Warhammer: Theo Hành Tinh Tổng Đốc Bắt Đầu

Chương 2: Slaanesh đuổi tới?

**Chương 2: Slaanesh truy đuổi tới?**
God-Emperor đã đáp lại!
Trên hư không, ý chí của God-Emperor đúc thành Thái Dương băng lãnh, tựa như hằng tinh vụt qua lấp lánh, thật thần thánh!
Ông!
Linh năng chấn động như sóng thủy triều khuếch tán.
Dù cách một khoảng cách vô tận, Ron vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh linh năng mãnh liệt.
Đây là loại vĩ lực bậc nào!
Hắn phản ứng lại, trong ý thức la lên: "God-Emperor bệ hạ, người hầu trung thành của ngài cần được cứu vớt!"
Nhưng Thái Dương đại diện cho God-Emperor không hề đáp lại, không có bất kỳ ánh mắt nào tập trung vào người Ron.
Hắn đang ngủ say, mặc cho ánh quang huy chiếu rọi bình đẳng.
Một đợt linh năng khác ập tới, không chờ hắn phản ứng, liền bị đá văng ra khỏi không gian ý thức.
Ron mở mắt, đập vào mắt chính là bình nguyên xanh biếc, bên cạnh còn có thân thể mê người quấn lấy, hắn vẫn còn trong cung điện của Slaanesh!
Lạch cạch!
Một viên nhãn cầu rơi xuống đất, Ron vô thức đi nhặt.
Rất nhanh hắn sờ soạng chỗ con mắt, nơi đó trống rỗng.
Ánh mắt của ta!
Ron nhét ánh mắt về, hắn đã không lo được sợ hãi, trong lòng tràn đầy nghi vấn.
Không đúng, God-Emperor không phải hiển linh sao, vì cái gì không có phản ứng?
Chẳng lẽ lão nhân gia ông ta cảm thấy chính mình không trung thành?
Tạm thời ôm chân phật quả nhiên không dùng được, lần này thật sự xong đời rồi!
Trên hư không, chỗ hạch tâm cung điện của Slaanesh, bóng tối cực lớn màu tím dần hiện ra.
Hắn chính là chủ nhân của cung điện – Slaanesh.
Ron bi phẫn không thôi, đằng nào cũng phải chết, không sợ gì nữa.
Hắn mở to độc nhãn, giơ ngón tay giữa về phía hư không, chửi ầm lên: "Slaanesh, ta nguyền rủa tổ tông nhà ngươi!"
Cái bóng kia hơi vặn vẹo thân thể, ánh mắt dời về phía này.
Trong tầm mắt, chúng ma quỳ xuống đất.
Uy áp cường đại tiếp cận, khi ánh mắt tụ tập lên người Ron, tà lực trào lên cơ hồ muốn nghiền nát hắn trong nháy mắt.
Nhưng cỗ lực lượng ấm áp trước kia lại lần nữa hiện lên, lấy ánh sáng nhạt màu vàng kim che lại hắn.
Không gian ba động kịch liệt, vỡ ra một cái miệng nhỏ.
Thứ lực lượng thần bí kia chống đỡ áp lực của Slaanesh, kéo Ron ra khỏi cung điện Slaanesh.
Ánh mắt Slaanesh dừng lại một chút, tựa hồ có chút ngoài ý muốn.
Hắn phát ra một tia cười khẽ, dục vọng càng lớn bắn ra.
Cả tòa cung điện rung động kịch liệt, nghênh đón cực hạn cuồng hoan.
Vui Sướng chi chủ nhớ kỹ con sâu nhỏ kia, hắn sẽ chuẩn bị khoái cảm cao cấp nhất cho riêng hắn!
Lúc này, tại á không gian xa xôi trong hư không, một mặt trời nho nhỏ tản ra ánh sáng nhạt ấm áp, nó ẩn nấp dưới ánh quang huy của vầng thái dương băng lãnh vĩ đại.
------
Ron thét lên, hắn cảm giác thân thể, linh hồn mình như bị kéo thành sợi mì.
Sau đó lại bị nhét vào máy giặt, quay cuồng điên đảo, cuối cùng bị lôi ra nện lên một thực thể nào đó, đồng thời nhét vào trong.
......
Đế quốc Thái Bình tinh vực, khu bắc bộ Corris.
Đây là một tinh cầu công nghiệp điển hình, mặt đất tràn ngập ô nhiễm trí mạng, đột biến thể nảy sinh.
Tổ đô Grant sừng sững vút cao ở trung tâm đại lục, tựa như núi kim loại, cư trú mấy chục, trên trăm tỷ nhân khẩu.
Bên trong tổ đô, mỗi một tấc không khí, mỗi một giọt nước, đều được tuần hoàn lợi dụng đến hàng triệu lần.
Mọi người dựa vào tinh bột thi thể để no bụng, làm việc ngày đêm, khẩn cầu God-Emperor phù hộ.
Sinh tồn ở đây thật chật vật, ngoại trừ đám người ở tầng cao nhất.
Bọn hắn được hưởng ánh dương quang, không khí mới mẻ cùng nước sạch, chiếm cứ hết thảy mọi thứ của viên tinh cầu này.
Trong đó, kẻ có quyền hạn lớn nhất chính là hành tinh Tổng đốc, hắn nắm giữ quyền lực chí cao, quyền sinh sát của bản tinh cầu!
Tổ đô Thượng Tổ.
Vương Đình khu, phủ đệ ngọn tháp.
Phong cách Victoria kết hợp steampunk, bên trong phòng ngủ cực lớn xa hoa, Ron thét lên tỉnh lại.
Còn sống?
Ron phát hiện mình không sao, thở phào một hơi.
Hẳn là God-Emperor đã cứu mình, chiến chùy thế giới tín ngưỡng God-Emperor thật sự có thể cứu mạng!
Hắn quyết định về sau sẽ mang theo một bản ghi chép "Hoàng Đế thánh ngôn" bên người, lúc nào cũng đọc qua, tốt nhất là học thuộc!
Ca ngợi God-Emperor!
Khi tinh thần buông lỏng, Ron phát hiện trang trí xung quanh, thật xa lạ.
"Đây là nơi nào?"
Ký ức tán loạn mảnh vỡ ập đến, mạnh mẽ sáp nhập vào ý thức hắn, nhanh chóng di động.
Hấp thu mảnh vỡ ký ức, Ron mới chính thức biết rõ đầu đuôi sự việc.
Chuyện này tương đối phức tạp.
Ron · Grant, hành tinh Tổng đốc của bản tinh cầu, trầm mê tửu sắc, cùng thị nữ làm chuyện đáng xấu hổ trong phòng ngủ.
Bởi vì chơi đùa có chút quá trớn, bị hỗn độn ăn mòn kéo vào cung điện của Slaanesh, dẫn đến thể hư hắn tử vong trong sợ hãi.
Mà Ron vừa vặn hồn xuyên đến trên thân Ron · Grant đã chết, mới có những tràng diện vừa mạo hiểm lại kích thích mới nãy.
May mắn God-Emperor phù hộ, hắn trốn thoát.
Ron kế thừa cơ thể, linh hồn cùng ký ức của Ron · Grant.
Giờ phút này, hắn có mái tóc đen đặc trưng của gia tộc Grant, đôi mắt thâm thúy, khuôn mặt tái nhợt lạnh lùng, cả người nhìn qua có chút suy yếu.
Nói chung, là trở nên đẹp trai hơn.
Phiền toái duy nhất là, ký ức hắn kế thừa không hoàn chỉnh.
Có rất nhiều chỗ thiếu hụt và mơ hồ, tựa như bị một tầng sương mù che phủ.
Nhưng bất kể thế nào, Ron hiện tại chính là đế quốc hành tinh Tổng đốc, kẻ thống trị Erth – Ron · Grant!
Đây coi như là điều may mắn trong bất hạnh.
Màn đêm thâm trầm, ánh trăng nhạt màu đỏ xuyên qua cửa sổ kính màu của ban công, chiếu vào trong phòng.
Ron bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, lúc trước hắn không phải cùng thị nữ đang làm chuyện khó coi sao?
Thị nữ đâu?
"Thân yêu, chàng tìm ta sao?"
Âm thanh không trôi chảy truyền đến từ nơi hắc ám, tựa như xương cốt va chạm phát ra.
Chết tiệt gì thế này? Ron lập tức cảnh giác.
"Hu hu, chàng có phải quên người ta rồi không..."
Một nữ nhân đối mặt vách tường, cơ thể giật giật khóc lóc.
Không chờ Ron phản ứng, đầu nàng chợt xoay 180 độ, gắt gao nhìn chằm chằm tới.
Đó là đầu người của Slaanesh nữ yêu đáng sợ, hốc mắt trống rỗng, răng bén nhọn, đầu lưỡi nhỏ dài chảy dịch nhờn.
Ốc ngày!
Mẹ kiếp, đây là đuổi tới sao?
Âm hồn bất tán đúng không?
"Sao chàng không nói gì, người ta không đẹp sao?"
Cơ thể nữ yêu kẽo kẹt quay lại, đi ra từ chỗ tối, đắm mình dưới ánh trăng, cơ thể vặn vẹo dị dạng chi chít cốt thứ, trang phục nữ bộc màu đen trên người cũng tàn tạ không chịu nổi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nàng ta chính là thị nữ kia, đã triệt để hủ hóa thành quái vật.
"Chờ không kịp nữa rồi à, thân yêu?"
Nữ yêu lắc mông đi đến bên giường, làm dáng làm bộ, hình ảnh cấp độ hạn chế khiến nàng ta càng thêm khủng bố.
Nàng ta lắc eo thon bò lên giường, nhìn xuống Ron: "Chúng ta cùng nhau tận hưởng khoái lạc..."
"Hôm nay trạng thái ta không tốt, lần sau có được không?"
Nụ cười của Ron cứng ngắc, tận lực không kích động đối phương, dựa vào ký ức, hắn lặng lẽ ấn nút báo động bên giường.
"Thế nhưng..." Nữ yêu đưa cái lưỡi nhỏ dài nhạy bén đến, trượt trên mặt Ron: "Người ta không nhịn được nữa!"
Mẹ kiếp!
Ron bỗng nhiên đạp văng nữ yêu, theo ký ức, móc ra khẩu súng ngắn bỏ túi trong hốc tối, nhắm ngay bóp cò.
"Pằng!"
Súng ngắn bỏ túi bắn ra khói đặc, ngực nữ yêu trúng đạn, ngửa mặt đổ xuống.
Giải quyết xong?
"Đau quá!"
Nữ yêu lại nổi lên, nhìn chằm chằm Ron, âm thanh khàn giọng: "Nhưng người ta rất thích, mau đánh ta!"
Nữ yêu hệ SM đúng không, ta thích nhất giúp người làm niềm vui!
Ron giơ súng lên, bóp cò lần nữa, lại không có đạn bắn ra.
Chuyện gì xảy ra, cơ hồn không vui?
Hắn liếc nhìn khẩu súng ngắn bỏ túi khảm ngà voi và bảo thạch trong tay, trong lòng nhất thời cuồng mắng tổ tông tám đời của Ron · Grant.
Bệnh tâm thần!
Một phát súng cổ dùng thuốc nổ đen, ngươi đặt đó để chơi đồ cổ à?
Nếu phòng thân, ít nhất cũng phải làm một cây súng bạo nổ hay vũ khí nhiệt dung chứ!
Ron gắng sức ném khẩu súng lục về phía nữ yêu, nhân cơ hội xuống giường bỏ chạy.
Nhưng cỗ thân thể đắm chìm tửu sắc này lại yếu ớt quá mức, còn chưa chạy được hai bước đã ngã nhào trên đất.
Hắn giãy dụa đứng lên, thì thấy nữ yêu mặt mày dữ tợn, nhào về phía hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận