Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Bồng Lai du ký, Câu Ẩn linh trận(3)

【VIP】 Bồng Lai du ký, Câu Ẩn linh trận(3)
Lúc này, Kiếm Chủ nhẹ nhàng mở mắt, trong mắt lóe lên kiếm quang lăng lệ.
“A Lê nói như thế nào?”
Thanh âm già nua của Kiếm Chủ vang lên.
“Nàng nói sẽ có người tới, người như Lục Khiêm cực kì không ổn định, thế nhưng khi đó sẽ không ra tay, mà đổi thành một người khác. Cụ thể là ai, A Lê cũng không nhìn thấu.”
Kiếm Chủ cười cười, không nói gì.
Trước mặt cửa ải quan trọng nhất trong cuộc đời, lão vẫn vô ý thức tìm kiếm đến vận mệnh mà trước đây chẳng thèm ngó tới.
Thật sự có vận mệnh sao?
Truyền thuyết nói tu vi càng cao càng bị trời ghét. Thiên Hà, Thái U, thậm chí các Đan Kiếp khác tử vong, cũng không chạy khỏi vận mệnh.
Nhưng Kiếm Chủ không tin. Lão từ một người có tư chất bình thường đi đến hôm nay, là dựa vào mưu lược và sự can đảm. Nếu quả thật tin số mệnh, chỉ sợ hiện tại đã sớm chết.
“Sau khi bế quan đi ra, ta dự định tìm cơ hội thu hồi quyền hạn Địa khí đại trận.”
Kiếm Chủ nhìn về phía Khúc Tố Anh.
“Thế nhưng nếu hắn không đồng ý thì sao?”
Khúc Tố Anh nói.
“Hiểu chi lấy lý, lấy tình động. Chắc hẳn các đạo hữu khác cũng nghĩ như vậy.”
Đồ vật có thể quyết định vận mệnh của mảnh thiên địa này, nên giao ra cho tất cả mọi người quyết định mới đúng.
Lục Khiêm là người có cảm xúc không ổn định, thực sự khó gánh vác được chức trách lớn.
Dễ dàng lạc lối, không đúng, bản thân người này đã đang bên trong lạc lối rồi.
Nếu không phải Thái U bao che, chỉ sợ Lục Khiêm đã sớm phơi thây đầu đường.
“Vâng!”
Khúc Tố Anh lui ra.
Bên trên ngọn núi, chỉ còn lại một mình Kiếm Chủ. Không biết tại sao, luôn cảm giác tâm thần có chút không tập trung, dường như có đại sự gì sắp xảy ra.
Thiên kiếp làm nhiễu loạn linh cảm trong lòng, trong lúc nhất thời cũng không thể nào tìm được nguồn gốc.
“Bỏ đi, bỏ đi!”
Kiếm Chủ có chút tâm phiền ý loạn, xua hết tạp niệm trong đầu.

Cung điện Yêu tộc.
Giao Long Đạo Chủ nhắm mắt tĩnh tọa. Lúc này, một bóng người xông vào.
Người này mắt vàng tóc vàng, chính là Kim Bằng Đạo Chủ.
“Đại ca, nghe nói Kiếm Chủ sắp độ kiếp rồi, chúng ta có xuất thủ hay không?”
Một khi Nhân tộc sinh ra Chân Đan, về sau sẽ có chút khó khăn.
“Không sao, giết Kiếm Chủ, ai thay nhóm chúng ta giết Lục Khiêm? Hơn nữa không cần nhóm chúng ta xuất thủ, cũng có người muốn giết hắn, nhìn xem là được.”
Giao Long Đạo Chủ cười nói.
Từ trước đến nay Giao Long nhất tộc âm hiểm xảo trá, nắm chắc lòng người.
Trước kia thích hợp giải quyết nhanh chóng, là bởi vì lúc ấy nhân loại nhỏ yếu.
Một khi có ngoại địch cường đại, đám người này sẽ lập tức liên hợp lại.
Hiện tại không giống nữa, Nhân tộc xuất hiện người có tu vi bình thường, lại khống chế tất cả mọi người. Chỉ sợ những người này còn lo lắng hơn so với bọn họ, cho nên Giao Long Đạo Chủ căn bản không thèm để ý.
Chỉ cần lẳng lặng chờ đợi Nhân tộc tự sụp đổ là được.
“Đúng rồi, tiến độ Bồng Lai pháp trận như thế nào?”
Giao Long Đạo Chủ hỏi.
“Không đến một phần trăm, chí ít còn phải cẩn mười năm nữa.”
Kim Bằng Đạo Chủ nói.
Pháp trận vô cùng to lớn, cự ly truyền tống càng xa, tài liệu tiêu hao càng nhiều.
Có thể thấy nơi pháp trận này truyền đến, tối thiểu cũng ở xa trăm vạn dặm.

Diễm Tâm Kim Cung.
Phòng luyện đan. Đan lô cháy hừng hực. Ánh sáng đỏ thẫm chiếu lên mặt người âm tình bất định.
Trước mặt Lục Khiêm có một cái pháp trận chu vi ba thước. Lấy kim tuyến làm cốt, sợi đồng làm khớp. Vạn Niên Hàn Băng tô điểm, Xích Ngọc ngàn năm là phù, Giao Long tinh huyết là đường vân.
Đường vân giăng khắp nơi, dùng nửa tháng, mới lần mò ra một cái pháp trận như thế.
Pháp trận lóe lên quang mang. Khói xanh bốc lên, hình thành pháp lục màu xanh. Khí tức không tên tràn ngập ra.
Hoàng Tuyền Nại Hà Kim Kiều thăm dò vào trung tâm pháp trận. Lúc này, Lục Khiêm xuyên thấu qua pháp trận, nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng nổi.
...
Phù lục màu xanh nhẹ nhàng trôi nổi. Pháp trận phía dưới phát ra lục quang thăm thẳm. Từng sợi khói xanh từ trong pháp trận toát ra. Lần này khí tức càng thêm rõ ràng.
Câu Ẩn pháp trận thông qua hắc nhưỡng thành công định vị được vị trí.
Nội tâm Lục Khiêm có chút mừng rỡ, đúng là khí tức một phương thế giới khác, có hi vọng rồi.
Một đầu của Hoàng Tuyền Nại Hà Kim Kiều ở bên ngoài, một đầu khác thì thăm dò vào bên trong pháp trận.
“Ồ? Vẫn không thể truyền tống đi qua sao?”
Lục Khiêm nghĩ thầm.
Dường như Hoàng Tuyền Nại Hà Kim Kiều đụng tới một màng mỏng, tâm thần và pháp lực đều bị ngăn cản.
“Hay là thông qua Đỗng Sát Thần Nhãn nhìn một chút?”
Cũng không phải là hắn nhất định phải truyền tống đi qua. Mà chỉ là muốn dùng Đỗng Sát Thần Nhãn xem một cái mà thôi.
Lúc này, Thần Mục trên mi tâm Lục Khiêm mở ra, tất cả tin tức về thế giới xung quanh hiện ra không sót cái gì.
Ánh sáng kim sắc theo Hoàng Tuyền Nại Hà Kim Kiều đi vào một chỗ khác. Trong nháy mắt đi vào, Lục Khiêm liền nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận