1980: Gái Lỡ Thì Trọng Sinh, Đánh Ngã Cha Kế Cả Nhà

1980: Gái Lỡ Thì Trọng Sinh, Đánh Ngã Cha Kế Cả Nhà - Chương 92: Một người đắc đạo (length: 7636)

Nhất là những nhà có con cái học hết tiểu học, trung học cơ sở thì càng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngay lúc ăn cơm tối, bưng bát đứng ngoài cửa phòng, tức giận đến mức mắng ầm lên, "Cái đồ thiếu đạo đức, mang người đi thi giáo viên dân lập, hắn lại giấu giếm kỹ càng.
Có chuyện tốt thì vơ vét hết cho người nhà, đám người Triệu gia kia, còn có cả thân thích, con cái thông gia đều được nhờ, còn đám dân đen chúng ta thì chẳng khác gì con ghẻ.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ lên trấn tố cáo hắn, cho hắn phải đi diễu phố phê đấu!"
Vợ hắn vội vàng bịt miệng hắn lại, "Ông có thôi đi không, ở đây hàng xóm láng giềng đều nghe thấy hết, vạn nhất hắn mà giở trò, thì có mà chúng ta xỏ giày cho con *mau vào nhà đi!"
*Chú thích: "xỏ giày cho con" là thành ngữ, ý chỉ việc con cái gặp bất lợi
Kéo cánh tay lôi hắn vào trong phòng, nhưng nhìn vẻ mặt thất lạc của con gái, cục tức này vẫn không sao nuốt trôi được.
Nhìn năm giáo viên kia mà xem, một là con trai của bí thư chi bộ thôn, một là con gái của tam đường đệ hắn, còn có một là con của tam huynh đệ của con dâu cả hắn.
Hai người còn lại, thì chẳng nhận ra ai, người còn lại là Tô Mạn, không biết đi cái vận cứt chó gì.
Năm giáo viên, thì người nhà hắn đã chiếm hơn nửa, cái nhà họ Triệu này, hắn chính là trời!
Dù có nén giận, có bực bội, thì cũng có thể làm gì được?
Chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nuốt cơn giận này vào trong.
Ngày Tết, đốt vàng mã cho tổ tông, đều phải lải nhải nhắc vài câu, nguyền rủa hắn nhanh chóng sụp đổ, để sau này còn đến trước mặt hắn mà mắng cho hả dạ.
Điền Ngọc Phân mệt mỏi cả một ngày, vừa ngồi xuống giường, lùa một miếng cơm, liền nghe thấy loa phát thanh thông báo về việc tuyển giáo viên.
Vốn chẳng liên quan gì đến nàng, một tai thì nghe, tai còn lại thì toàn là lời ghét bỏ của Vương Đại Bảo.
"Mẹ, sao mẹ chẳng biết gì cả, bánh bao này làm chẳng khác nào xà phòng, một chút nở cũng không nở, phí hết cả bột mì.
Cái này đều là cha con vất vả lắm mới kiếm được, sao mẹ không rán cho cha ít lạc nhắm rượu, thật chẳng biết mẹ làm gì cả ngày!"
"Đại Bảo! Ta là mẹ của con, sao con lại nói ta như vậy?" Điền Ngọc Phân cố gắng kìm nén khóe mắt cay xè.
Vương Đại Bảo không nhịn được khoát tay, "Thôi, thôi, con không nói với mẹ nữa, mẹ chẳng hiểu gì cả."
Điền Ngọc Phân cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Không biết từ lúc nào, đứa con trai bé bỏng nàng ôm ấp trong lòng, lăn lộn làm nũng trên người nàng, giờ nhìn nàng với ánh mắt căm ghét và oán hận, lòng nàng như bị ai bóp nghẹt, từng cơn đau nhói.
Miếng cơm tự nhiên không còn ngon, nàng vội vàng ăn hết bát cơm, trong dạ dày dâng lên cảm giác khó chịu.
Đặt bát đũa xuống, rời bàn, ngồi tựa vào cửa sổ, hai tay ôm chặt lấy đôi chân co lại, ánh mắt trống rỗng nhìn vào trong sân.
Đột nhiên cảm thấy rất lạnh, giống như cả thế giới chỉ còn lại một mình nàng.
Những ngày gần đây, nàng chẳng khác nào con quay, ba đứa con Vương lão đại quấn quýt lấy nhau, một ngày nàng phải giặt giũ mấy lần.
Việc đồng áng trong nhà, cho gia súc ăn, nấu cơm, tất cả đều do một mình nàng làm, mệt đến nỗi lưng không thẳng lên được.
Vương Đại Bảo, đứa con trai nàng yêu thương nhất, lại nói nàng chẳng quan tâm gì, một chút cũng không thông cảm, yêu thương nàng.
Nàng đột nhiên thấy mờ mịt, những ngày như thế này, bao giờ mới kết thúc?
Không đúng!
Không phải một mình, nàng còn có Sửu Ny và Nhị Ngốc, nàng còn có hai đứa con.
Nàng là mẹ ruột của chúng, chúng chỉ có mình nàng là mẹ, không có cha.
Không ai có thể tranh giành chúng với nàng, chúng chỉ có thể thân thiết với nàng, chúng sẽ không bỏ mặc nàng!
Loa phát thanh vừa dứt, Vương Lão Yên mặt mày lạnh băng, cúi đầu che giấu, rồi mới nhìn về phía Điền Ngọc Phân.
"Sửu Ny thi đỗ giáo viên, chúng ta làm cha mẹ, cũng được thơm lây.
Hôm khác, gọi hai đứa về nhà ăn bữa cơm, coi như là ăn mừng cho Sửu Ny."
Điền Ngọc Phân vẫn còn chìm đắm trong tâm trạng của mình, hỏi một câu, "Ông nói gì?"
"Sửu Ny làm giáo viên rồi! Con bé giỏi quá, người khác làm sao so được!" Vương Bình xoảng một câu.
Điền Ngọc Phân lúc này mới nghe rõ, đầu óc quay cuồng, vừa rồi nàng hoảng hốt, hình như có nghe thấy tên Sửu Ny.
Giờ đây, nàng không chỉ lạnh lòng, mà giống như bị dội một thùng nước đá, trong lòng dâng lên một trận rét run, còn có cả sợ hãi.
Tay không tự chủ được run rẩy, trước mắt phảng phất lại là một mảnh đỏ tươi, ba nàng, mẹ nàng nằm trong vũng máu, không rõ sống chết.
Em trai nàng, trên đầu có một lỗ máu lớn, bị người ta kéo lê như kéo chó chết.
Cha mẹ nàng cũng bị người ta khiêng đi.
Trong một đêm, trời đất như sụp đổ. Đầu tiên là chồng nàng, rồi đến nhà mẹ đẻ của nàng.
Sau đó, nàng bị giam giữ, kiểm điểm liên miên, thẩm vấn, không cho nàng uống nước, không cho nàng ăn cơm, ngọn đèn trên đầu cứ chiếu vào nàng, thậm chí đến ngủ cũng không cho nàng ngủ.
Cuối cùng, nàng được thả ra, nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Trong nhà không biết từ lúc nào, lại đột nhiên xông vào một đám người, đập phá, lục soát một phen, để lại một bãi chiến trường ngổn ngang, nghênh ngang rời đi, đến ngủ nàng cũng không dám nhắm mắt.
Điền Ngọc Phân như phát điên, vội vàng xuống giường, muốn đi tìm Tô Mạn, "Không được, nó không thể làm giáo viên!"
Làm giáo viên, có thể sẽ chết người! Còn có thể liên lụy đến người nhà, gặp họa theo!
Vương Lão Yên nhìn Điền Ngọc Phân mặt mày trắng bệch, cảm xúc kích động, biết nàng là vì cái gì, trong ánh mắt là tính toán đã định. Vội vàng chạy qua giữ chặt nàng, "Ngọc Phân, bà bình tĩnh một chút.
Cứ như vậy mà xông qua, lại cãi nhau với con, chúng ta từ từ thương lượng."
"Thương lượng, có gì mà phải thương lượng, không được là không được!
Ta không thể trơ mắt nhìn nó đi chịu chết." Ta cũng không muốn trải qua những ngày sống không bằng chết đó thêm một lần nào nữa!
"Được, được, được, Sửu Ny không đi.
Vậy bà xem thế này có được không, để Vương Bình thay thế vị trí của nó, để Vương Bình đi." Hắn tính toán xong buột miệng nói ra.
Vương Lão Yên làm việc ở trên trấn, thật ra đã sớm biết tin này, cũng đã cho Vương Bình đi đăng ký, biết là nàng không có khả năng, nhưng có còn hơn không.
Nếu như thật sự thi đậu, Triệu Chí Phong là sĩ quan, thân phận của Vương Bình cũng có thể được nâng lên, sau này theo quân cũng có thể được sắp xếp công việc.
Nhưng Vương Bình nhìn thấy sách vở là đau đầu, lúc thi chỉ hận mình không mọc thêm mũi, để chặn ánh mắt nhìn bài người khác.
Biết rõ mình không thi đậu, còn đi chịu cái tra tấn đó làm gì, ngày thi dứt khoát giả bệnh, không hề đi.
60 người đăng ký thi, 59 người tham gia, thiếu một người kia, chính là Vương Bình.
Nghe Vương Lão Yên nói vậy, mắt nàng sáng lên, vội nói, "Được, con thay nó đi."
Không phải là làm một đứa trẻ vương sao, dạy vài chữ, dạy tính toán vài phép tính, lẽ nào nàng còn kém Tô Mạn!
Nào ngờ, Điền Ngọc Phân, người trước nay chưa từng nổi giận, cho dù mấy ngày nay Vương lão đại cố ý gây sự, cũng đều nhẫn nhịn, lại thét lên một tiếng, "Không ai được đi cả!"
Khiến mọi người trong phòng thoáng chốc đều im lặng, không khỏi nhìn về phía nàng, liền thấy mặt nàng trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi.
Điền Ngọc Phân hít thở dồn dập, trong đầu lại hết sức kiên định. Nàng không hồ đồ, dù cho Vương Bình sau này có lấy chồng, nhưng đây là nhà mẹ đẻ nàng, nếu Vương Bình gặp chuyện không may, lẽ nào không liên lụy đến nàng sao!
Không được! Tuyệt đối không được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận