Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Trăm năm trường quan

【VIP】 Trăm năm trường quan
“Không ngờ hắn ngăn cản được Chân Quân?”
Chỉ thấy, thân ảnh cao tới vạn trượng tay nâng đại địa này, chặn hai cái đại thủ ấn vỗ xuống. Nhận lực trùng kích, nửa người Phong Đô rơi vào trong đất, dù vậy vẫn chặn được một kích này.
Đám người lập tức xôn xao. Nhất là Đốc vương, khó có thể tin một Đan Kiếp cảnh, có thể ngăn cản công kích của Động Chân.
Nguyên Thần sinh ra pháp vực, pháp vực hấp thu năng lượng từ hư không vô ngần, xuyên qua hư không vô ngần, có được năng lực tìm kiếm vực ngoại.
Nhưng thân ở trong hư không vô ngần thời gian dài, cũng sẽ có nguy hiểm nhất định.
Tóm lại không thể ở lại trong hư không thời gian dài. Pháp vực của Động Chân cảnh hóa thành động thiên trong thể nội. Tương đương với có thêm một cái tiểu thế giới trong cơ thể, có thể ở lại trong hư không vô kỳ hạn.
Vì sao Động Chân được gọi là Chân Quân, là bởi vì bọn họ có được động thiên trong thể nội, ở trình độ nào đó, biết rõ bản chất của thế giới.
Lực chiến đấu của bọn họ cũng mạnh đến biến thái. Sử dụng động thiên trong thể nội, mọi cử động đều mang theo thế giới chi lực. Tu sĩ bình thường căn bản không cách nào chống cự.
Mà Phong Đô lại ngăn chặn được! !
Oanh!
Bắc Âm Phong Đô Sơn không ngừng lay động.
Pháp trận liên tục nhấp nháy, dường như một giây sau sẽ hủy diệt. Vạn trượng pháp thân của Lục Khiêm chậm rãi vỡ ra.
“Lực lượng thật cường đại!”
Lục Khiêm âm thầm kinh ngạc. Pháp lực trong thể nội nhanh chóng tiêu hao, chỉ có thể chèo chống mười hơi thở.
“Ồ?”
Lông mày Trung Nguyên Tử Quân nhíu lại, sắc mặt có chút bất ngờ.
Không nghĩ tới người này vẫn có thể ngăn cản. Thế nhưng cũng chỉ dừng ở bước này. Nghĩ tới đây, trên tay lão hơi dùng sức.
Oanh!
Bắc Âm Phong Đô Sơn chấn động càng thêm mãnh liệt.
“Hả?”
Vẫn không có rơi xuống dưới, lão và Câu Ly Thần Vương trong cõi u minh liếc nhau, đều có thể cảm giác được nội tâm đối phương kinh ngạc.
Oanh!
Lúc này, lại có một trận cự lực đánh tới. Bỗng nhiên Trung Nguyên Tử Quân cảm thấy cánh tay đau đớn một hồi.
Ầm!
Bỗng nhiên đại thủ ấn vỡ nát ra. Hóa thành quang mang đầy trời.
Một bên khác, Câu Ly Thần Vương cũng bị đạo cự lực này đẩy trở về.
Ba~ ba~!
Tiếng nổ liên tiếp vang lên.
Thân ảnh cao lớn đập vào mi mắt. Thân ảnh này cao ba trăm dặm, làn da thuần đen, mọc ra răng nanh, hai mắt như đuốc, bắn ra xích quang. So sánh với pháp thân của đám người, nhỏ bé như con kiến.
Người này chính là Huyền Lão Hắc Đế.
Vừa rồi chính là lão nâng Bắc Âm Phong Đô Sơn lên, đồng thời đẩy mọi người trở về.
“Ha ha, Câu Ly đạo hữu, đa tạ ngươi đã yểm trợ giúp ta. Trung Nguyên, để cái mạng nhỏ lại! !”
Huyền Lão Hắc Đế buông Bắc Âm Phong Đô Sơn xuống, quơ nắm đấm lên, trực tiếp nện về phía đầu Trung Nguyên Tử Quân.
“Động Chân?”
Trung Nguyên Tử Quân giận tím mặt, hiện tại mới biết mình trúng kế.
“Câu Ly! ! Lão phu…”
Bỗng nhiên Nguyệt Thần Vũ Nhân xuất hiện trước nắm đấm, hai tay cầm Thái Âm Bảo Kính, phát ra thanh quang thăm thẳm.
Ầm! ! !
Nắm đấm nện lên phía trên Thái Âm Bảo Kính, bộc phát ra thanh quang chói mắt. Thanh quang bao phủ đại địa trong chu vi ngàn dặm.
Chấn động càn quét vạn dặm. Trong lúc nhất thời, cát vàng vạn trượng, đất rung núi chuyển, y hệt cảnh tượng tận thế. Lục Khiêm đã sớm ở một khắc hai người giao thủ, trốn vào Bắc Âm Phong Đô Sơn.
Phong Đô Sơn theo dư âm của tiếng nổ, bay về phương xa, rời khỏi cái chiến trường chính này.
Sức chiến đấu của tu sĩ Động Chân thật sự làm cho người ta líu lưỡi. Nếu ba người buông tay ra giao chiến, đừng nói là nơi này, khả năng vùng đất mấy vạn dặm xung quanh Câu Ly vương triều đều sẽ biến thành phế tích.
Oanh!
Một đạo độn quang bay về phía hư không. Hóa ra là Trung Nguyên Tử Quân chạy.
“Hắc Quỷ, Câu Ly! Chờ đó cho ta! !”
Độn quang biến mất ở chân trời, xa xa truyền đến một tiếng quát phẫn hận.
Sau khi Trung Nguyên Tử Quân cân nhắc lợi hại, vẫn lựa chọn rời đi.
Nơi này là địa bàn của Câu Ly vương triều, đối phương lại có hai người, cho dù thắng lợi cũng là thắng thảm.
Cho nên tạm thời lựa chọn rút lui. Khói lửa tán đi, Huyền Lão Hắc Đế biến trở về nguyên hình, trước mặt là một cái quang cầu lớn.
“Mưu kế của đạo hữu thật hay.”
Câu Ly Thần Vương cười lạnh nói.
Lão thật sự muốn giết chết Huyền Lão Hắc Đế, chiếm Âm Cảnh Thiên Cung làm của riêng, bổ sung quyền hành cho Câu Ly vương triều.
Thật không nghĩ đến gia hỏa này tấn thăng Động Chân nhanh như vậy. Vừa rồi ngăn Trung Nguyên Tử Quân lại, đồng thời chủ động dời thành trì đến, lại biến thành chứng cứ trì hoãn thời gian. Một khi chuyện hôm nay truyền ra, như vậy lão và Huyền Lão Hắc Đế xem như triệt để trói chặt. Sẽ không còn ai tin bọn hắn không có chút liên quan nào.
“Ha ha, hai người chúng ta chính là bạn tri kỉ vạn năm, không phải sao?”
Huyền Lão Hắc Đế nháy mắt ra hiệu, sắc mặt rất là thoải mái.
Hai người đấu lâu như vậy, Huyền Lão Hắc Đế rất thích nhìn dáng vẻ kinh ngạc của người nọ.
“Hừ, đừng đắc ý, về sau ngươi cố gắng mà chịu đựng.”
Câu Ly Thần Vương hừ lạnh một tiếng, biến mất không thấy gì nữa.
Lúc này, mọi người Âm Cảnh Thiên Cung mới thả lỏng một hơi.
“Chúc mừng cung chủ thần công đại thành! !”
Cổ Thương Thiên chắp tay thở dài.
“Chúc mừng cung chủ!”
“Ha ha, rốt cục Âm Cảnh Thiên Cung cũng có ngày mở mày mở mặt.”
Ngũ Đấu Linh Quân hoặc hưng phấn, hoặc thận trọng, hoặc mừng thầm.
Khả năng có người bất mãn trong lòng, nhưng ở dưới trường hợp này cũng không dám nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận