Cương viên mãn chuẩn pháp bảo. Ha ha ha, chuyến đi này không tệ. Ta ngược lại muốn xem Phong Đô còn có bảo vật gì.”
“Nhị đệ, giao cho ngươi. Ta đến chăm sóc Phong Đô.”
Thiên Công tướng quân sảng khoái cười to.
“Vâng, đại ca.”
Hai người còn lại mang theo những người khác nghênh chiến.
Thiên Công tướng quân bay về phía chỗ Già Lam đang bảo vệ phủ thành chủ.
“Tới rồi.”
Nội tâm Già Lam không chắc, nhưng vẫn tin tưởng Lục Khiêm sẽ ở thời khắc mấu chốt đi ra. Cho nên việc cấp bách trước mắt, vẫn là ngăn chặn một đoạn thời gian, chờ đợi Lục Khiêm xuất quan.
Oanh!
Cành cây phát tán ra bốn phía của Dong Thụ nhanh chóng co vào. Lấy phủ thành chủ làm trung tâm, hình thành một cái cây to lớn, bao trùm phủ thành chủ ở bên trong.
Bản thể của Già Lam là Dong Thụ ngàn năm.
Đừng thấy đây chỉ là cây, trải qua ngàn năm tu luyện, đã sớm đạt tới trình độ thủy hỏa bất xâm.
Đầu lâu treo trên ngọn cây cũng thay đổi thành từng cái Xương Binh khuôn mặt dữ tợn.
Mười nữ quỷ điều khiển Xương Binh, ý đồ bảo vệ cây. Chiến cuộc tiến vào giai đoạn gay cấn. Hai tỷ muội Yêu Nguyệt Tập Nguyệt hợp lại thành một.
Mượn nhờ Vạn Long Ngọc Tỷ và Thần Tướng Hiện Hình Phù, lại thêm hai tên Đạo Cơ sơ kỳ Trương Long Triệu Hổ, có thể miễn cưỡng quần nhau một trận cùng mọi người. Đối phương không chỉ hơn về số lượng cao thủ, mà chất lượng cũng vượt xa Phong Đô thành.
Xoạt!
Hỏa Quỷ phun ra hỏa xà, rơi vào trong đám Xương Binh. Một nữ quỷ kêu thảm sau đó hồn phi phách tán.
Răng rắc!
Cao thủ Tam Công giáo bắt lấy một nữ quỷ, cười gian bóp thành viên cầu lớn cỡ nắm đấm, sau đó nuốt xuống.
“A a! !”
Bỗng nhiên, phía dưới truyền đến tiếng kêu thảm của Triệu Hổ. Chỉ thấy hơn mười đạo phù lục dán ở trên người hắn, hỏa diễm vô biên bao phủ xuống, hồn phi phách tán tại chỗ.
“Cái này. . .”
Già Lam mở to hai mắt nhìn, trong lòng vừa phẫn nộ vừa sầu não.
Xương Binh chết còn có thể tái sinh. Nhưng đây đều là trụ cột vững vàng của Phong Đô thành, sau trận chiến ngày hôm nay, có thể Phong Đô thành sẽ nghênh đón nguy cơ diệt vong.
“Phong Đô tiên trưởng, ngươi có thể nhanh ra không.”
Già Lam thầm nghĩ trong lòng.
Oanh!
Xung quanh lóe lên một mảnh tái nhợt. Lôi đình thô to như thùng nước từ trên trời giáng xuống, đánh vào phía trên tán cây. Già Lam cảm giác thân thể giống như là bị hỏa thiêu, thần hồn ẩn ẩn dao động. Tán cây bị đốt ra một cái động lớn, nữ quỷ và Xương Binh tử thương vô số.
Không đợi Già Lam thở ra một ngụm, hơn mười đạo lôi đình thô to như thùng nước, lại rơi xuống lần nữa.
Tiếng sấm cuồn cuộn.
Khí tức hủy diệt truyền khắp bốn phương.
Trong hư không xuất hiện một bóng người đứng thẳng. Người này mang mặt nạ màu chàm, giống như ác quỷ từ trong địa ngục đi ra, phát ra tiếng cười khằng khặc quái dị.
Hơn mười đạo lôi đình rơi xuống. Quang mang chiếu sáng khiến cả tòa Phong Đô thành giống như ban ngày. Già Lam không có chút năng lực phản kháng nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn lôi đình rơi xuống.
Đến giờ phút này, Già Lam vẫn không muốn tránh ra. Cùng lắm thì không cần tấm nhục thân này nữa. Già Lam tin tưởng, chỉ cần Lục Khiêm xuất quan, tất cả đều sẽ được giải quyết.
Oanh!
Lôi đình che mất tán cây. Già Lam lấy lại tinh thần, phát hiện bản thân mình ở giữa biển lửa.
Một nữ tử tóc đỏ từ trong biển lửa đi ra. Dưới thân nữ tử cưỡi một đầu Tam Túc Kim Thiềm. Chính là nàng đã chặn một kích trí mạng kia.
“Ngài là. . .”
Già Lam chưa bao giờ thấy qua người này.
Thế nhưng từ hình dạng đến xem, chắc hẳn là một trong những hậu cung của Phong Đô đại nhân.
Hỏa diễm tán đi, Thiên Công tướng quân nhìn thấy một màn trước mắt, không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng:
“Kim Thiềm thật tuấn tú, ha ha, Phong Đô, ngươi thật sự là mang cho ta một món lễ lớn.”
Xoạt!
Dưới mây đen, có vô số Lôi Quỷ giương cánh bay ra.
Trong lúc di chuyển mang theo lôi điện. Nói cho cùng thì hiện tại Diễm Trung Tiên cũng chỉ có tu vi Đạo Cơ sơ kỳ. Chỉ có thể miễn cưỡng phòng ngự, không để đối phương tiến vào phủ thành chủ, quấy rầy Lục Khiêm tu hành.
“Đến lúc nào ngươi mới chịu xuất quan? Nếu không ta đưa ngươi đi là được.”
Diễm Trung Tiên câu thông Lục Khiêm.
Diễm Tâm Kim Cung có được năng lực truyền tống cung điện đến một cái phân hỏa khác.
Lục Khiêm không có trả lời, dường như vẫn đang tiến hành bế quan.
Diễm Trung Tiên hít sâu một hơi, tiếp tục quần nhau với Thiên Công tướng quân.
Nàng biết rõ tính cách của Lục Khiêm. Tất cả đều lấy bản thân nàng làm chuẩn.
Nếu như thực sự không được đành phải để những người này bọc hậu, tự mình mang theo Lục Khiêm truyền tống đến địa phương khác.
Lôi Đình và Lôi Quỷ muốn tìm tới cơ hội tiến vào tán cây, nhưng luôn bị Già Lam và Diễm Trung Tiên đánh lui ở thời khắc mấu chốt.
“Thiên Công tướng quân, ta và ngươi không thù không oán, vì sao tìm Phong Đô thành gây phiền phức?”
Sắc mặt Già Lam tái nhợt, nội tâm rất không cam lòng.
“Hắc hắc, các ngươi có nhiều bảo vật và dị thú như thế, lại là nhất phẩm mới tân tấn, không có căn cơ, không giết các ngươi thì giết ai?”
“Hơn nữa, ngươi không cần kéo dài thời gian.”
Thiên Công tướng quân trêu tức, tiếng sấm lại không ngừng vang lên.
Hắn không tin Lục Khiêm có thể ở trong thời gian ngắn như vậy đột phá.
Hơn nữa đột phá thì như thế nào?
Hắn là Đạo Cơ viên mãn, có được chín trăm chín mươi năm đạo hạnh.
Cho dù Phong Đô đột phá đến Đạo Cơ hậu kỳ, cũng chỉ hơn tám trăm năm đạo hạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận