Bản Tọa Vũ Thần

Chương 276: Trận Nguyên Môn

**Chương 276: Trận Nguyên Môn**
Các đệ tử Trận Nguyên Môn, trong khi mồm năm miệng mười, đã kích hoạt đại trận đã thiết lập từ trước. Khổng Long và những người khác lập tức phát hiện cảnh tượng trước mắt đột ngột biến hóa, hoặc là ở giữa sa mạc mênh mông, hoặc là giữa băng thiên tuyết địa, hoặc là tại miệng núi lửa đang phun trào...
Bên tai Khổng Long và đồng đội, vẫn còn vang vọng những âm thanh mỉa mai không chút kiêng kỵ của đám đệ tử Trận Nguyên Môn, nhưng đã không thể phân biệt được phương hướng phát ra âm thanh, càng không nhìn thấy bóng dáng của đám người Trận Nguyên Môn. Điều quỷ dị nhất chính là, bọn hắn thậm chí còn không nhìn thấy những người đồng đội vốn ở ngay bên cạnh.
Sắc mặt Khổng Long trở nên vô cùng khó coi. Trận Nguyên Môn này cùng Phích Lịch Lôi Môn là những môn phái nổi danh, cũng được xem là thế lực nhất lưu dưới trướng tam đại thế lực của Liên Vân sơn mạch. Phích Lịch Lôi Môn danh chấn thiên hạ với Phích Lịch đạn bá đạo tuyệt luân, còn Trận Nguyên Môn lại xưng hùng với trận pháp quỷ dị khó lường, đều là những đối thủ nổi tiếng khó nhằn.
"Long Thiên huynh đệ, các ngươi hãy tự bảo vệ mình, những người còn lại, cùng ta tìm kiếm vị trí trận nhãn, tùy thời chuẩn bị bạo lực phá trận," Khổng Long bình tĩnh hét lớn, vận chuyển toàn bộ nguyên lực, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm sơ hở của đại trận.
Chỉ có điều, do bọn hắn không nhìn thấy vị trí của đồng đội, để phòng ngộ thương, nên không dám tùy tiện công kích. Trong tình huống này, việc tìm ra sơ hở của trận pháp lại càng khó khăn hơn, do đó, chỉ có thể mò mẫm di chuyển lung tung trong đại trận, phẫn nộ mắng chửi đám người Trận Nguyên Môn hèn hạ vô sỉ.
Bộ dạng Khổng Long và đoàn người như ruồi không đầu, di chuyển lung tung một cách chật vật đều bị đám đệ tử Trận Nguyên Môn ở ngoài trận thu vào trong mắt, tất cả đều cười đến ngã nghiêng. Bọn hắn không vội khởi động sát chiêu của trận pháp, mà giống như mèo vờn chuột, trêu đùa và chế nhạo đối phương.
"Có bản lĩnh thì thả ta ra ngoài, đường đường chính chính đánh một trận, dựa vào trận pháp đánh lén thì có gì hay?" Bị trêu đùa như một tên hề, Cận Hoa Cương tức giận đến mặt đỏ bừng, không nhịn được lớn tiếng quát.
Nhưng mà, lời quát của Cận Hoa Cương đổi lại chỉ là càng nhiều trào phúng và chế nhạo từ đám đệ tử Trận Nguyên Môn.
"Thằng nhóc ngu ngốc, trận pháp chính là vũ khí trong tay đệ tử Trận Nguyên Môn chúng ta, ngươi đã thấy ai vứt bỏ vũ khí khi chiến đấu chưa?"
"Một tên Đại Vũ Sư mà thôi, cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn, nếu không nhờ đám đồng đội của ngươi, không cần trận pháp thì đã sao, một tay ta cũng có thể đập chết ngươi."
"Đúng vậy, cảnh giới Đại Vũ Sư cũng dám tham gia thí luyện bí cảnh, đúng là tự tìm đường chết. Mới có 5 điểm kinh nghiệm, có thể dùng vào việc gì chứ?"
"Đánh một trận đường hoàng ư? Ngươi cũng xứng sao..."
Trong những âm thanh châm biếm và chế nhạo liên tục của đám đệ tử Trận Nguyên Môn, không chỉ Cận Hoa Cương, tất cả các đệ tử Nguyên Vũ học phủ đều giận đến tái mặt, Khổng Long càng mặt lạnh như băng.
Thực tế, thực lực tổng thể của mười mấy người của Trận Nguyên Môn không chênh lệch nhiều so với đoàn người của Khổng Long. Việc Khổng Long chọn lùi bước ngay từ đầu, chỉ là do không muốn để cho những người đang lên núi có cơ hội nhặt được tiện nghi, bởi trong thời gian ngắn, hắn cho rằng không thể giải quyết hết đối phương.
Chỉ là không ngờ rằng, người không có ý làm hại hổ, hổ lại có lòng hại người, Khổng Long một lòng nhượng bộ, trong khi đám người Trận Nguyên Môn đã sớm bố trí xong cạm bẫy, muốn bắt gọn cả bọn.
Trong lòng Khổng Long giờ phút này hối hận không thôi, đã quyết định chủ ý, đám huynh đệ này do mình đưa vào cạm bẫy, dù có liều cả tính mạng, cũng phải cứu bọn hắn ra ngoài.
"Khổng sư huynh, ta đã tìm được phương pháp phá trận và vị trí trận nhãn, huynh không nên hành động thiếu suy nghĩ, hãy nghe ta nói." Ngay khi Khổng Long quyết định liều chết đánh cược một lần, âm thanh yếu ớt như muỗi kêu của Long Thiên đột nhiên vang lên bên tai, khiến động tác của hắn khựng lại.
"Được rồi, đừng đùa nữa, nếu có thế lực khác xuất hiện thì sẽ phiền phức, mau giải quyết bọn chúng đi, động thủ!" Đúng lúc này, tên đệ tử cầm đầu Trận Nguyên Môn rốt cục lên tiếng cắt ngang những âm thanh đùa giỡn ầm ĩ của những đệ tử khác, vung tay ra lệnh cho đội viên của mình động thủ biến trận.
"Giải quyết chúng ta? Các ngươi có bản lĩnh đó sao?"
Tiếng nói của tên đệ tử cầm đầu Trận Nguyên Môn vừa dứt, Khổng Long đã hiểu rõ phương pháp phá trận từ Long Thiên, liền đột nhiên gầm lên giận dữ, thiết quyền hung hăng đánh ra, quyền cương cuồng bạo bùng nổ.
Tên đệ tử Trận Nguyên Môn trấn thủ trận nhãn, sau khi nhận lệnh của tên cầm đầu, hai tay bóp pháp quyết, liền muốn phát động sát chiêu của đại trận, đánh giết Khổng Long và những người khác trong đại trận.
Nhưng ngay lúc này, Khổng Long đột nhiên bộc phát, quyền cương cuồng bạo ập tới. Tên đệ tử Trận Nguyên Môn không kịp trở tay, đầu trong nháy mắt liền bị đánh nát, máu thịt văng tung tóe, thậm chí còn chưa kịp hét lên một tiếng thảm thiết.
Tên đệ tử Trận Nguyên Môn trấn thủ trận nhãn này, thực lực không hề yếu, chính là tu vi cấp chín Vũ Quân. Theo cái chết của hắn, lệnh bài thân phận của Khổng Long sáng lên, lập tức có thêm 800 điểm kinh nghiệm.
"Đằng sư huynh..."
"Đằng sư đệ..."
Thấy tên đệ tử trấn giữ trận nhãn đột ngột bỏ mạng tại chỗ, hầu như tất cả các đệ tử Trận Nguyên Môn đều không dám tin, kinh hô thất thanh. Bọn hắn vốn nắm chắc phần thắng, không thể nào ngờ được lại nảy sinh biến cố như vậy, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Còn Khổng Long, sau khi một kích thành công, lại không hề dừng lại, liên tiếp tung ra mấy quyền, đánh vào những điểm yếu không có người chủ trì của đại trận, lập tức hóa giải hoàn toàn đại trận vây khốn mọi người.
Lập tức, Khổng Long hóa quyền thành trảo, cương khí trong nháy mắt ngưng tụ thành hai hổ trảo to lớn, đột nhiên tấn công, lập tức có thêm hai tên đệ tử Trận Nguyên Môn bỏ mạng dưới vuốt.
"A... Ngươi... Đồ hỗn đản, nhận lấy cái chết!"
Thấy Khổng Long trong nháy mắt đã giết ba tên đệ tử Trận Nguyên Môn, tên cầm đầu vừa gầm thét vừa cực kỳ bi phẫn, hóa cương khí thành hình, phẫn nộ xông về phía Khổng Long đang đại khai sát giới.
"Hay lắm!"
Khổng Long cười ha hả, không chút sợ hãi nghênh đón, ác chiến với tên cầm đầu Trận Nguyên Môn. Chỉ là, vô tình hay cố ý, lại dẫn đối phương càng đánh càng xa, dần dần cách xa chiến trường chính.
Đội ngũ của Trận Nguyên Môn này, thực lực vốn không chênh lệch nhiều so với đoàn người của Khổng Long. Sau khi bị Khổng Long liên tiếp sát hại ba người và dẫn dụ tên cầm đầu có thực lực mạnh nhất đi, thực lực tổng thể lập tức rơi xuống thế hạ phong.
Mà đám người Nguyên Vũ học phủ bị vây trong đại trận hồi lâu, trong lòng đã sớm nén một bụng lửa giận, sau khi thoát ra khỏi trận, từng người như mãnh hổ xuống núi, các loại sát chiêu lăng lệ liều mạng tấn công về phía các đệ tử Trận Nguyên Môn, lập tức khiến cho bọn chúng tan tác.
Khổng Tước, sau khi vung kiếm đâm chết một người của đối phương, thấy phe mình hoàn toàn nắm giữ thế chủ động, đã nắm chắc phần thắng, liền đuổi theo Khổng Long và hai người rời đi. Huynh muội liên tâm, nàng vẫn lo lắng đến sự an nguy của Khổng Long.
Đáng thương cho đám đệ tử Trận Nguyên Môn, còn chưa kịp hoàn hồn sau những biến cố, đã bị đám người Nguyên Vũ học phủ đánh cho không còn sức chống trả, trong nháy mắt lại có thêm hai ba người bị giết, rơi vào đường cùng, chỉ có thể hoảng hốt rút lui vào trong sơn động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận