1980: Gái Lỡ Thì Trọng Sinh, Đánh Ngã Cha Kế Cả Nhà

1980: Gái Lỡ Thì Trọng Sinh, Đánh Ngã Cha Kế Cả Nhà - Chương 217: Bắt người lái buôn (length: 7410)

Tô Mạn không dừng lại, giữ âm điệu ổn định, cao giọng đáp, "Không phát hiện."
Đem bọn nhỏ ôm lên xe, "ầm" một tiếng đóng cửa xe, liền mạch lưu loát, xe "vù" một cái lái đi.
Khoảng cách rất xa, nhưng tiểu nam hài có thể nhận ra thân hình và hình dáng đại khái của hai nam nhân kia, nam nhân cũng có thể thấy rõ bên phía Tô Mạn có mấy đứa trẻ.
Người như bọn họ, tâm tư kín đáo, lại đa nghi, nhấc chân liền hướng bên này đuổi theo.
Tô Mạn đã sớm lái xe đi rồi.
Hai nam nhân kia, chỉ có thể nhìn thấy một đám khói xe ô tô, còn có biển số xe đã bị bẻ cong, chỉ nhìn thấy một phần biển số.
Hai người liếc nhau, nói, "Gặp xui!" Đứa nhóc kia tám phần là ở trên xe này.
Nhanh chóng chạy qua bên này, hai chân làm sao chạy lại bốn bánh xe, một hồi sau đến cả bóng dáng xe cũng không nhìn thấy.
Tô Mạn nắm tay lái, nhìn trong kính chiếu hậu cho đến khi không thấy hai nam nhân kia, trái tim đập thình thịch mới dần dần ổn định lại.
Khoảng cách xa như vậy, nàng có nắm chắc lái xe mang con đi không bị bắt, nàng chống đỡ bọn nhỏ, bản thân đặc biệt chú ý, có tóc che cũng không bị nhìn thấy mặt.
Nhưng nàng không dám chắc lái xe đi rồi, hai người kia không nhìn thấy biển số xe.
Nếu như bị nhớ kỹ, buôn người nào có người tốt, đều là hạng người hung ác, một khi bị nhớ kỹ biển số xe, ai biết loại người này phía sau có bao lớn năng lượng, có bao lớn thế lực.
Nàng còn có ba bảo bối, sẽ không mạo hiểm bị trả thù. Đem con ôm lên xe, nàng từ sau xe vòng qua chỗ tài xế, trực tiếp bẻ gãy biển số xe.
Ba đứa nhỏ thân thể nhỏ bé trốn ở ghế dựa xe, vụng trộm ló đầu nhỏ ra sau xem.
Kích động nắm chặt nắm tay nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhuốm đỏ, "Mụ mụ, chúng ta trốn ra được!"
Tiểu nam hài siết chặt lòng bàn tay nhỏ, mồ hôi mỏng rịn ra, không nhìn thấy hai nam nhân kia, vẻ sợ hãi trên mặt cũng biến mất vài phần, thả lỏng thân thể nhỏ, tựa vào ghế ngồi.
Triệu đại nãi thần sắc trịnh trọng, xem động tác của Tô Mạn, biết có chuyện, bà cũng không mở miệng hỏi, cùng Trịnh tam cô ôm mấy đứa bé vào lòng.
Không để Tô Mạn phân tâm, lúc này mới ngưng trọng hỏi, "Tiểu Mạn, có chuyện gì?"
Tô Mạn nói đơn giản tình hình, "Đại nãi, con báo cảnh sát đây."
Triệu đại nãi niệm câu "A Di Đà Phật", thầm nghĩ Tiểu Mạn làm đúng, đây chính là tích thiện, tích phúc báo, sớm muộn sẽ báo đáp đến trên người mình, hoặc là ân trạch con cháu.
Lão nhân gia rất tin tưởng vào những điều này, không thì với những việc làm của Triệu Bảo Lực, Triệu đại nãi nếu lòng dạ ác độc một chút, không để lại dấu vết khiến hắn thương tàn, thậm chí s·á·t h·ạ·i, đều dễ như trở bàn tay.
Lão nhân gia chỉ là xa lánh bọn họ, cái gì cũng không làm, chính là không muốn cùng bọn họ có nhân quả, kết xuống nghiệp chướng.
Lúc này, ba đứa nhỏ đã nhao nhao hỏi:
"Ngươi tên là gì?"
"Ta tên là Đổng Hâm."
"Ngươi bị bắt như thế nào?"
"Tan học trên đường bị trùm bao tải."
"Ngươi ngốc thật, ngươi có biết số điện thoại nhà không?"
Vừa rồi tuy rằng có đánh nhau, bị đánh mấy quyền, nhưng được ba đứa nhỏ bảo hộ ở giữa, loại cảm giác được bảo vệ, tràn đầy an toàn, khiến tiểu nam hài đối với ba đứa nhỏ ở trên tâm linh đã trở nên thân cận.
Một hỏi một đáp, không khí rất hữu hảo.
Tô Mạn đã báo cảnh sát, theo chỉ dẫn của công an, chạy theo hướng đại khái, sang một quốc lộ khác.
Nghe mấy đứa nhỏ nói chuyện, đại khái biết được chuyện gì xảy ra.
Đổng Hâm tiểu gia hỏa này cũng thông minh, ở khu phục vụ trước, thừa dịp bọn buôn người thay phiên nhau đi vệ sinh, ra ngoài xe hóng gió, một mình vụng trộm chạy trốn.
Tiểu gia hỏa cùng mấy đứa nhỏ nói chuyện, tinh thần lúc này thoải mái hơn, cũng chẳng sợ hãi.
Lễ phép nói lời cảm tạ với Tô Mạn, "Cảm ơn dì, đã cứu cháu, cháu nhất định báo đáp ân cứu mạng của dì."
Bộ dạng nghiêm trang, chững chạc khiến Tô Mạn vốn đang căng thẳng mặt, cũng hiện lên tươi cười.
"Không cần cảm tạ, tiểu bằng hữu, một hồi nữa dì đưa cháu đến cục công an, nhờ chú công an thông báo người nhà đến đón cháu, đưa cháu về nhà."
"Vâng!" Trọng trọng gật đầu.
Đầu nhỏ đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt lại trở nên khẩn trương, nắm chặt ghế điều khiển, thân thể nghiêng về phía trước.
"Dì, còn có bốn tên buôn người, bọn họ lái xe tải, bên trong còn có hơn hai mươi đứa nhỏ.
Mau nhờ chú công an phái người đi bắt những tên kia, đem các bạn nhỏ đều cứu ra."
"Cái gì?" Tô Mạn lại giật mình, tê cả da đầu, đây là đội buôn người a!
Lần trước Tô Đại Bảo suýt chút nữa bị buôn người bắt đi, công an thành phố đã toàn diện đả kích qua một lần đội buôn người.
Mới một tháng trôi qua, còn có bọn buôn người dám lộng hành, quá càn rỡ.
"Đổng Hâm, cháu có nhớ biển số xe tải không?"
Tiểu gia hỏa vội vàng gật đầu, "Nhớ, là ***".
Một biển số xe tỉnh ngoài, không biết là đội buôn người từ nơi khác đến, hay là đội buôn người trong tỉnh ngụy trang thành tỉnh ngoài.
Bất quá, biển số xe này có phải là trộm được hay không, đều không thể nói trước.
Tô Mạn lại hỏi thêm một chút tình huống khác, bốn người kia là nam hay nữ, cao thấp mập ốm, đặc thù khuôn mặt...
Còn có xe tải là mấy chỗ ngồi, màu sắc, có đặc điểm gì khác thường không...
Sau đó lại gọi điện thoại, báo cáo chi tiết với công an.
Những tình huống này được báo lại, bên kia công an liền lập tức hành động, dọc theo cao tốc, các nơi thiết lập trạm chặn lại.
Loại tình huống này, muốn nhanh chóng hành động, lùng bắt bọn buôn người, đem con thành công cứu ra thì hy vọng mới càng lớn.
Hai mươi mấy đứa trẻ, phía sau chính là hai mươi mấy gia đình.
Hiện tại khu vực này phổ cập kế hoạch hoá gia đình, căn cứ chính sách, một nhà chỉ có một hai bảo bối, gia đình có nhiều con rất ít, hài tử m·ấ·t đi, gia đình đó gần như sẽ p·h·á hủy.
Liền xem như gia đình có nhiều con, được đứa con nào mà không phải là gốc rễ của cha mẹ, nào có khác gì việc muốn mạng cha mẹ.
Đội buôn người này không được dẹp bỏ, về sau sẽ tai họa nhiều hơn cho trẻ con, nhiều hơn cho gia đình.
Gần nhất cục công an, là thương cục công an huyện Tây Tháp, Tô Mạn chạy đến thì hai công an đang đứng ở cổng lớn chờ.
Tô Mạn có thể cảm giác rõ ràng, đến cục công an, sắc mặt tiểu bằng hữu rõ ràng càng thêm trầm tĩnh lại.
Câu hỏi, ghi khẩu cung, cung cấp thông tin gia đình, số điện thoại, hết sức phối hợp, dường như rất quen thuộc với mấy việc này.
Có thể làm Tô Mạn đã làm xong, sờ sờ đỉnh đầu tiểu bằng hữu, "Vậy cháu ngoan ngoãn ở đây đợi ba ba mụ mụ tới đón, dì còn có việc, đi trước đây ~"
Đổng Hâm lại hành lễ với Tô Mạn, lễ phép cảm ơn Tô Mạn, "Cảm ơn dì, dì ơi, nhà dì ở đâu? Cháu sẽ bảo ba ba mụ mụ cháu cảm tạ dì."
Công an cũng bắt tay Tô Mạn, tỏ vẻ cảm tạ, "Cảm ơn vị đồng chí này đã phối hợp công việc của chúng tôi, xin vui lòng để lại địa chỉ và đơn vị công tác, chúng tôi sẽ gửi thư biểu dương đến đơn vị của đồng chí."
Xem trang phục của Tô Mạn, lái xe con, vừa thấy liền không phải người bình thường.
Tô Mạn cười lắc đầu, "Đây là việc nên làm, đồng chí, không có chuyện gì, tôi xin phép đi trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận