Bản Tọa Vũ Thần

Chương 169: Tạ Tĩnh

**Chương 169: Tạ Tĩnh**
"Thật sao, các ngươi có tất cả bao nhiêu người, gặp phải dong binh đoàn nào?" Thường sư huynh nhìn chằm chằm Long Thiên, khinh thường bĩu môi hỏi.
"Chúng ta có tất cả sáu người, gặp phải Cuồng Phong dong binh đoàn." Long Thiên thành thật trả lời, kỳ thật bên trong Liên Vân sơn mạch hắn cũng chỉ biết mỗi cái tên Cuồng Phong dong binh đoàn.
"Cuồng Phong dong binh đoàn?" Trương Siêu ở bên cạnh tiếp lời nói ra: "Rất giống tác phong của bọn hắn, bất quá tiểu huynh đệ ngươi vậy mà có thể trốn thoát th·e·o trong tay bọn họ, vận khí thật đúng là không tệ."
"Chúng ta thấy không địch lại, liền phân tán ra chạy trốn, có lẽ ta thật sự là có vận khí tốt đi." Long Thiên thong thả nói, hắn chỉ là tìm cho mình một cái cớ tiếp cận đối phương, đối phương tin thì tốt, không tin cũng không sao cả. Bất quá có lẽ là do tuổi tác và tướng mạo của Long Thiên quá có tính lừa gạt, đối phương tựa hồ đã tin tưởng.
"Tiểu huynh đệ, vậy ngươi tiếp theo có dự định gì?" Tạ Tĩnh lúc này đi tới trước người Long Thiên, dò xét hắn một chút, nhẹ giọng cười nói.
Tạ Tĩnh vừa đến gần, Long Thiên lập tức ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi, hương vị rất nhẹ, nhưng lại vô cùng dễ chịu. Long Thiên không khỏi nhìn nàng thêm hai lần, thấy nàng cũng chỉ tầm mười tám mười chín tuổi, gương mặt xinh đẹp cực kì tinh xảo, xinh đẹp động lòng người.
Có lẽ là do thường xuyên hoạt động ở bên ngoài, làn da của nàng không trắng nõn, mà lại có màu lúa mì khỏe mạnh, bất quá lại phi thường tinh tế, tỉ mỉ.
Một thân trang phục màu xanh nhạt, hoàn mỹ làm nổi bật dáng người mỹ lệ của nàng, bộ n·g·ự·c đầy đặn kiều đĩnh, vòng eo thon mềm mại tinh tế, đôi chân dài thon thả thẳng tắp, vừa ôn nhu lại mang theo khí chất có chút dã tính, phối hợp với giọng nói tinh tế, nhu mì của nàng, đơn giản chính là một尤物 trời sinh.
"Ta và các đội hữu đã hẹn, nếu như không có chuyện gì, liền đến Nguyên Vũ Thành hội hợp, thế nhưng, ta bị lạc đường!" Long Thiên nói.
Long Thiên trước đó nghe bọn hắn nói muốn đến Nguyên Vũ Thành, dứt khoát liền bịa ra lý do như vậy, xem có thể hay không để cho bọn hắn mang mình cùng đi, mình liền có thể giả bộ như vô tình nghe ngóng một ít chuyện.
"Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì đấy, có tin ta móc hai tròng mắt của ngươi ra không?" Nhìn thấy Long Thiên đang đánh giá Tạ Tĩnh, Thường sư huynh lập tức dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Long Thiên, tức giận quát.
Long Thiên sửng sốt, còn chưa kịp nói gì, Tạ Tĩnh đã nhíu đôi lông mày thanh tú, nói ra: "Thường sư huynh, ngươi nói cái gì đó?"
Thấy Tạ Tĩnh giữ gìn Long Thiên, Thường sư huynh trong lòng càng thêm khó chịu, nói ra: "Tạ sư muội, tiểu tử này lai lịch không rõ, vẫn là nên cẩn thận thì hơn."
Nói xong, Thường sư huynh lại lớn tiếng quát Long Thiên: "Có nghe thấy không tiểu tử? Còn không mau đi đi,
Nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi."
"Thường sư huynh, huynh quá đáng!" Tạ Tĩnh càng thêm bất mãn, tức giận nói ra: "Long Thiên đệ đệ nhìn qua thực lực không cao, lại còn một thân một mình, Liên Vân sơn mạch nguy hiểm như vậy, huynh bảo hắn một mình rời đi, không an toàn chút nào!"
Nói đến đây, Tạ Tĩnh quay người nói với Long Thiên: "Long Thiên đệ đệ, ngươi cứ đitheo chúng ta, vừa vặn chúng ta cũng muốn đến Nguyên Vũ Thành, mọi người cùng nhau cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau."
Nói xong, Tạ Tĩnh không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của Thường sư huynh, lôi kéo Long Thiên trở lại đất cắm trại. Thường sư huynh không nói gì nữa, cũng im lặng đi theo trở về ngồi xuống, bất quá lại hung hăng trừng Long Thiên một chút, phảng phất như đang cảnh cáo hắn.
Long Thiên không quan tâm, đi theo Tạ Tĩnh trở về ngồi xuống, bất động thanh sắc đánh giá bốn người. Trương Siêu và Lý Thế Hùng đều thiện ý gật đầu cười với hắn một tiếng, rồi ai làm việc nấy, Thường sư huynh thì một mực dính sát bên Tạ Tĩnh, hữu ý vô ý tìm kiếm chủ đề nói chuyện.
Chỉ bất quá, Tạ Tĩnh lại tựa hồ như không có hứng thú với hắn, ý qua loa hết sức rõ ràng. Ngược lại đối với Long Thiên tựa hồ lại hết sức tò mò.
"Long Thiên đệ đệ, các ngươi tiến vào Liên Vân sơn mạch bao lâu rồi?" Tạ Tĩnh cười tủm tỉm hỏi.
"Có tầm một tháng." Long Thiên hồi đáp. Đối với việc Tạ Tĩnh mở miệng một tiếng đệ đệ, Long Thiên trong lòng chỉ có bất đắc dĩ, chẳng lẽ mình trông giống một người đệ đệ đến vậy sao? Sao gặp nữ hài tử nào cũng đều muốn làm tỷ tỷ của mình?
Ở Thiên Khôi đế quốc có Chu Hồng, ở đây lại gặp Tạ Tĩnh, may mắn là nha đầu Tình Nhi không giống các nàng.
"Một tháng, vậy nhất định thu hoạch không nhỏ a?" Tạ Tĩnh tiếp tục truy vấn nói.
"Tạm được, ít nhiều gì thì cũng có chút thu hoạch, bất quá bây giờ cũng đã hoàn toàn biến thành chiến lợi phẩm của Cuồng Phong dong binh đoàn rồi." Long Thiên cười khổ nói.
Sau đó, Tạ Tĩnh không ngừng đặt câu hỏi, nhìn như hiếu kì, nhưng trên thực tế vẫn là vòng vo dò xét thân phận của Long Thiên.
Loại chuyện này, Long Thiên ứng phó rất thuận buồm xuôi gió, giọt nước không lọt, đồng thời cũng nói bóng nói gió, không lộ ra dấu vết, thử dò xét thân phận bốn người. Về phương diện này Tạ Tĩnh không phải là đối thủ của Long Thiên, chẳng những không thăm dò được bất kỳ tin tức hữu dụng gì từ Long Thiên, ngược lại trong lúc bất tri bất giác lại bị Long Thiên moi ra không ít thông tin.
Bốn người quả nhiên đều là đệ tử Ngự Thú Tông, trừ Tạ Tĩnh, Trương Siêu và Lý Thế Hùng, Thường sư huynh kia tên là Thường Ưng. Bọn hắn lần này tiến vào Liên Vân sơn mạch, ngoài lịch luyện, mục đích chính yếu nhất là vì giúp Trương Siêu - người sắp đột phá Đại Vũ Sư - bắt một con ma thú cấp ba, làm thú sủng khế ước sau khi hắn đột phá
Mà sở dĩ chỉ có Trương Siêu và Lý Thế Hùng trở về Ngự Thú Thành, nguyên nhân lại có chút vượt quá dự kiến của Long Thiên. Nguyên lai, Tạ Tĩnh và Thường Ưng đều là đệ tử được Ngự Thú Tông phái đến Nguyên Vũ học phủ để giao lưu học tập, sau khi trở về liền trực tiếp quay lại Nguyên Vũ học phủ.
"Không nghĩ tới Nguyên Vũ học phủ và Ngự Thú Tông quan hệ tốt như vậy, thế mà ngay cả sinh viên giao lưu cũng đưa ra." Long Thiên có chút ngoài ý muốn thầm nghĩ.
Bên cạnh, nhìn xem Tạ Tĩnh không thèm để ý đến mình, lại cùng Long Thiên chuyện trò vui vẻ, sắc mặt Thường Ưng lại càng thêm âm trầm, nhìn về phía Long Thiên ánh mắt càng thêm bất thiện.
May mà một đêm vô sự, ngày hôm sau, ánh bình minh vừa ló dạng, bên trong dãy núi xuất hiện một mảnh sương mù nhàn nhạt, giống như thiếu nữ đang e thẹn, ẩn ẩn hiện hiện, không khí trong lành hơn rất nhiều.
Đoàn người đứng dậy, thu thập xong hết thảy, liền nhanh chóng rời khỏi nơi này. Chỉ là Tạ Tĩnh bọn hắn không biết, đêm qua bình an không chỉ bởi vì bọn hắn thu phục Khiếu Nguyệt Ma Lang, mà còn phải kể công đến việc Long Thiên đã tranh thủ lúc đi vệ sinh, rải phân và nước tiểu của cao giai ma thú xung quanh doanh địa.
Cùng nhau đi tới, bất tri bất giác ba ngày đã trôi qua. Trong ba ngày này, vậy mà không gặp bất luận cao giai ma thú nào, chỉ gặp qua mấy con ma thú cấp một, cấp hai, đều bị Tạ Tĩnh mấy người không tốn chút sức nào thu phục hoặc g·iết c·hết.
Mà Long Thiên còn chú ý tới, trên đường đi, trong chiến đấu, lúc hạ trại, Thường Ưng ba người cơ hồ đều nghe theo Tạ Tĩnh răm rắp, cho dù thực lực của Thường Ưng có cao hơn Tạ Tĩnh một chút, cũng không hề ngoại lệ.
Về sau Long Thiên trong lúc vô tình biết được, Tạ Tĩnh nguyên lai là đệ tử thân truyền nội môn của Ngự Thú Tông, trong công pháp tu luyện của nàng có sự cảm ứng đặc thù đối với ma thú, ở đâu có ma thú, nàng đều có thể sớm cảm giác được khí tức, đây mới là nguyên nhân thực sự khiến đám người mấy ngày nay đều không gặp phải cao giai ma thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận