1980: Gái Lỡ Thì Trọng Sinh, Đánh Ngã Cha Kế Cả Nhà

1980: Gái Lỡ Thì Trọng Sinh, Đánh Ngã Cha Kế Cả Nhà - Chương 51: Mềm lòng (length: 7824)

Trong thôn, nhà nào nhà nấy đều phải nuôi một con lợn, gọi là lợn nghĩa vụ.
Thu mua lợn cũng có yêu cầu, dưới 120 cân không thu, có gia đình vì đạt đủ số cân này, người còn không nỡ ăn lương thực, phải cho lợn ăn no căng bụng.
Đây cũng là bất đắc dĩ, nếu không giao đủ, sẽ bị phạt mười đồng tiền.
Lại có người đầu óc linh hoạt, thiếu mấy cân liền đuổi lợn xuống sông, cho nó uống nước căng bụng.
Bất quá, việc này cũng phải xem vận may, nếu gặp phải ngày nhân viên kiểm tra nghiêm ngặt, thế nào cũng phải đuổi lợn xuống đập lớn, để nó bụng rỗng rồi mới cân.
Giao lợn nghĩa vụ, đội sản xuất trước kia sẽ cho trấu cùng cám gạo làm trợ cấp.
Năm nay bắt đầu ổn định giá thu mua, có thể nhận lại ba cân con giống.
Cũng từ năm nay trở đi, nếu nhà ngươi có dư dả lương thực, nuôi mấy con cũng không ai quản.
Thế nhưng nuôi hai con, thì phải giao một con lợn nghĩa vụ, có thể cầm phiếu đến lò mổ làm thịt con còn lại.
Bất quá, người còn ăn không đủ no, cả nhà đội trời đạp đất nuôi hai con, giao một con, con còn lại, sang năm dầu muối tương dấm, tiền con cái đi học, chi tiêu lặt vặt đều trông cả vào đó.
Tô Mạn tìm quầy hàng, vừa vặn ở cạnh quầy hàng bán thịt lợn của một đôi vợ chồng.
Hôm nay nàng cũng định mua mấy cân thịt lợn, ngược lại cũng tiện.
Trải bao tải xuống đất, bày từng loại pháo lên trên.
Ra rả cái miệng, "Bán pháo tép nhỏ tám phần một bánh, pháo đại địa hồng hai hào một bánh. Pháo dây, pháo chuột cái gì cũng có đây ~ "
Người đi chợ nghe thấy, thứ này còn rẻ hơn mấy phần tiền so với hợp tác xã cung tiêu.
sống, chẳng phải là ở mấy hào, mấy hào tỉnh ra đó sao.
Thấy được món hời này, mọi người thoáng chốc vây kín sạp, người một bánh ta một bánh, chỉ lát sau Tô Mạn đã bán được hơn năm đồng.
Trẻ con theo người lớn đi chợ, mắt nhỏ nhìn chằm chằm quầy hàng, người lớn kéo cũng không đi, "Cha, con muốn pháo chuột!"
"Mua cái gì mà mua, ta giống pháo chuột à!
Có tiền đó làm gì không tốt."
Lôi kéo đứa nhỏ rời đi, đứa nhỏ một mực ngồi bệt xuống đất, giãy giụa trên mặt đất, chính là không chịu đi.
Có nhà nào điều kiện khá giả một chút, ngày Tết cũng không muốn con cái khóc sưng cả mắt, liền mua cho nó một hộp chơi.
Nhà nào thật sự khó khăn nhưng lại không nỡ để con buồn, liền thương lượng với Tô Mạn, có thể bán nửa hộp không.
Một hộp pháo chuột 20 quả, bốn hào một hộp.
Đơn giản thôi, Tô Mạn liền mở ra bán.
Mua lẻ một hào được bốn quả, một hộp có thể bán được năm hào.
Tính toán ra, vẫn là mua cả hộp thì hời hơn.
Bất quá, điều kiện gia đình eo hẹp, cho con cái đỡ thèm là được, thêm một quả bớt một quả cũng không quá để ý.
Pháo của Tô Mạn là hàng độc nhất ở chợ, có một khởi đầu tốt đẹp, hơn hai giờ đã bán gần hết.
Nàng vừa bán vừa tính toán, trong lòng đã có cái tính ra số tiền thu được, chỗ pháo này thế nào cũng phải còn lại được hơn ba mươi đồng, trong lòng từng đợt vui sướng.
Chỉ riêng chuyến buôn bán này, làm ruộng cả năm cũng chưa chắc để dành được số tiền này.
Nhìn xem thịt lợn trên sạp bên cạnh, nuôi béo tốt thật, mỡ phải dày đến hai ngón tay.
Thịt ba chỉ, thịt mỡ cũng đã bán hết.
Tô Mạn để ý miếng má đào, nấu xong cảm giác mềm hơn thịt thăn, mà lại không ngấy.
Lại mua thêm chút mỡ lá, về nhà thắng mỡ.
Người phụ nữ bán thịt thấy Tô Mạn ngắm nghía trên bàn thịt, liền bắt chuyện với nàng, "Em gái, lợn nhà chị nuôi béo tốt, con lợn hơn 260 cân, đảm bảo thơm ngon!"
"Chị ơi, chỗ sát bên này, cho em mười cân má đào, thêm năm cân mỡ lá." Tô Mạn lấy tay khoát một đường trên miếng thịt lợn.
"Được rồi ~" người phụ nữ bán thịt lên tiếng trả lời, đây đúng là một mối làm ăn lớn.
Có gia đình nuôi một con lợn nghĩa vụ đã tốn sức, bình thường đều là mua một cân hai cân, để dành ăn Tết.
Lập tức mua mười lăm cân, mặt người phụ nữ tươi như hoa nở.
"Má đào tám hào một cân, mỡ lá năm hào một cân. Em gái, nhìn kỹ nhé, cân đủ cả, tổng cộng mười đồng lẻ năm hào."
Sổ sách tính toán rất nhanh, vừa nhìn đã biết là người quán xuyến việc nhà.
Tô Mạn trả tiền, trong lòng cũng không khỏi cảm thán.
Chỗ thịt và mỡ lá nàng mua, số tiền hôm nay kiếm được đã mất đi một nửa.
Về sau thời đại phát triển, ăn thịt là chuyện bình thường, có cô gái vì giảm béo, còn chẳng thèm ăn một miếng thịt nào.
Thế nhưng, ở thời điểm này, gia đình công nhân viên chức, cũng không thể thường xuyên ăn thịt, đối với người trong thôn mà nói, ăn thịt càng là một chuyện xa xỉ, quanh năm suốt tháng không được ăn hai lần thịt.
Đem thịt bỏ vào trong thùng giấy, chờ bán nốt chỗ pháo còn lại là về nhà.
Cả buổi sáng đứng ngoài trời, cũng không có vận động, tuy rằng đi giày bông vải, mang bao tay bông, nhưng chân đã sớm lạnh cóng, tay cũng cứng đờ.
Tô Mạn di chuyển hai chân qua lại trên mặt đất, một lúc là thấy đỡ lạnh hơn.
Khi chợ gần tan, xung quanh sạp vẫn còn mấy đứa nhỏ, ngóng trông không chịu rời đi.
Trong nhà thật sự quá nghèo, người lớn ngay cả pháo tép cũng không mua, đâu nỡ tốn một hào, chỉ để nghe mấy tiếng nổ.
Tô Mạn nhìn thấy trong mắt đám trẻ ánh mắt khát khao sâu sắc, lưu luyến ở cạnh gian hàng, giống như nàng khi còn nhỏ vô cùng muốn một cái bờm tóc màu hồng phấn, cuối cùng cũng không đành lòng.
Mở ra một hộp, chào hỏi mấy đứa bé, "Lại đây lại đây, mỗi đứa lấy hai cái, ném chơi đi ~ "
Đôi mắt nhỏ của bọn nhỏ nháy mắt sáng lên, reo hò chạy lại.
Có đứa miệng nhanh nhảu, còn nói lộn xộn, "Cảm ơn chị ~" "Cảm ơn cô ~" "Cảm ơn dì ~ "
Không thể phủ nhận, bất luận là người nào, làm việc tốt, trong lòng đều sẽ có một loại cảm giác thỏa mãn.
Tô Mạn cười tủm tỉm nói, "Không cần cảm ơn, đi chơi đi ~ "
Có những người, mấy đời cũng là cái tính mềm lòng, đó là sự lương thiện trong lòng, ấm áp lại dịu dàng.
Vì thế mà đã từng chịu thiệt, trong lòng sẽ đề phòng, nhưng đôi khi, vẫn là khó tránh khỏi tái phạm.
Giống như hiện tại, một đứa nhỏ chơi hai cái, không đã thèm, lại dùng đôi mắt nhỏ nhìn Tô Mạn, bất quá đứa bé hiểu chuyện, cũng không có tiến lên đòi.
Ngược lại là cha đứa bé, ngậm cái răng vàng khè, "Hai cái thì chơi bõ gì, ít nhất cũng phải nửa hộp chứ."
Tô Mạn làm như không nghe thấy, không thèm để ý.
Đây chính là được voi đòi tiên, hàng của nàng đều là có vốn, cũng không phải tự nhiên mà có.
Răng vàng khè vươn tay tới quầy hàng, miệng còn la hét, "Mấy thứ đồ chơi này của cô đều là hàng lãi to, keo kiệt làm cái gì, ta thấy, giờ này cô bán còn được khối tiền ấy chứ."
Tô Mạn sẵn có sợi dây thừng gai buộc thùng, "Bốp" một cái quất tới.
Khuôn mặt tươi cười khi chào hỏi bọn nhỏ khi nãy cũng lạnh xuống, "Thế nào đây là chợ, các người còn muốn cướp giữa ban ngày à!"
"Con mụ này làm cái gì mà ghê gớm thế, tay lão tử sưng vù lên rồi, cô phải đền tiền thuốc men cho ta!" Răng vàng khè gào thét om sòm.
Thu hút không ít người xung quanh xúm lại.
Người phụ nữ bán thịt vừa làm một mối làm ăn với Tô Mạn, liền muốn mở miệng giúp đỡ, lại bị chồng kéo lại.
Thấp giọng nói, "Chúng ta còn chỗ thịt này chưa bán đâu, có khi đây là du côn đầu gấu trong trấn, đừng tự chuốc phiền vào thân!"
Người phụ nữ vừa rồi cũng là do xúc động, bị chồng nói, cũng lui lại, chỉ có thể đứng cạnh lo lắng cho Tô Mạn.
Răng vàng khè mượn cơ hội muốn bước qua sạp, đôi mắt đảo quanh trên mặt Tô Mạn, toàn là dâm đãng, nghĩ thừa cơ sàm sỡ.
Cuối cùng ánh mắt dừng ở cái túi đựng tiền của Tô Mạn, tràn đầy tham lam...
Bạn cần đăng nhập để bình luận