Vừa Mới Chuẩn Bị Thi Đại Học, Hệ Thống Ly Hôn Ngịch Tập Tới

Chương 28: Chúng ta chỉ là bạn bè, bảo bối, ngươi có ham muốn chiếm hữu mạnh đến vậy sao?

Giang Niên kỳ thực không quan tâm ai đang gièm pha hắn, cũng không có khả năng mất bình tĩnh, càng không hề nghĩ lại về bản thân.
Dù sao tiếng tăm bên ngoài, có tốt có xấu, muốn sống ra được bản thân một cách khác biệt.
Cấp ba giống như một xã hội thu nhỏ, ba người đi cùng ắt có kẻ ngốc ở đó.
Nhiều chuyện của người khác, chỉ một câu ngu ngốc liền có thể chụp mũ cho ngươi. Ngươi ngoại trừ việc trong lòng ân cần thăm hỏi mẹ ruột của bọn hắn, thì chẳng thể làm gì khác, không bằng coi như không biết.
So với việc hoài nghi bản thân, chi bằng trách cứ người khác.
Nịnh Mông Chi:
"Ta không thể nói, bán đứng người khác cảm giác không tốt lắm."
Giang Niên im lặng, nhấn vào ảnh đại diện, chuẩn bị xóa nàng.
Ngươi không nói thì chính là đồng bọn rồi, khác gì so với việc đứng bên cạnh đạp ta hai chân? Ngươi thiện lương, rất tốt, nhưng đả kích mẹ nó lại là kỹ năng tất sát của ta.
Tích tích, một giây sau.
Nịnh Mông Chi:
"Ta bây giờ nói là một chuyện khác, ngươi ở trong lớp có quen biết Vu Đồng Kiệt không?"
Ngón tay Giang Niên rời khỏi nút xóa bạn tốt, nàng vừa rồi dùng giọng điệu mình rất không thích. Nhưng Chi Chi bảo bối linh hoạt thay đổi ranh giới, hắn rất là thích.
Cái gọi là bạn bè, chính là nguyện ý từ bỏ một chút ràng buộc đạo đức rất nhỏ mới có thể tiến tới cùng nhau. Dịch ra là, "không nên làm bạn với Thánh Mẫu."
Đối với độ khoan dung của bạn bè: 1, Không thể phản bội tổ quốc, không thể phạm pháp, 2, Ta phải có quyền được biết.
Không nhất định ủng hộ, nhưng sẽ không khiển trách.
"Vu Đồng Kiệt? Không phải là cùng chúng ta lên lớp bốn sao?"
Giang Niên ba ba ba trả lời tin nhắn, lại ngại gõ chữ không tiện, "Ngươi có thể gọi thoại được không?"
Nịnh Mông Chi:
"Ta..."
Giang Niên:
"Điện thoại hết pin rồi?"
Trương Ninh Chi yếu ớt trả lời "Ngươi gọi cho ta đi."
Tiếng chuông có vẻ ồn ào vang lên khoảng năm giây, một trận âm thanh huyên náo vang lên. Mơ hồ có thể nghe được tiếng gió đêm thổi qua, hình như là đang ở ban công nhận cuộc gọi.
"Vu Đồng Kiệt nói ta cái gì?"
Hắn đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Thời khắc khảo nghiệm tình bạn đã đến.
Đầu bên kia điện thoại, Trương Ninh Chi nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói, "Hắn nói... ngươi gian lận trong kỳ thi để được lên lớp, ta đã giúp ngươi phản bác hắn."
"Gian lận?"
Giang Niên ngữ khí thoáng có chút không vui.
Máy lạnh rò rỉ, không tắt có phải là đang mở không? Đúng là hack phán quan!
Trương Ninh Chi nghe giọng Giang Niên, khẩn trương đến mức tim đập thình thịch, "Ngươi đừng giận, ta tin tưởng ngươi, lúc thi hai chúng ta ngồi trước sau..."
Giang Niên căn bản không hề tức giận, vẫn là câu nói kia, nhiều chuyện người khác.
Tay thật ngứa, thiếu mất thanh đao.
Nghe nàng nói liên miên lải nhải an ủi, ví dụ như "lần sau thi cao hơn", "giữa tháng có bài kiểm tra", "đường dài mới biết sức ngựa", Giang Niên liền muốn cười.
"Không thể tìm người ta đánh nhau, đánh nhau sẽ bị hạ lớp."
Trương Ninh Chi gấp đến mức không biết làm sao, "Người khác nói gì không quan trọng, làm tốt chính mình là được."
"Ừm, biết rồi."
Giang Niên tuy không thiện lương, nhưng không hề cản trở việc hắn thích những thiếu nữ hiền lành.
Còn Vu Đồng Kiệt, đúng là đồ bỏ đi.
Cuối cùng, Trương Ninh Chi giấu không được chuyện, lại giả bộ vô tình nhưng kỳ thực hết sức rõ ràng hỏi một câu.
"Sao ngươi không thêm bạn với ta?"
"À... chúng ta không phải trước sau bàn sao, trong phòng học không nhớ ra. Nghỉ mới nhớ tới, vừa định thêm bạn, thì ngươi thêm ta trước."
"À, vậy à, thế nhưng ngươi ở phòng học lại thêm một bạn nữ có cặp đùi rất to."
Trương Ninh Chi buồn bã nói.
Không phải, ngươi làm cái gì vậy?
Chúng ta chỉ là bạn bè, bảo bối, ngươi có ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ đến vậy sao?
"Bình thường ngươi vẫn luôn chú ý đến ta như vậy sao?"
"A?"
Trương Ninh Chi ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt liền luống cuống, "Không phải... Ta không có, chỉ là vừa vặn... Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta... có chút buồn ngủ."
Giọng nói vội vàng cúp máy, Giang Niên tặc lưỡi một tiếng, ném điện thoại rồi ra khỏi phòng.
Trong phòng khách, mẹ hắn vẫn còn đang trả lời tin nhắn trên ghế sofa. Thấy Giang Niên đi ra, biểu lộ vui vẻ không khép miệng lại bớt đi một chút, nhưng nghĩ tới thành tích của hắn lại không tốt nên sa sầm mặt.
"Một người ở đơn vị chúng ta, con trai của cô ấy là Vu Đồng Kiệt hình như cùng lớp với con, đều là được lên lớp. Có ấn tượng không? Có muốn hôm nào mẹ dẫn con đi chơi không?"
Trong lòng hắn trước giờ không giấu giếm chuyện gì. "Có, hắn vừa mới nói với người ta xong rằng con dựa vào gian lận thi cử để được thăng lớp."
Nghe vậy, Lý Hồng Mai sắc mặt thay đổi.
"Vậy người này tâm nhãn rất xấu xa, con ít tiếp xúc với hắn thôi. Vốn còn định hai nhà cùng ăn một bữa cơm, giờ thì không cần nữa, lòng tốt cho chó ăn."
Giang Niên cười cười, tính tình này của hắn không thoát khỏi liên quan đến mẹ hắn.
Hôm sau.
Ngày Quốc Khánh đầu tiên, Giang Niên nằm ở nhà một ngày.
Trương Ninh Chi từ tối hôm qua đến giờ vẫn không lên tiếng, Giang Niên cũng lười quản. Cũng không biết thế nào, từ khi hệ thống ly hôn giáng xuống, tâm tính của hắn liền thay đổi.
Nhân sinh chính là một miếng đậu phụ, có nát hơn cũng chỉ là bã đậu.
Nếu như dựa theo quỹ đạo sinh hoạt ban đầu, tương lai mình sẽ ly hôn, dù có cố gắng đến mấy cũng không thể thăng chức tăng lương. Lúc tuổi còn trẻ rất nghèo, cố gắng mấy năm cũng không còn trẻ.
Giang Niên đã nghĩ thông suốt nguồn gốc hạnh phúc của đời người đến từ nỗ lực của bản thân, cố lên, liều mạng!
Mãi cho đến tối mới ra khỏi phòng, phát hiện Từ thúc ở cửa đối diện đang cùng cha ruột của mình nói chuyện phiếm, không khỏi sững sờ.
"Từ thúc? Hôm nay được nghỉ ạ?"
Trong ấn tượng, cha ruột của Từ Thiển Thiển đặc biệt bận rộn, thuộc loại cuồng công việc, một kẻ nghiện công việc. Nghe nói ban đầu muốn đổi bệnh viện, vì Từ Thiển Thiển nên mới không có điều đi.
"Ừ, Tiểu Niên à?"
Chủ nhiệm Từ trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp, "Nghe mẹ con nói con được vào đội tuyển Olympic, tiến bộ thật lớn."
Giang Niên dứt khoát đứng đó, cùng lão Từ trò chuyện.
"Cũng không kém lắm đâu ạ, học thuộc một chút."
Lý Hồng Mai từ phòng bếp nhô người ra, nhìn thoáng qua Giang Niên đang cười hì hì trong phòng khách, cau mày.
"Chơi cả ngày rồi, đi gọi Thiển Thiển sang ăn cơm."
Từ khi mẹ của Từ Thiển Thiển qua đời năm, sáu năm trước, cơ bản hàng năm những ngày lễ lớn nhỏ. Hai nhà đều cùng nhau trải qua, cửa đối diện nhau cũng tiện, chỉ thêm hai đôi đũa mà thôi.
"Vâng."
Cửa đối diện đóng, Giang Niên đi vào, nhìn lên, cửa phòng Từ Thiển Thiển mở ra. Đang gục xuống bàn làm bài tập, nghe thấy động tĩnh nàng quay đầu nhìn thoáng qua.
"Ngươi làm xong bài tập chưa?"
"Chưa, định chép của ngươi."
Giang Niên tiện thể ngồi trên giường nàng, a một tiếng rồi nằm xuống, "Làm được nhưng không muốn làm, không làm được tối nay lại xem."
"Ngươi tránh ra, đừng ngủ lên giường của ta."
Từ Thiển Thiển không quen nhìn hắn, "Bẩn, ra ngoài!"
"Hôm nay ta không ra ngoài."
"Vậy cũng bẩn."
"Tùy ngươi, à, bảo ngươi ăn cơm đó."
Giang Niên từ trên giường ngồi dậy, đứng cạnh nàng xem bài thi, bỗng nhiên chỉ vào một chỗ, "Từ này viết sai rồi."
"Viết sai chỗ nào, vốn dĩ là như vậy."
Từ Thiển Thiển liếc nhìn, có chút do dự.
"Sai rồi, phương pháp viết đúng là..."
Hắn tiện tay Baidu, đặt điện thoại lên bàn, làm ra vẻ xong rồi đi, "Nhớ qua ăn cơm, món ăn ngon lắm."
Lưu lại cô nương một mình, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào trang sách, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ.
Hắn có phải rất xui xẻo không?
Bữa tối căn bản là người lớn đang tán gẫu, cơ bản phải rất muộn mới tan cuộc. Giang Niên và Từ Thiển Thiển ăn rất nhanh, bỏ bát xuống rồi cực kỳ ăn ý nhìn nhau.
"Mẹ, con sang nhà đối diện làm bài tập."
Bạn cần đăng nhập để bình luận