Vừa Mới Chuẩn Bị Thi Đại Học, Hệ Thống Ly Hôn Ngịch Tập Tới

Chương 181: Chớ đắc ý, cha mẹ ta cũng đang nỗ lực

Buổi chiều sau khi tan học, Giang Niên chậm rãi đứng dậy.
Trương Ninh Chi nhìn hắn một cái, hiếu kỳ nói:
"Ngươi tại sao không đi tranh cơm?"
"A, ta đi nhà ăn ký túc xá, có người mời ta ăn cơm."
Giang Niên từ trước đến nay thành thật, "Trên đường người vừa nhiều lại chen chúc, dễ làm mất quần đùi."
Quần đùi chạy mất?
Trương Ninh Chi thăm dò được một chút xíu giá trị biến thái.
Nhưng nghĩ đến hắn là Giang Niên, lập tức lại cảm thấy hợp lý.
"Bên kia nhà ăn ăn ngon không?"
"Tạm được, miễn cưỡng xem như ngon miệng."
Giang Niên ăn ngay nói thật, "Nhà ăn bên lầu dạy học này, có chút ngán, ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị."
"Đồ củ cải lớn đa tình."
Diêu Bối Bối xen vào.
Kỳ thi chung kết thúc, Diêu Bối Bối càng thêm hoạt bát hơn một chút.
Bởi vì hậu cung phi tử của hắn đông đảo, Giang Niên cũng lười hỏi nàng tại sao đoạn thời gian trước lại buồn bực nhiều như vậy.
Có lẽ là minh tinh nàng hâm mộ lại đi "cỏ" fan rồi?
Hoặc là đơn thuần do rối loạn nội tiết tố.
Tóm lại, tâm sự của thiếu nữ mười bảy tuổi, đừng có mà đoán mò.
Hỏi một cái, một cái so một cái không bình thường, không phải đói thì là mệt, hoặc là muốn "ngọa tàm", dưỡng da trắng.
Hoặc là. khóc lóc om sòm, vì cái gì! Dì cả tới chậm một chút!
"Ăn một bữa cơm thôi mà ngươi cũng quản nhiều như vậy, cho ngươi một quyền."
Giang Niên đã nắm giữ huyền bí của "nhật tự trùng quyền", một quyền đánh xuống siêu cấp biến thái.
"A, nhà ăn còn không bằng ta nấu ăn ngon."
Diêu Bối Bối mạnh miệng.
Trương Ninh Chi mắt sáng rực lên, nhìn về phía nàng:
"Bối Bối, cậu còn biết nấu cơm à?"
Diêu Bối Bối đem tóc tán loạn trên trán hất ra sau tai, hời hợt nói:
"Biết a, rất đơn giản, xem qua giáo trình liền biết."
Giang Niên mỉm cười, nhịn không được nói:
"Xem qua giáo trình vậy cậu đã xem qua thầy thuốc chưa?"
"Ngươi! Ngươi mới có vấn đề về đầu óc!"
Diêu Bối Bối tức giận, ôm lấy Trương Ninh Chi, "Anh anh anh, Chi Chi bảo bối, hắn khi dễ tớ, cậu mau quản hắn đi!"
Trời ạ, trà xanh nữ!
"Cậu đừng có khi dễ Bối Bối."
Trương Ninh Chi mở miệng nói.
"Ô sờ kê, cho những người kém thông minh một chút yêu thương."
Giang Niên lùi lại, vừa lùi liền là bảy tám bước, "Ăn cơm đi, mọi người trong nhà, các cậu cứ tiếp tục, tớ đi trước."
Bên ngoài hành lang phòng học.
Lâm Đống gần đây trên mạng phát hiện một cơ hội kiếm tiền, nói một cách chính xác là khi chat nhóm trên mạng có người nhắc tới.
Vòng bạn bè phát quảng cáo, một bài ba bốn khối. Làm nhiệm vụ còn có thể thăng cấp, đạt đến cấp bậc chỉ định có thể đầu tư vào trong đó, tiền kiếm được mỗi ngày đều có thể thấy.
Hắn biết thứ này không thích hợp, nhưng vẫn là muốn thử xem.
Chuẩn bị trở về ký túc xá nằm một lát, rồi nhanh chóng đến giờ tự học buổi tối sẽ đi nhà ăn ký túc xá ăn cơm.
Chỗ tốt là, như vậy không chỉ có thể ngủ một giấc trong phòng ngủ, lúc đánh món ăn a di sẽ cho thêm một chút. Tính toán đâu ra đấy, có thể tiết kiệm được tiền ăn khuya.
Gia đình hắn điều kiện không tệ, mỗi tháng có chừng hai ngàn tiền tiêu vặt. Coi như vung tay quá trán tiêu xài, vụn vụn vặt vặt mỗi tháng cũng có thể tiết kiệm được hơn mấy trăm.
Trước kia không nghĩ tới việc tiết kiệm, bây giờ hắn muốn làm một chút vốn khởi động.
Lâm Đống vẫn luôn tưởng tượng mình là một phú nhị đại đẹp trai, giàu có, đáng tiếc lão phụ thân của hắn tuy có năng lực, nhưng khoảng cách đến trình độ phú ông còn có một đoạn đường phải đi.
Hắn tương đối hiếu thuận, sẽ không oán trách phụ mẫu.
Mỗi lần nhắc tới phú nhị đại, hắn luôn kiên định không thay đổi nói:
"Chớ đắc ý, cha mẹ của các ngươi rất tốt, nhưng cha mẹ của ta cũng không kém, bọn hắn đã đang nỗ lực."
Đang đi tới, bỗng nhiên vai bị vỗ một cái.
Hắn quay đầu, trông thấy một gương mặt thật thà.
"Tài Lãng?"
"Đống ca, cậu trở về phòng ngủ sao?"
"Đúng vậy a, cậu đây là..."
Lâm Đống hơi có chút chần chừ, đánh giá hắn một chút, "Có việc?"
"Một chút xíu chuyện, muốn hỏi cậu một chút."
Vàng Tài Lãng rất là hoạt bát, "Đống ca, tớ mời cậu ăn cơm đi, chúng ta vừa đi vừa nói."
Lâm Đống cũng không có cự tuyệt, vừa vặn tiết kiệm được sáu đồng tiền.
Vu Đồng Kiệt đi trong đám người, nhìn về phía người bạn học trầm mặc, giản dị Hồ Niệm Trung bên cạnh.
"Không ra bên ngoài ăn sao? Ngược lại, để tớ mời khách."
Hồ Niệm Trung lắc đầu, trên khuôn mặt đen kịt, kiên nghị hiện ra một tia ngượng ngùng tương phản.
"Vẫn là nhà ăn đi, không thể chiếm tiện nghi của cậu."
Trên mặt Vu Đồng Kiệt không có biểu lộ gì, trong lòng có chút khinh thường. Hắn không ưa nổi cơm ở căn tin, nhưng loại lời này hắn sẽ không nói ra miệng, tránh gây phiền toái cho mình.
"Đi, đi thôi."
Buổi chiều vừa tan học, ráng chiều rực rỡ.
Trên đường rộn rộn ràng ràng, tất cả đều là học sinh nội trú tan học về.
Vu Đồng Kiệt lúc này mới nhớ tới, Hồ Niệm Trung cũng là học sinh nội trú, không khỏi dùng ánh mắt liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới một phen.
Áo khoác đồng phục màu trắng, quần đồng phục màu xanh đậm, giày Cavans mũi giày phát vàng. Tóc húi cua, làn da ngăm đen, đôi môi dày mím chặt, cực kỳ ít nói.
Chỉ là nhìn qua liền cho người ta một cảm giác không thú vị, cùng lớp học có cái tên người gỗ, người cao to chuyên làm bài tập kia có thể so một trận.
Nghĩ đến đây, Vu Đồng Kiệt không khỏi lắc đầu.
Người như vậy ở trong tổ của Lý Thanh Dung, thuần túy là lãng phí tài nguyên. Không bằng đem cơ hội nhường cho mình, một bên nâng cao thành tích, một bên bồi dưỡng tình cảm.
Hồ Niệm Trung vẫn là bộ dáng trầm mặc ít nói, đồng dạng lườm Vu Đồng Kiệt một cái.
Người này một thân trên dưới quần áo giày dép đều rất đắt, chỉ có óc heo là rẻ nhất.
Nói đơn giản, một kẻ có tiền ngu ngốc.
Trong nhà hắn tuy nghèo, nhưng người không ngu, chỉ là không thích nói chuyện mà ưa thích quan sát.
Ví dụ như lớp trưởng, quần áo giày dép trên người nhìn có vẻ đơn giản, không có logo Nike, Li-Ning. Nhưng nhìn kỹ liền sẽ phát hiện, chất lượng của từng loại quần áo, giày dép đều rất tốt, lại vừa vặn, nhìn rất đẹp.
Với lại lớp trưởng nhìn mỗi người bằng ánh mắt bình đẳng, mặc dù tính cách lãnh đạm, nhưng không có cho người ta cảm giác xa cách.
Khi Vu Đồng Kiệt tìm tới mình, bày tỏ muốn mình chủ động đổi tổ. Hắn ý thức được đối phương có mục đích không trong sáng, xuất phát từ bản năng muốn cự tuyệt.
Nhưng đối phương vừa mở miệng liền chuyển khoản hai trăm tệ, triệt để chặn miệng hắn.
Nhà ăn ký túc xá lầu hai, ngoài cửa sổ hoàng hôn tà dương rực rỡ.
Một nam sinh cùng hai nữ sinh trong veo như nước ăn cơm, trận chiến này hấp dẫn không ít người chú ý. Đáng giận hơn là, nam sinh kia vậy mà lại nhìn điện thoại.
Không phải chứ, huynh đệ, điện thoại của cậu tàng trữ Tây Thi ở trong đó sao?
Hai nữ sinh da trắng nõn nà ngồi đối diện, một người có khuôn mặt tươi đẹp, sáng sủa, một người nhu thuận đáng yêu. Thế mà vẫn có thể chơi điện thoại, chỉ hận không thể thay thế hắn mà thôi!
"Cậu nhìn cái gì mà chăm chú thế?"
Trần Vân Vân hiếu kỳ hỏi.
"A a, cùng tổ trưởng của các cậu nói chuyện phiếm."
Giang Niên lật ngược điện thoại lại, chủ động dùng thái độ chân thành đối đãi với mọi người, "Hắn vừa mới nói một chuyện rất thú vị."
Trần Vân Vân có chút im lặng, nàng đối với mái tóc đã gội sạch, xõa tung của mình hài lòng nhất, có thể nói là đỉnh cao tự tin về nhan sắc, đáng tiếc đối phương lại chìm đắm trong việc nói chuyện phiếm.
Bất quá, nàng đã sớm quen với bản tính của Giang Niên, cũng lười nịnh nọt.
"Chuyện gì?"
"Nói là điện thoại kiêm chức kiếm tiền, nghe nói còn phải ném tiền vào."
Giang Niên đặt điện thoại xuống, bắt đầu ăn cơm, "Hắn tựa hồ đã hạ quyết định, dự định muốn làm."
Nghe vậy, Vương Vũ Hòa không khỏi ngẩng đầu:
"Cái này thật sự có thể kiếm được tiền sao?"
Không đợi Giang Niên nói chuyện, Trần Vân Vân quay đầu nghiêm túc cảnh cáo nói:
"Đừng tin, đều là gạt người cả đấy.
"Trước kia, tớ nghe nói từ anh họ đang học đại học, học viện của anh ấy có rất nhiều người bị lừa. Nói là xoát đơn lừa phí môi giới, ban đầu đệm mấy đồng tiền, về sau đệm mấy trăm, mấy ngàn."
"Vậy chỉ xoát đơn nhỏ thôi không phải được rồi sao?"
Vương Vũ Hòa mộng mộng mơ mơ.
"Không có đơn nhỏ, tất cả đều là đơn lớn."
Trần Vân Vân cau mày nói, "Đơn càng đắt tiền, phí môi giới càng cao, một ngàn đồng tiền phí môi giới một trăm năm mươi đồng, khẳng định có người động lòng."
Vương Vũ Hòa hé miệng, đáng xấu hổ thừa nhận vừa rồi nàng có chút động lòng.
Loại âm mưu xoát đơn này thật đáng sợ, chỉ là nghe Trần Vân Vân hình dung liền động lòng. Nếu thật sự gặp phải loại chuyện này, mình hơn phân nửa là không khống chế được.
Giang Niên đặt đũa xuống, cười cười:
"Không phải xoát đơn, loại âm mưu đó đã qua thời rồi. Nghe Lâm Đống nói là quảng cáo ở vòng bạn bè, chỉ cần sao chép nội dung phát một bài, hình như là 3 đến 10 đồng."
Vương Vũ Hòa ngẩn người, hiếu kỳ hỏi:
"Thật sự có thể cầm được tiền không?"
"Có thể, lưu giữ ảnh chụp màn hình, ngày đó kết toán luôn a."
Giang Niên nói, "Bất quá hình như yêu cầu tài khoản wechat sinh hoạt, không được che giấu bất kỳ ai, cũng không được xóa ngay."
Nghe vậy, Trần Vân Vân nghiêm mặt nói:
"Vậy chính là dùng uy tín của học sinh để lừa gạt càng nhiều người tham gia, đem người nhà và bạn bè của học sinh đều lừa gạt vào."
Sau đó, nàng nhìn về phía Giang Niên hỏi:
"Cậu sẽ không định tham gia đấy chứ?"
"Không có, chỉ là xem tổ trưởng của các cậu làm sao để kiếm lợi thôi."
Hắn khoát khoát tay, "Tổ trưởng của các cậu không có đần, bất quá hắn hình như thật sự có thể lừa."
"Lừa thế nào?"
Trần Vân Vân kinh ngạc.
"Khó mà nói, đó là bí mật kinh doanh của tổ trưởng các cậu."
Giang Niên tiếp tục xem tin nhắn của Lâm Đống, sau đó lại ngẩng đầu, "Nhưng đây chính là âm mưu, các cậu đừng động vào những thứ này."
Trần Vân Vân lắc đầu:
"Tớ không có ngu."
Vương Vũ Hòa cũng gật gật đầu, chân thành nói:
"Tớ cũng vậy."
Đang nói, Giang Niên vừa quay đầu vậy mà thoáng nhìn thấy Vu Đồng Kiệt.
Không khỏi có chút nghi hoặc, người này đến nhà ăn ký túc xá làm gì, người bên cạnh còn có chút quen mắt.
Kiệt ni rùa, rùa kẹt rồi kết bạn mới sao?
"Cậu lại còn chờ cái gì nữa?"
Trần Vân Vân hỏi.
"Không có gì, nhìn thấy đám người quen của chúng ta."
Giang Niên cũng không nói gì, nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong mâm của Trần Vân Vân, hỏi:
"Gần đây cậu có kế hoạch giảm béo không?"
"Tớ béo sao?"
Trần Vân Vân lập tức khẩn trương, vô ý thức cúi đầu nhìn ngực.
Thể chất của nàng có chút đặc biệt, mỗi lần béo lên đều bắt đầu từ ngực. ngực lớn không dễ mặc quần áo, mặc váy nhỏ giống như khoác rèm cửa.
Cho nên mỗi lần đều tận lực duy trì cân nặng, thậm chí giảm cân, chính là vì muốn mặc quần áo đẹp mắt.
Vương Vũ Hòa nhìn nàng một cái, bạn thân khuê phòng có quyền lên tiếng nhất:
"Không mập."
"xác thực không mập, kỳ thật tớ chỉ muốn ăn một miếng thịt."
Giang Niên nhận ra có thể sinh ra hiểu lầm, lập tức từ trong vùng sấm sét nhảy ra, nhăn nhó nói:
"Nhà nghèo, khi còn bé chỉ được ăn măng xào thịt bóp."
Trần Vân Vân cùng Vương Vũ Hòa đều trầm mặc.
"Muốn ăn thì nói thẳng có phải được rồi không, nhất định phải vòng vo."
Trần Vân Vân có chút bất mãn, đối với chữ "béo" canh cánh trong lòng, nhưng vẫn là gắp thịt cho hắn:
"Cho cậu."
Vương Vũ Hòa làm theo, chân thành nói:
"Cho cậu."
Một màn này vừa lúc bị Vu Đồng Kiệt bưng bàn ăn trở về thu hết vào trong mắt, trên mặt hắn không khỏi lộ ra vẻ xem thường.
Cả ngày trộn lẫn cùng nữ sinh, giống y như cái thứ gì đó.
Hắn ngồi xuống xong, chờ Hồ Niệm Trung chậm một bước đi tới.
Lập tức lại có chút thoải mái, thầm nghĩ như vậy cũng tốt, để Giang Niên tiếp tục đắm chìm trong ôn nhu hương, thành tích chẳng mấy chốc sẽ tụt dốc không phanh.
Tháng trước ra quân bất lợi, tháng này chính là sân nhà của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận