1980: Gái Lỡ Thì Trọng Sinh, Đánh Ngã Cha Kế Cả Nhà

1980: Gái Lỡ Thì Trọng Sinh, Đánh Ngã Cha Kế Cả Nhà - Chương 185: Bị đánh đáng đời (length: 7615)

Ngược lại là thật sự nghĩ ra một ý kiến hay.
Chỗ Triệu gia nuôi gia súc, những thôn làng khác cũng thấy mà thèm.
Trên trấn cũng kêu gọi nuôi gia súc làm nghề phụ, trại chăn nuôi lớn như vậy của Tô gia bày ở đó, không ít thôn cũng đều nuôi một ít, ít hay nhiều mà thôi.
Nhưng khẳng định không nuôi nhiều bằng Triệu gia.
Lần lượt từng thôn đi thu mua, tám mao tiền một cân, so với trạm thu mua đắt hơn hai mao, so với đưa đi Thanh Thị cũng đắt hơn một mao, nhà nào có gia súc khẳng định nguyện ý bán.
Tô Mạn đoán không sai, hơn năm ngày, liền thu được hơn 8,000 con, gà vịt mập mạp của thôn trên xóm dưới cũng đều bán gần hết.
Trực tiếp đi trong thành đội vận tải thuê xe, Tô Mạn còn mang theo Lại Tam cùng Trần Đống.
Sợ trên đường không an ổn, còn nhờ Lại Tam gọi mấy huynh đệ của hắn đi theo áp tải, người đông thì những kẻ không có mắt tự biết mà lui, lên đường bình an tới nơi.
Triệu Chí Phong bên kia đã sớm liên hệ xong, trực tiếp đưa đến kho hàng lớn của tiệm thực phẩm phụ trong khu gia quyến.
Tiếp nhận, cân đo, kết toán, một quy trình xuống trôi chảy.
Cùng ngày, tiệm thực phẩm phụ liền treo bảng đen, phấn trắng viết, có gà, thỏ cung ứng, không cần phiếu, một khối tiền một cân, một nhà giới hạn mua một con.
Bảng vừa treo ra, lập tức có hàng dài người xếp hàng.
Có bà thím nghe tin chậm, sợ mua không được, giày thiếu chút nữa tuột cả ra.
Trên không khu gia quyến, đã nổi lên mùi thịt hầm nồng đậm, trong không gian của Tô Mạn lại có thêm hơn một vạn tiền tiết kiệm.
Xong việc, Tô Mạn đưa tiền cho Lại Tam, bảo hắn mang theo mấy huynh đệ ở tỉnh thành chơi cho đã.
Mở mang tầm mắt, ăn cơm ở tiệm quốc doanh tỉnh thành, trả tiền cho bọn họ mua một bộ quần áo, còn được trải nghiệm nhà tắm lớn ở tỉnh thành, cho bọn họ mỗi người mười đồng tiền công, rồi mua vé tàu hỏa cho bọn họ về Thanh Thị.
Lại Tam cùng Trần Đống ở lại, hai người nghe Tô Mạn an bài cho bọn hắn, thiếu chút nữa vui mừng nhảy cẫng lên, tóc tai dựng đứng vì phấn khích.
Trần Đống không thể tin được, hỏi lại, "Thật sao? Tiểu Mạn cô, ta cùng Chu tam thúc có thể học lái xe tải lớn?"
Lại Tam kích động mặt hơi đỏ lên, trước mặt Tô Mạn cố ý giữ bình tĩnh, vỗ sau lưng Trần Đống một cái.
"Tiểu tử ngươi, kích động cái gì? Nghe Tiểu Mạn nói xong đã."
"Dạ ~ dạ ~"
"Cũng không có gì, hai người các ngươi nên học cho kỹ tay nghề của sư phó, chiếc xe này ở tỉnh thành mua xong, thì hai ngươi lái về.
Về sau, có hàng đường dài, cũng giao cho hai người các ngươi."
"Vâng!" Lại Tam cùng Trần Đống đều gật đầu lia lịa.
"Tiểu Mạn ngươi cứ yên tâm, ta nhất định hầu hạ sư phó kia như tổ tông, học cho bằng được tay nghề của hắn!"
"Tiểu Mạn cô, ta làm việc, cô yên tâm!"
Tô Mạn lại dặn dò hai người vài câu, liền mang theo bọn họ đi xưởng máy móc.
Lần này nhờ Bạch đại tỷ giúp đỡ, nhờ đồng chí đội vận tải của xưởng máy móc dạy hai người kia, đương nhiên không thể để người ta dạy không công, chắc chắn phải có chút quà cáp.
Xe tải lớn, chạy đường dài, kinh nghiệm trên đường, còn có bảo dưỡng, sửa chữa đơn giản, đều phải học vài ngón.
Lại Tam cùng Trần Đống cũng thật thông minh, hiểu chuyện, vì để cho người ta dạy bọn hắn đồ thật, thuốc lá, rượu hiếu kính không thiếu.
Có việc gì cũng đều giúp đỡ, dỗ dành sư phó kia, đem tuyệt chiêu sửa xe đều dốc hết ra.
Hơn nửa tháng, hai người theo đội vận tải ra ngoài chạy vài chuyến đường dài, đen gầy đi một vòng, bản lĩnh cũng học được.
Lúc về Triệu gia thì lái xe tải lớn mới tinh, uy phong, sợi tóc đều lộ ra vẻ đắc ý.
Bất quá, đây đều là chuyện sau hơn nửa tháng, hiện tại hai người còn chưa tới thời khắc vinh quang, đang theo đội vận tải cùng nhau chạy đường dài, đã có lúc xe còn chưa dừng hẳn, đã vội nhảy xuống xe rồi.
*
Dương Ái Hoa từ sau khi nhìn thấy Tô Mạn, vẫn luôn nghĩ cách trả thù, cố ý để ý tất cả tin tức của Tô Mạn.
Trại chăn nuôi Tô Mạn trước sau cùng xưởng máy móc, còn có tiệm thực phẩm phụ khu gia quyến làm hai lần mua bán, nàng tự nhiên cũng biết.
Tức giận thiếu chút nữa cào gãy móng tay, Tô Mạn không phải cậy có trại chăn nuôi sao!
Một lần không hủy được nó, vậy lần này nàng liền đoạt lại.
Ngẫm lại, Hàn Bảo Quân dạy nàng, nàng thật sự đã nghe lọt.
Muốn đạt được mục đích gì, tốt nhất là mượn đao giết người, không thể tự mình ra tay.
Vì thế, nàng tìm tới Tô Duệ. . .
Trong vòng quan hệ của nàng, dì của Bảo Quân có chức vị cao, Tô Duệ luôn luôn vô pháp vô thiên, gan lớn, trong tay cũng không dư dả, biết trại chăn nuôi kiếm tiền, mình vừa khuyến khích, hắn chắc chắn sẽ động tâm.
Quả nhiên, thiếu niên 15 tuổi, cố tình làm xằng làm bậy quen, hắn muốn cái gì, người bên cạnh liền dâng đến trước mặt hắn.
Lúc ăn cơm tối, liền đòi cha mình, "Ba, con muốn làm một trại chăn nuôi để chơi."
Tô Quảng Mộ mí mắt cũng không thèm nhấc, "Con học sơ trung, làm loạn cái gì, còn trại chăn nuôi, con biết nuôi gia súc thế nào không!
Nghiệt súc!"
Tô Duệ âm thầm trợn mắt, "Con lại không cần tự mình làm, đều là bỏ tiền thuê người làm."
"Con có bản lĩnh thì làm, ba không có tiền cho con phá."
Nói, Tô Quảng Mộ còn cảnh cáo liếc mắt nhìn Hàn Bảo Quân một cái, ý tứ rất rõ ràng, đừng cái gì cũng nuông chiều con.
Còn nhỏ tuổi, không lo học hành, khắp nơi gây chuyện thị phi, chính là mẹ hắn chiều hư.
Tô Duệ không phục "cắt" một tiếng, "Ba~" vỗ lên bàn một cọc tiền, "Ông ngoại cho con, 2000 đồng.
Ba, ba nói với Triệu doanh trưởng thủ hạ của ba một tiếng, bảo hắn bán trại chăn nuôi của nhà hắn cho con."
Tô Quảng Mộ miệng đang ăn thịt, căn bản là không nghe Tô Duệ nói chuyện, lại xới thêm vài miếng cơm, lời kia mới tiếp thu được trong đầu.
Không thể tin được, hỏi lại một câu, "Con nói cái gì?"
"Ba, con nói con muốn trại chăn nuôi nhà Triệu Chí Phong kia, không phải cho không, con trả tiền, 2000 đồng mua. . ."
Còn chưa nói xong, Tô Quảng Mộ trực tiếp đứng dậy, "Thằng ranh con, không biết trời cao đất rộng, còn mua trại chăn nuôi, con có biết nhà người ta đáng giá bao nhiêu tiền không!
2000 đồng, con cướp trắng trợn à!
Bố hôm nay đánh chết con, để con khỏi đi gây họa!"
"A! Ba!"
"Mẹ! Cứu con!"
"Bố hôm nay phải đánh chết con, cho con chừa thói làm xằng làm bậy."
Một trận quỷ khóc sói gào, cách vách lão Vương lại bưng chén trà, men theo chân tường nghe ngóng, bố đánh con, mấy ngày không nghe còn thấy nhớ.
Thoải mái còn mang ghế băng, bất quá Tô Quảng Mộ tâm tình lại không xong.
Nghe thử xem thằng con này mở miệng toàn lời gì, hắn rốt cuộc phát hiện, hình như con đã trưởng thành lệch lạc rồi.
Mình chỉ có Tiểu Duệ cùng Tiểu Anh hai đứa con, về sau Tô gia còn phải giao cho chúng nó.
Không được, hắn không thể mặc kệ nó, trong bộ đội thiếu gì lính đầu binh mà hắn không thu thập được? Còn không uốn nắn được thằng nhóc này sao? !
Nghĩ đến con, tâm tình hắn càng sa sút, hai đứa bé kia của mình, hiện tại còn sống không?
Ba mẹ con các nàng, giống như bốc hơi khỏi nhân gian, hắn sau khi sửa án oan đã tìm, nhưng một chút dấu vết đều không lưu lại, không tìm được manh mối.
Thất lạc cũng chỉ trong nháy mắt, hơn mười năm, trong lòng hắn kỳ thật đã buông xuống.
Cuộc sống sau này của Tô Duệ, chỉ có thể dùng bốn chữ hình dung: Vô cùng thê thảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận