1980: Gái Lỡ Thì Trọng Sinh, Đánh Ngã Cha Kế Cả Nhà

1980: Gái Lỡ Thì Trọng Sinh, Đánh Ngã Cha Kế Cả Nhà - Chương 209: Các ngươi cặp vợ chồng làm đi (length: 7543)

Chỉ thiếu chút nữa thôi, đứa bé đã bị bọn buôn người bắt đi mất.
May mắn tìm được kịp thời, đứa bé đã bị mang tới nhà ga, bị công an ở cửa soát vé chặn lại.
Sau sự kiện lần này, công an ở trong phạm vi toàn thành mở một đợt hành động chống buôn người, Tô Hoa không dám giao con cho bảo mẫu nữa.
Nói cho cùng, không phải con mình, ngươi trả tiền ta làm việc, sẽ không lúc nào cũng để con trong lòng, mới để cho bọn buôn người có kẽ hở.
Tô Hoa ôm Tô Đại Bảo ủ rũ, đôi mắt to vô thần, dường như không nhận ra ba ba của nó, đau lòng suýt không thở nổi.
Cũng không cùng Lý Tam Nha tức giận so đo hơn thua, mang theo Tô Đại Bảo về nhà, quyết định cùng Lý Tam Nha nói chuyện nghiêm túc.
Con mất tích, Tô Hoa đầu tiên nghĩ là con có khi nào tự về nhà tìm mẹ không.
Lý Tam Nha lần đầu biết con bị mất cũng hoảng sợ, trực tiếp xụi lơ trên ghế sofa.
Tưởng sau chuyện này, nàng ta có thể mềm mỏng một chút, nhưng ai ngờ, Lý Tam Nha không những không nhường nhịn, còn tự cho là nắm được điểm yếu của Tô Hoa bằng đứa bé.
Nâng cằm, vẻ mặt kiêu căng, "Muốn có ngày tháng dễ chịu, anh phải tới trung tâm nghiên cứu của Hàn đại cữu, anh với con hồ ly tinh họ Phạm kia mờ ám, tưởng tôi không biết chắc!"
"Đúng là nói hươu nói vượn!"
Hai người nói qua nói lại, Tô Hoa tức giận ôm Tô Đại Bảo, hung hăng đóng sầm cửa đi.
Nói không thông với Lý Tam Nha, cũng không muốn theo ý của nàng ta đi làm việc cho Hàn gia, hết cách, chỉ có thể đem Tô Đại Bảo gửi cho Tô Mạn.
Trừ em gái ruột, hắn hiện tại không tin ai hết.
Tô gia, cha ruột, bà nội ruột, theo lý mà nói hắn gặp khó khăn, hẳn là nên đem con đưa về nhà.
Nhưng mặc kệ Tô gia đối với hai anh em thân thiết, tán thưởng thế nào, trong lòng Tô Hoa, địa vị của em gái Tô Mạn không ai thay thế được.
Huống chi, mẹ kế Tô Đại Bảo suýt mất, gián tiếp cũng là do bà ta ban tặng, Tô Hoa lại càng không đưa Tô Đại Bảo về Tô gia.
Tô Mạn nhìn vẻ mặt tiều tụy, còn mang chút hèn mọn của anh trai, cũng không đành lòng để hắn khó xử.
"Anh, Đại Bảo cứ để em lo, mấy ngày nữa em về Thanh Thị, trước hết để con ở cùng em một thời gian đi."
"Mạn Mạn, anh liên lụy em rồi." Tô Hoa ỉu xìu, hắn làm anh dường như toàn em gái chăm sóc, bây giờ còn phải giúp hắn nuôi con.
Nhìn hắn như vậy, Tô Mạn lại mềm lòng, "Anh em ruột, anh nói mấy lời này làm gì. Đại Bảo giao cho em, anh cứ yên tâm.
Hàn gia bên kia, anh tự mình cẩn thận một chút."
"Ừ, anh biết."
Tiếp nhận Tô Đại Bảo, Tô Mạn biết Lý Tam Nha chắc chắn trách nàng can thiệp chuyện vợ chồng họ.
Nàng giúp anh trai quản con, anh trai càng không có nỗi lo về sau, sẽ đấu tranh với Lý Tam Nha tới cùng, cho đến khi nàng ta hết kế.
Nhưng con người có thân sơ, Tô Mạn tự nhiên hướng về anh trai, không muốn hắn sống憋屈.
Còn chuyện Đại Bảo mất tích lần này, nàng cũng sợ, lúc tìm Đại Bảo vì quá lo lắng mà không cầm chắc, ngã một cú rõ đau.
Đến giờ đầu gối còn xanh tím, sưng vù lên.
Hai người lớn các người, muốn làm gì thì làm, cháu gái ta mang đi, ta lo, nếu con bé thật sự vì cha mẹ mâu thuẫn mà xảy ra chuyện, thì khóc cũng không kịp.
Bọn buôn người đem con bán cho người ta nuôi, vậy cũng là kết cục tốt nhất rồi.
Nhìn mà xem, ven đường, những đứa trẻ đứt tay, thiếu chân, bị bỏng kia, từ đâu ra nhiều trẻ tàn tật như vậy?
Phía sau đó đều là có tổ chức, có đội ngũ cả!
Lần này công an đột kích, diệt được mấy thế lực đen, mấy đứa trẻ được cứu, đều đưa đến cô nhi viện, nhưng thân thể tàn tật, thêm sang chấn tâm lý, sau này chúng cũng không thể thành người bình thường.
Lúc tìm con, sự bất lực, sợ hãi đó, Tô Mạn nghĩ lại vẫn còn thấy tim đập nhanh.
Hai người các người thích làm gì thì làm, cháu gái ta mang đi, ta lo.
Tô Đại Bảo vốn thích cô, lại thân với cô.
Ở nhà cô một thời gian, cùng hai em họ mập Đô Đô chơi cũng tốt.
Nghe ba ba nói để nó theo cô một thời gian, nó vui mừng đeo cặp sách, kéo vali nhỏ.
Hôn ba một cái, dặn ba tự ăn cơm, đi làm cẩn thận, rồi cùng Tô Mạn về Thanh Thị.
- Khai giảng đại học năm tư, chương trình học dễ dàng hơn nhiều, Tô Mạn cũng không để Triệu đại nãi trông bọn nhỏ ở Tân Hoa Lộ nữa, khi có tiết, cô sẽ lái xe tới trường học.
Tân Hoa Lộ bên này, đào dọn cái sân sau cho sạch sẽ.
Đội thi công đã bắt đầu làm móng, vật liệu xây dựng cũng bắt đầu được chuyển đến.
Thanh Thị là địa bàn của Tô Mạn, tìm đội xây dựng, cô không cần cẩn thận như ở tỉnh, cũng có đội xây dựng quen thuộc, từng hợp tác.
Tô Mạn kinh doanh mảng lớn cơ sở chăn nuôi, trồng trọt, ở Thanh Thị có chút danh tiếng, không có nhà thầu nào dám qua mặt cô.
Chỉ cần Lại Tam phái người trông coi ở đó, theo bản vẽ quy hoạch của Tô Mạn, đừng làm sai là được.
Tô Mạn thỉnh thoảng cũng tới xem tiến độ thi công.
Tiến độ cải tạo và trang hoàng ở tỉnh, Triệu Chí Bằng cách mấy ngày lại gọi điện thoại báo cáo chi tiết.
Sáng nay lên lớp xong, buổi chiều không có lớp, Tô Mạn từ chối lời mời đi dạo phố của Ôn Hân, lái xe về nhà.
Ba đứa nhỏ hôm qua nói với cô muốn ăn bánh sinh nhật, cô đã hứa hôm nay sẽ ra ngoài sớm, trước khi lên lớp ghé tiệm bánh ngọt đặt bánh.
Tan học lấy bánh là vừa, mang về cho chúng.
Tô Mạn lấy bánh thì Lại Tam gọi điện thoại, nói xe chở máy may tới rồi.
Đám máy may đặt ở tỉnh từ kỳ nghỉ hè, sản xuất xong, người phụ trách bên kia đã liên lạc với Tô Mạn, hai ngày nay sẽ giao hàng.
Tô Mạn bảo Lại Tam dẫn người dỡ hàng trước.
Cô về đến nhà thì máy may đã được xếp ngay ngắn trong xưởng may.
Hàn Dao đang dẫn người kiểm tra từng cái.
Chất lượng đảm bảo, không có vấn đề gì không cần trả lại, Lại Tam đưa mấy điếu thuốc cho tài xế, rồi khách khí tiễn đi.
Ba đứa nhỏ, hôm nay không chạy nhảy trong thôn nữa, cùng nhau ngồi xổm ở ven đường lớn, chờ Tô Mạn về.
Không, chờ bánh kem về.
Thấy xe Tô Mạn xuất hiện, ba đứa nhỏ liền chạy tới.
Tô Mạn đỗ xe ở cửa xưởng may, vừa mở cửa xe, ba đứa nhóc liền nhào tới.
Tranh nhau hỏi, "Mẹ, bánh kem mua chưa?"
"Cô, con muốn ăn bánh kem ~ "
Tô Mạn lần lượt bế chúng ra, lấy bánh kem từ ghế phụ, "Về nhà rửa tay rồi ăn, mau lên."
"A ~ a ~ "
"Mẹ là tốt nhất ~ "
"Cô là tốt nhất ~ "
Ba đứa nhóc reo hò, tặng Tô Mạn một nụ hôn gió, rồi mang hộp bánh chạy về nhà.
Tô Mạn kiểm tra máy may xong, quay lại lầu nhỏ, ba đứa nhỏ đang ăn lem luốc đầy bơ.
Bọn nhỏ không có thói xấu ăn mảnh, chừa cho Tô Mạn một miếng lớn, Triệu đại nãi và Trịnh tam cô cũng được chia phần...
Bạn cần đăng nhập để bình luận