Bản Tọa Vũ Thần

Chương 88: Lang Thủ Sơn, Huyết Lang Trại!

**Chương 88: Lang Thủ Sơn, Huyết Lang Trại!**
"Ha ha, như thế này mới thú vị, lại đến!"
Dường như không thể chờ đợi thêm, sau một tiếng cười lớn, Long Thiên không lùi mà tiến, lao thân về phía trước, tay không tấc sắt xông vào trong mưa kiếm hoa đầy trời.
Thi triển Du Long Bộ, Long Thiên tựa như một con cá, tự nhiên di chuyển giữa kiếm hoa trảo ảnh, đôi tay không khi thì chỉ, khi thì trảo, hoặc chưởng, hoặc quyền... Điểm, đâm, bắt, cầm, đập, bổ, nện, treo... Tiêu sái thong dong, thành thạo điêu luyện!
Vạn Linh Thanh và Cổ Kiếm Hùng càng đánh càng kinh hãi, bộ tổ hợp kỹ này của hai người đã lập nên uy danh hiển hách, dù đối mặt trung giai Vũ Vương cũng có thể chiến thắng, cho dù đối mặt cao giai Vũ Vương cũng có lực đánh một trận, ai ngờ trước mặt Long Thiên tay không tấc sắt lại bó tay bó chân, hoàn toàn không phát huy ra uy lực vốn có!
Hai người càng đánh càng cảm thấy lạnh lẽo trong tim, Long Thiên lại càng đánh càng cảm thấy thoải mái, chiến đến lúc vui vẻ tột độ, nhịn không được cất tiếng thét dài.
Trong tiếng thét dài, Long Thiên đột nhiên áp sát về phía trước, song chưởng cùng xuất ra, chưởng phong gào thét hùng hồn áp bách khiến Vạn Linh Thanh và Cổ Kiếm Hùng đều không khỏi hô hấp trì trệ.
Ngay tại khoảnh khắc điện quang hỏa thạch này, Long Thiên tay phải chập ngón tay như kiếm, điểm ra như thiểm điện, trúng ngay huyệt Khúc Trì ở khuỷu tay phải của Cổ Kiếm Hùng, Cổ Kiếm Hùng chỉ cảm thấy cánh tay phải tê rần, "keng" một tiếng, trường kiếm tuột tay rơi xuống đất.
Lập tức Long Thiên thân hình xoay nửa vòng, tay trái bấm tay thành trảo, đã chế trụ chặt vai Vạn Linh Thanh, "răng rắc" một tiếng, khớp nối cánh tay trái của Vạn Linh Thanh đã bị tháo xuống.
Hai người quá sợ hãi, bứt ra lui nhanh, Long Thiên cười ha ha một tiếng, cướp bước lên trước, một chiêu "Song Long Xuất Hải" song quyền đánh ra. Vạn Linh Thanh và Cổ Kiếm Hùng đều kêu lên một tiếng đau đớn, lui thế càng nhanh.
Long Thiên còn đợi truy kích, nhưng không ngờ Vạn Linh Thanh và Cổ Kiếm Hùng vừa mới đặt chân xuống đất, chợt mượn lực bay lên, vọt người lên không trung, ngay cả chào hỏi cũng không có, quay người bỏ chạy.
Vũ Vương cường giả, nguyên lực trong cơ thể chuyển hóa thành chân nguyên, đã có thể ngự không phi hành trong thời gian ngắn. Nhưng loại Vũ Vương như Vạn Linh Thanh và Cổ Kiếm Hùng, chưa đến trước mắt sinh tử đã bỏ trốn gọn gàng linh hoạt như vậy, ngay cả một câu khách sáo cũng không có, thật sự hiếm thấy!
Long Thiên hơi sững sờ, lập tức hừ lạnh một tiếng, cũng vọt người bay lên, định ngự không đuổi theo. Đã trở mặt, không cần nương tay.
Nhưng điều Long Thiên không ngờ là, Vạn Linh Thanh và Cổ Kiếm Hùng lại rất có thiên phú trong việc chạy trốn, mở ra một con đường riêng, quả thực ngoài dự liệu!
"Li!"
Chỉ nghe Vạn Linh Thanh cắn môi rít lên, Thiên Nhãn Ưng vẫn xoay quanh trên không trung nghe tiếng lao xuống với tốc độ cao.
Vạn Linh Thanh và Cổ Kiếm Hùng đồng thời rung tay ném ra, hai sợi dây thừng mềm mại chuẩn xác quấn lấy móng vuốt Thiên Nhãn Ưng, Thiên Nhãn Ưng lập tức vỗ cánh bay nhanh, hai người mượn nhờ ưng lực, chạy trốn với tốc độ cao, Long Thiên đuổi theo không kịp!
Long Thiên lơ lửng giữa không trung, nhất thời sửng sốt, một lát sau, mới dở khóc dở cười rơi xuống đất, lắc đầu thở dài: "Đường đường hai tên Vũ Vương, vậy mà, vậy mà..."
Vạn Linh Thanh và Cổ Kiếm Hùng đã chạy thoát, Tiêu Dao Tử sau khi lắc đầu thở dài vài tiếng, liền trả lại quyền khống chế thân thể cho Long Thiên, dù sao, điều khiển thân thể Long Thiên, ít nhiều cũng tiêu hao lực lượng linh hồn của hắn
Một lần nữa thu hồi quyền khống chế thân thể, Long Thiên nhịn không được chế nhạo nói: "Lão đạo, ngươi không phải khoác lác tự mình bây giờ có thể phát huy ra thực lực Vũ Hoàng sao? Sao lại để bọn hắn hai cái thong dong đào tẩu?"
"Nói nhảm, ngươi cũng không phải không thấy được, ai có thể nghĩ tới đường đường hai tên Vũ Vương, vậy mà không biết xấu hổ như vậy, còn chưa làm gì, ngay cả máu còn chưa thấy, thế mà đã nhanh chân bỏ chạy, lại thêm Thiên Nhãn Ưng trợ lực, làm sao còn đuổi kịp?" Tiêu Dao Tử bất mãn phản bác.
"Cũng phải, Thiên Nhãn Ưng kia thật không hổ là dị chủng trân cầm, tốc độ vậy mà nhanh chóng như thế!" Long Thiên không khỏi gật đầu nói.
"Kỳ thật chủ yếu vẫn là do xuất kỳ bất ý, nếu ta sớm có phòng bị, Thiên Nhãn Ưng thì sao, cũng chưa chắc có thể bình yên bỏ chạy dễ dàng như vậy." Tiêu Dao Tử hậm hực lẩm bẩm.
"Thôi, không nói những thứ này nữa." Long Thiên đột nhiên di chuyển, toàn lực chạy như bay.
"Ai, Long tiểu tử, người đã đi rồi, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?" Tiêu Dao Tử kêu lên.
"Lão đạo ngươi hồ đồ, nếu Vạn Linh Thanh bọn hắn chạy đến chỗ an toàn, lại thả Thiên Nhãn Ưng truy tung ta thì sao? Lần sau lại đến, nói không chừng sẽ là Vũ Hoàng cường giả!" Long Thiên trong lúc chạy vội không chút khách khí quát lên.
"Úc, điều này cũng đúng..." Tiêu Dao Tử lẩm bẩm một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Lang Thủ Sơn, Huyết Lang Trại!
Đây là địa bàn chiếm cứ của sơn tặc Huyết Lang Bang, cách kinh thành Thiên Khôi thành khoảng ba bốn ngày lộ trình, bang chủ cùng mấy vị đương gia cũng bất quá là cao giai Vũ Sư tu vi. Theo lý thuyết, Thiên Khôi đế quốc sẽ không dễ dàng tha thứ cho bọn chúng chiếm cứ ở đây, sớm nên tiêu diệt mới đúng.
Nhưng Huyết Lang Bang đã chiếm cứ ở đây nhiều năm, vẫn luôn bình yên vô sự. Có lời đồn nói bang chủ Huyết Lang Bang là ngoại môn đệ tử của Thương Nguyệt Môn, hàng năm đều dâng lên đại lượng tiền tài hiếu kính Thương Nguyệt Môn, cho nên không ai dám động thủ với bọn chúng.
Lời đồn không biết thật giả, Thương Nguyệt Môn cũng chưa từng thừa nhận, nhưng Huyết Lang Bang nhiều năm qua vẫn bình an vô sự lại là thật
Đương nhiên, Huyết Lang Bang cũng rất thức thời, chưa từng trêu chọc những thế lực chính thức cùng các vũ giả tông phái lớn, chỉ ra tay với những thương nhân hoặc đội buôn phổ thông, ngẫu nhiên cũng nhận một chút việc làm lính đánh thuê, không có nhân chủ tinh thần trọng nghĩa bạo rạp nào chủ động tìm bọn họ gây phiền phức, cho đến nay vẫn sống khá dễ chịu.
Bất quá, mọi thứ luôn có ngoại lệ, như hiện tại, dưới Lang Thủ Sơn, có một thân ảnh mượn nhờ rừng núi yểm hộ, nhanh chóng tiến về Huyết Lang Trại trên núi.
Bóng người am hiểu sâu thuật tiềm hành ẩn nấp, thân hình hoàn mỹ dung hợp trong bóng đêm rừng núi, cho dù có người đi qua bên cạnh, cũng chưa chắc có thể phát hiện.
Chỉ có vào những thời điểm rất ít, ngẫu nhiên có ánh trăng lướt qua mặt hắn, mới có thể thấy rõ, đó là một gương mặt trẻ tuổi thanh tú, bóng người này, tự nhiên chính là Long Thiên.
Từ khi kinh sợ Vạn Linh Thanh và Cổ Kiếm Hùng chạy mất ngày đó, phi tốc rời đi, Long Thiên không dám chủ quan, dịch dung xong mới lần nữa lên đường, quả nhiên một đường vô sự, bình an xuyên thành qua trấn, dần dần tiếp cận Thiên Khôi thành.
Bất quá đến nơi này, Long Thiên lại dừng lại, không tiếp tục đi tới, nguyên nhân là vì Huyết Lang Bang.
Lúc trước Long Triết một nhà thảm tao sát hại, mặc dù chủ mưu là Long Đằng và Long Tường, nhưng Huyết Lang Bang này lại là những kẻ chấp hành cụ thể. Tuy rằng chủ mưu đều đã bị chặt đầu, nhưng không có nghĩa Long Thiên sẽ buông tha Huyết Lang Bang.
Hơn nữa Huyết Lang Bang không có cường giả gì, thực lực mạnh nhất cũng chỉ là cao giai Vũ Sư, với thực lực hiện tại của Long Thiên, thêm vào thủ đoạn ám sát xuất quỷ nhập thần, đối phó một cái Huyết Lang Bang cũng không tính quá khó khăn.
Về phần lời đồn Huyết Lang Bang có hậu trường là Thương Nguyệt Môn, Long Thiên không quá tin tưởng, với thực lực của Huyết Lang Bang, một năm tích lũy tuy có thể có chút tài phú, nhưng chưa chắc lọt vào mắt những đại tông môn như Thương Nguyệt Môn, Thương Nguyệt Môn bây giờ không cần thiết vì thế mà mang tiếng xấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận