Bản Tọa Vũ Thần

Chương 116: Túy Bút Thư Sinh

**Chương 116: Túy Bút Thư Sinh**
Đàm phu tử này thích rượu như mạng, cả ngày say khướt, thu nhập duy nhất chính là mỗi ngày cùng bọn họ vào thành, tại chợ viết thư thuê cho người khác, kiếm được vài đồng tiền.
Vợ chồng Lăng Tuyệt Phong thấy hắn đơn độc hiu quạnh, thương hại hắn, ngày thường cũng thường xuyên giúp đỡ hắn một chút, không ngờ hôm nay lão già này lại say khướt, lại xông ra chặn trước mặt bọn họ. Đây chính là lúc nào cũng có thể mất mạng, bảo hai vợ chồng sao không sốt ruột?
Đàm phu tử thân thể gầy gò đứng ở đó, phảng phất một cơn gió liền có thể thổi bay. Nghe được tiếng la của Lăng Tuyệt Phong, hắn quay đầu mỉm cười: "Lăng gia tiểu tử, hai người các ngươi đều là hài tử tốt, chuyện hôm nay là do ta liên lụy."
"Hai vợ chồng các ngươi năm đó đi vào khu dân nghèo này đặt chân, ta liền biết các ngươi không phải người bình thường, chỉ là không tiện vạch trần. Không nghĩ tới hôm nay cuối cùng vẫn là bị ta liên luỵ, bại lộ thân phận, những người này hẳn là tới tìm ta!"
"Bất quá các ngươi yên tâm, có ta ở đây, hôm nay định bảo đảm vợ chồng các ngươi bình yên rời đi!" Đàm phu tử nói đến đây, cười ngạo nghễ, trong thần sắc ẩn ẩn lộ ra khí phách hơn người.
Quay đầu nhìn ba người Lữ Kiếm trước mặt, trong mắt Đàm phu tử đột nhiên tinh mang lóe lên, cả người khí thế lập tức khác hẳn. Thân thể gầy yếu vẫn có chút còng xuống, nhưng một cỗ hạo nhiên hào hùng khí thế cường đại lại từ trên người hắn thản nhiên phát ra.
"Thương Nguyệt Môn phải không? Đừng lại liên luỵ người vô tội, ta ngay ở chỗ này, thả bọn hắn đi!" Thanh âm Đàm phu tử không lớn, nhưng lại tự nhiên mang theo một cỗ uy thế khó mà kháng cự.
Mặc dù Đàm phu tử khí thế bức người, nhưng ba người Lữ Kiếm phụng mệnh bắt giữ Lăng Tuyệt Phong hai người, sao dám bởi vì một lời của hắn mà từ bỏ? Lén nhìn Cừu trưởng lão, chỉ thấy Cừu trưởng lão đang nhìn chằm chằm Đàm phu tử, chau mày, hiển nhiên cũng đang suy đoán lai lịch của hắn.
Trông thấy ba người Lữ Kiếm dò hỏi, Cừu trưởng lão khẽ gật đầu, nháy mắt. Đã nhìn không ra lai lịch của Đàm phu tử, ngược lại không ngại để Lữ Kiếm bọn hắn thăm dò một chút.
Nhìn thấy Cừu trưởng lão ám chỉ, ba người Lữ Kiếm không do dự nữa, đều cầm binh khí hướng Đàm phu tử tới gần, miệng nói: "Lăng Tuyệt Phong vợ chồng giết quản sự Thương Nguyệt Môn ta, tội không thể tha thứ, lão tiên sinh xin tránh ra, nếu không..."
"Nếu không thì như thế nào?" Đàm phu tử trừng mắt, cười lạnh nói: "Rõ ràng là các ngươi làm sai trước, lại còn làm ra vẻ ta đây, ỷ thế hiếp người, hắc hắc, Thương Nguyệt Môn những năm gần đây, thật sự là càng ngày càng không có dáng vẻ..."
"Thương Nguyệt Môn làm việc, không cho người khác xen vào, ngươi đã không chịu tránh ra, vậy đừng trách chúng ta đắc tội!" Lữ Kiếm hét lớn một tiếng, cùng Thiết Hùng, Phùng Bảo An đồng thời xuất thủ, trong nháy mắt hướng Đàm phu tử tấn công mà đi.
"Ta liền xen vào, các ngươi có thể làm gì?"
Đàm phu tử thấy vậy sắc mặt lạnh lẽo, trong tay chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một cây bút, hừ lạnh một tiếng, bút trong tay hời hợt vung lên, vẽ một đường trước người.
"Phanh, phanh, ầm!"
Nhìn như nhẹ nhàng vung lên một nét vẽ, ba người Lữ Kiếm lại đồng thời như gặp phải trọng kích, từng người binh khí tuột tay, thân thể bay ngược mà ra, tại chỗ ngã lăn, chật vật không chịu nổi.
"Túy bút kinh vân thiên, bút xuất động giang hồ!"
Cừu trưởng lão bỗng dưng la thất thanh, trong hai con ngươi tràn ngập vẻ sợ hãi: "Ngươi, ngươi là 'Túy Bút Thư Sinh' Đàm Vân Thiên năm đó?"
"Túy bút kinh vân thiên, bút xuất động giang hồ!" Đàm Vân Thiên lắc đầu than nhẹ: "Không nghĩ ra mười năm không xuất hiện, trong giang hồ còn có người nhớ kỹ ta Đàm Vân Thiên!"
Nghe được Đàm Vân Thiên thừa nhận, trong lòng Cừu trưởng lão càng thêm sợ hãi.
"Thiên cao trường phong, Thiên Khôi song anh; Lãnh Nguyệt Kinh Không, Thương Nguyệt song hùng!"
Trong đám võ giả của đế quốc Thiên Khôi, từ trước đến nay có thuyết "Song anh" "Song hùng", "Song hùng" chính là tông chủ hiện tại của Thương Nguyệt Môn – Thương Lãnh Nguyệt và đại trưởng lão Thương Kinh Không; "Song anh" chính là "Túy Bút Thư Sinh" Đàm Vân Thiên và "Lăng Phong công tử" Lăng Trường Phong.
Bốn người này, ba mươi năm trước đều là cường giả Vũ Hoàng, mà lúc đó tuổi bọn họ đều chỉ khoảng ba mươi.
Có thể xưng kinh tài tuyệt diễm, thiên phú hơn người.
Hiếm thấy nhất là, quan hệ giữa bốn người rất sâu đậm, tuy có lòng tranh đua, lại không có ý đố kỵ tài năng. Bọn họ vừa tương hỗ khích lệ, lại vừa nâng đỡ lẫn nhau. Trong vòng hai mươi năm tung hoành giang hồ, xông ra danh tiếng thật lớn, phong quang có thể nói nhất thời vô song!
Nhưng kỳ quái là, mười năm trước, Thương Lãnh Nguyệt tiếp chưởng Thương Nguyệt Môn vị trí Tông chủ, Thương Kinh Không đảm nhiệm trưởng lão. Thế nhưng Lăng Trường Phong và Đàm Vân Thiên lại đột nhiên mai danh ẩn tích, không biết tung tích.
Thương Lãnh Nguyệt và Thương Kinh Không đã từng phát giang hồ lệnh treo giải thưởng, nhưng thủy chung không tìm được tung tích hai người. Chuyện này cũng trở thành một trong những nghi án lớn chưa có lời giải của giang hồ võ giả đế quốc Thiên Khôi, đến nay chưa giải.
Bây giờ đột nhiên nghe lão đầu gầy gò nho nhỏ trước mắt này chính là "Túy Bút Thư Sinh" Đàm Vân Thiên năm đó, bảo Cừu trưởng lão sao không kinh ngạc? Phải biết, năm đó "Song anh song hùng" thành danh, hắn vẫn chỉ là một võ giả trẻ tuổi. Hiện tại cũng chỉ bất quá vừa mới tấn cấp sơ giai Vũ Hoàng cảnh giới.
Mà Thương Lãnh Nguyệt bây giờ đã là cao giai Vũ Hoàng, Thương Kinh Không cũng ở vào trung giai Vũ Hoàng trạng thái đỉnh phong, tùy thời có khả năng tấn cấp cao giai, Đàm Vân Thiên năm đó chính là nhân vật nổi danh cùng bọn hắn. Cảnh giới hẳn là không thể so với hai người thấp hơn, tóm lại không phải hắn Cừu trưởng lão có thể chống lại.
"Nguyên lai là Đàm tiền bối, vãn bối Thương Nguyệt Môn Cừu Trăn Viễn, bái kiến Đàm tiền bối, chỗ đắc tội, mong rằng rộng lòng tha thứ!" Cừu Trăn Viễn liền vội vàng tiến lên, thật sâu cúi đầu, cung kính đến cực điểm.
"Cầu thật tròn? !"
Nghe được cái tên này, nhìn lại hình thể Cừu Trăn Viễn, trong đám người Long Thiên không khỏi vui lên. Thật đúng là người cũng như tên, cha mẹ Cừu Trăn Viễn ngược lại rất có tầm nhìn trước.
"Ừm!" Đàm Vân Thiên thản nhiên nhận lễ của Cừu Trăn Viễn, ánh mắt liếc nhìn một vòng sau lưng hắn, lúc này mới nói: "Một sơ giai Vũ Hoàng, hai cái Vũ Vương, bốn cái Vũ Quân, còn lại đều là chút Vũ Sư, Đại Vũ Sư, Thương Nguyệt Môn chỉ đến ít người như vậy? Thương Lãnh Nguyệt, Thương Kinh Không không đến?"
"Tông chủ tọa trấn tông môn, đại trưởng lão hành tung bất định, xác thực đều không đến!" Cừu Trăn Viễn cẩn thận từng li từng tí trả lời.
"A?" Đàm Vân Thiên thật sâu nhíu mày, phảng phất tự nói một mình: "Chẳng lẽ là ta đoán sai? Các ngươi không phải vì ta mà đến?"
"Nếu là biết tiền bối ở đây, chúng ta sao dám làm càn như thế?" Cừu Trăn Viễn đầu đầy mồ hôi lạnh, vẻ mặt cầu xin nói.
Cừu Trăn Viễn lòng tràn đầy sợ hãi, không dám nhìn chằm chằm Đàm Vân Thiên. Nhưng Long Thiên thờ ơ lạnh nhạt lại phát hiện, khi nghe Thương Lãnh Nguyệt và Thương Kinh Không không đến, Đàm Vân Thiên có một biến hóa rất nhỏ, phảng phất như trong lòng buông lỏng một hơi.
Sau đó, sắc mặt Đàm Vân Thiên biến đổi, trở nên vô cùng khó coi, giống như một bộ muốn thổ huyết nhưng lại nhả không ra. Hắn hung hăng thở mấy hơi, lúc này mới nói giọng khàn khàn: "Nói như vậy, Thương Nguyệt Môn các ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy, không phải hướng ta đến?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận