Warhammer: Theo Hành Tinh Tổng Đốc Bắt Đầu

Chương 114: Đây là chính tông God-Emperor tượng thánh sao?

**Chương 114: Đây là tượng thánh God-Emperor chính tông sao?**
Ron đánh giá Eve trong ngực đứa bé khoảng một hai tuổi.
Đứa bé kia làn da hơi tím tái, trán có một tấm hình dáng nhô lên, giống như một chiếc răng sắc nhọn, đầu trọc, to xác, lộ ra rất là quái dị.
Hài tử đáng thương...
Ron không khỏi thở dài.
Chỉ sợ đứa nhỏ này khi còn trong bụng mẹ đã bị ô nhiễm phóng xạ, dẫn đến nó biến thành bộ dáng quái dị này.
Cặp vợ chồng Gallia này rất yêu đứa trẻ.
Bọn hắn nhìn đứa bé tràn ngập tình cảm, thân mật đùa giỡn, hôn lên trán nó, trấn an cảm xúc của nó.
Thấy vậy, Ron cũng thức thời không nói chuyện này.
Hắn không muốn khơi lại vết sẹo của cặp vợ chồng đáng thương này.
Chờ hài tử bình tĩnh lại, Eve đặt đứa bé lên chiếc xe nôi máy móc cạnh bàn ăn.
Sau đó nàng chỉ vào Ron giới thiệu:
"Tiểu Gali, đây là Ron ca ca, về sau các ngươi phải hòa thuận với nhau nhé..."
Ân?
Ron cảm thấy nghi hoặc.
Hắn lúc nào lộ ra tên của mình?
Có chút không nhớ nổi.
Những ngày này, đầu óc lúc nào cũng mơ mơ màng màng, luôn cảm giác có thứ gì đó ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình.
Ron có chút lo lắng.
Sợ không phải sử dụng linh năng quá độ, làm đầu óc hỏng mất rồi?
"Ron, ngươi làm sao vậy?"
Eve cau mày, lộ vẻ quan tâm:
"Có phải ngươi thấy khó chịu trong người không, ta bảo mục sư khu phố đến giúp ngươi xem qua nhé?"
"Ta không sao, chỉ là hơi đói bụng..."
Ron vội vàng lắc đầu, hắn cũng không dám để mục sư kiểm tra cơ thể.
Vạn nhất bị mục sư phát hiện thân phận giả linh năng của hắn thì phiền phức.
"Thật sự không có chuyện gì chứ?"
"Không có việc gì."
"Không có việc gì thì tốt, vậy chúng ta chuẩn bị ăn thôi!"
Dưới ánh nến mờ ảo, Ron cùng Gallia một nhà tiến hành nghi thức cầu nguyện trước bữa ăn.
Cảm ơn Đế Hoàng vĩ đại đã ban cho bọn họ mỹ vị đồ ăn.
"Được rồi, chúng ta ăn thôi!"
Eve giúp Ron múc thêm một bát canh nấm nóng hổi.
Lại chia cho hắn một tảng lớn tinh bột thi thể, gần như còn nhiều hơn cả phần của hai vợ chồng bọn họ cộng lại.
Eve nhìn ra Ron muốn từ chối, liền dùng giọng gần như ra lệnh:
"Ngươi đói thì ăn nhiều một chút...
Không được khách khí với chúng ta, bây giờ chúng ta là người một nhà!"
Gallia xen vào:
"Trẻ con nên ăn nhiều một chút.
Hài tử là hy vọng tương lai, tất cả những người trung thành với Đế Hoàng, nên trả giá hết thảy để bảo vệ."
Gặp vợ chồng Gallia kiên trì, Ron chỉ có thể cảm tạ hảo ý của bọn hắn, bắt đầu ăn.
"Ca ca, ca ca..."
Tiểu Gali bỗng nhiên nhìn Ron, ê a nói.
Eve rất cao hứng: "Ron, ngươi nhìn xem, tiểu Gali rất thích ngươi đó!"
Ron nhìn tiểu Gali, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn màu tím của hắn.
Tiểu gia hỏa này, cũng quá nhận người thích.
Không biết vì sao, hắn nhìn tiểu gia hỏa này, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Ron đem hơn phân nửa đồ ăn trong khay, gạt sang đĩa nhỏ của tiểu Gali.
Hắn vỗ vỗ ót của tiểu Gali:
"Ăn nhiều một chút, mau lớn nhé..."
Tiểu Gali đáng yêu gật gật đầu.
Hắn nắm lấy đĩa nhỏ, nhét tất cả đồ ăn vào trong miệng, bắt đầu nhai nuốt.
Răng sắc nhọn va vào nhau, phát ra âm thanh rợn người.
Ron thỏa mãn gật gật đầu.
Như vậy mới đúng chứ.
Eve, Gallia đồng dạng nhìn tiểu Gali, gương mặt hạnh phúc.
"Mình ơi..."
Eve bỗng nhiên đặt dĩa xuống.
Nàng nhìn Gallia, tựa hồ có chuyện muốn nói.
"Thế nào?"
Gallia gương mặt quan tâm.
Chỉ thấy Eve nhẹ nhàng ôm bụng, nở nụ cười từ ái:
"Là một tin tốt, ta lại có thai rồi!"
Gallia ngây ngẩn cả người:
"Thật sao, chuyện khi nào vậy?"
"Mới gần đây thôi, ta muốn cho mình một bất ngờ."
Gallia mừng rỡ như điên, gần như muốn nhảy dựng lên:
"Ca ngợi God-Emperor, đây thật là một tin tốt!"
Đối với tín đồ trung thành của Đế Hoàng mà nói, sinh nhiều con là nghĩa vụ thần thánh, cũng là tượng trưng của hạnh phúc gia đình.
Vốn hắn còn phát sầu chuyện mình chỉ có một đứa con, vì thế còn luôn bị các đồng liêu trêu chọc.
Đối với gia đình mà nói, hài tử càng nhiều càng tốt.
Gore, hàng xóm nhà bọn hắn còn sinh tận 10 đứa con.
Mặc dù vợ chồng thương minh bất hạnh c·hết đói, cũng may bọn hắn được giáo hội trao cho vinh dự.
Đưa bọn hắn vào hàng ngũ tín đồ thần thánh, là tấm gương cho tất cả mọi người học tập.
Con của bọn hắn cũng đến những gia đình tốt hơn.
Những đứa trẻ kia tương lai sẽ trở thành những chiến sĩ trung thành hơn.
Gallia đôi khi còn huyễn tưởng, nếu như mình cũng có 10 đứa con thì tốt.
Dù không có 10 đứa, thêm một đứa nữa cũng tốt.
Không ngờ thê tử lại nhanh chóng cho hắn một niềm vui bất ngờ như vậy.
Gallia cưng chiều ôm lấy thê tử và tiểu Gali:
"Ngày mai ta sẽ đem tin tức tốt này nói cho tất cả mọi người!"
Ron nhìn đôi vợ chồng hạnh phúc như vậy, cũng nhịn không được mà nở nụ cười.
Rất nhanh, Eve kéo Ron tới.
Hắn cũng là một thành viên của gia đình này.
Cứ như vậy, người một nhà ôm chặt lấy nhau.
Thật tốt.
...
Sau bữa tối, đã đến giờ nghỉ ngơi.
Ron được sắp xếp ở cùng với tiểu Gali.
Hắn vừa mới nằm xuống, liền cảm giác có thứ gì đó bò lên giường.
Điều này làm hắn lập tức cảnh giác.
Vật gì?
Sau đó, có một bàn tay nhỏ mềm mại đặt lên người hắn.
"Ca ca, ôm một cái..."
Tiểu Gali ê a lên tiếng.
Thì ra là tiểu Gali.
Thấy vậy, Ron thở phào một hơi.
Tiểu Gali cố gắng trèo vào trong ngực Ron, tay nhỏ nắm chặt lấy hắn:
"Ôm... Ngủ..."
Xem ra tiểu gia hỏa này là muốn hắn ôm ngủ.
"Được, được, được, ngươi đừng đái dầm là được!"
Ron nở nụ cười.
Hắn xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Gali, sau đó ôm hắn vào lòng.
Ron nằm xuống.
Bỗng nhiên, hắn nhớ tới điều gì đó.
Mình đến đây, rốt cuộc là muốn làm gì?
Cảm giác mình quên càng ngày càng nhiều chuyện, nhưng lại không hiểu sao cảm thấy tâm trạng vui vẻ.
Hắn sinh ra vô cùng lòng trung thành và cảm giác thư thái.
Muốn ở đây sinh sống thật tốt.
Rất nhanh, tâm thần hoàn toàn thả lỏng, Ron ngủ thật say.
Đây là giấc ngủ ngon nhất của hắn trong những ngày này, ngủ rất say và rất ngon.
"Ron, Ron, mau tỉnh lại!"
Bỗng nhiên, Ron nghe thấy có người không ngừng gọi mình.
Hắn tỉnh dậy mở to mắt.
Trong tầm mắt, vợ chồng Gallia đã ăn mặc chỉnh tề, bọn hắn đang ôm đứa bé, quan tâm nhìn mình.
"Cuối cùng cũng dậy rồi."
Gallia cười nói:
"Ngươi, tiểu tử này ngủ say quá, gọi mãi không tỉnh..."
Eve có chút nóng nảy, thúc giục:
"Ron, mau cùng chúng ta đến giáo đường, hôm nay là ngày cầu nguyện, đi trễ sẽ không có chỗ tốt."
Thì ra hôm nay là ngày cầu nguyện, tất cả cư dân đều đến quảng trường giáo đường, khẩn cầu Đế Hoàng chúc phúc.
Ron đi theo vợ chồng Gallia theo dòng người tới giáo đường.
Mọi người phần lớn đều dắt theo mấy đứa trẻ, bọn họ hàn huyên, trên mặt là vẻ thành kính và nụ cười hạnh phúc.
Khi Ron bước vào quảng trường, nhìn tượng thánh God-Emperor khổng lồ cao gần 50 mét sừng sững giữa quảng trường.
Cái kia khí tức thần thánh vô cùng kèm theo cảm giác thị giác mãnh liệt, khiến hắn không khỏi ngây dại.
Ron cảm giác suy nghĩ của mình đang xung đột, không khỏi phát ra nghi vấn:
"Đây là tượng thánh God-Emperor chính tông sao?"
Trong tầm mắt hắn, bức tượng thánh God-Emperor mọc ra bốn cánh tay đang nhìn xuống chúng sinh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận