Vừa Mới Chuẩn Bị Thi Đại Học, Hệ Thống Ly Hôn Ngịch Tập Tới

Chương 11: Bàn chân trắng như tuyết

"Nào! Uống !"
Bên ngoài quán nướng, khói bếp nghi ngút, chiếc máy thông gió cỡ lớn thổi tung làn khói dầu lên trời.
Trên bãi cỏ nhân tạo, bày biện mười mấy tấm bàn tròn lớn bằng gỗ cùng một vòng ghế dựa nhựa màu hồng. Dưới ánh đèn sáng tỏ, tám chín học sinh cụng ly bia.
"Sao Giang Niên không đến?"
Có người hỏi.
"Không có tiền sao, ai mà biết hắn."
Một nam sinh nói năng thô lỗ, nồi lẩu nhỏ trên bàn sôi sùng sục bốc hơi nóng, "Mấy ngày nay hắn đều không nói chuyện với bọn mình."
Lạc Trì ngồi trong góc, sắc mặt có chút lúng túng. Hắn và Giang Niên quan hệ không tệ, biết rõ nguyên nhân, thấy chủ đề càng ngày càng đi xa, nhịn không được giải thích.
"Này, là chuyện lần trước, không phải mọi người đùa giỡn bị hắn nghe thấy sao. Giang Niên có thể hơi giận dỗi, nói ra là ổn thôi."
"Có gì đâu mà nói, hắn thích đến thì đến, không thì thôi."
Chu Ngọc Đình bỗng nhiên lên tiếng.
"Hả?"
Lạc Trì không ngờ Chu Ngọc Đình lại lên tiếng, lập tức ngượng ngùng.
Đám người này vốn dĩ vây quanh Chu Ngọc Đình chơi cùng, nay Chu Ngọc Đình đã lên tiếng, những người còn lại tự nhiên lời nói càng thêm kịch liệt, trắng trợn gièm pha Giang Niên.
"Đã nghèo thì mãi là nghèo, nói hắn hai câu thì đã sao?"
"Đúng vậy, giả bộ cái gì mà trái tim pha lê, đùa tí cũng không được thì có ý nghĩa gì. Hắn thích thì đến không thích thì thôi, chẳng lẽ còn muốn chúng ta phải đi nịnh nọt lớp trưởng chắc?"
Chu Ngọc Đình là lớp trưởng, thành tích ở lớp luôn đứng trong top 5. Gia đình có điều kiện, thông minh, vóc dáng đẹp lại còn biết chơi, duyên với người khác giới luôn rất tốt.
Lạc Trì ưa thích Chu Ngọc Đình không sai, nhưng nghe trên bàn người khác gièm pha Giang Niên. Ban đầu cứ nghĩ chỉ nói đơn giản vài câu, về sau phát hiện thậm chí còn lôi cả mẹ người ta vào.
Vẫn mắng không ngừng, ngược lại càng nói càng hăng, càng nói càng quá đáng.
"À... Không cần phải như vậy chứ?"
"Cái gì mà không cần phải, chúng ta có nói sai gì sao? Đã nghèo thì mãi là nghèo, quỷ nghèo sinh quỷ nghèo, cả đời cũng không có gì gọi là triển vọng."
Dù Lạc Trì và Giang Niên quan hệ thật ra cũng chỉ có thế, càng không muốn trước mặt Chu Ngọc Đình làm trái lại, nhưng giờ phút này nghe vậy cũng có chút khống chế không nổi tính tình.
Rầm một tiếng, Lạc Trì đột nhiên đứng dậy, cả giận nói.
"Đủ rồi!"
"Chúng mày bị bệnh à, Giang Niên không đến thì cũng không đến mức lôi người nhà người ta vào, không biết còn tưởng Giang Niên giết mẹ chúng mày không bằng."
"Thật con mẹ nó chịu không nổi bọn ngu xuẩn chúng mày, bạn bè với chó còn hơn, uống mẹ chúng mày rượu đi thôi!"
Lạc Trì mắng một hơi, đặt xuống ba tờ một trăm, không thèm nhìn đám người, quay đầu rời đi.
Trên bàn, hoàn toàn im lặng.
Vài giây sau, có người kịp phản ứng.
"Bốp" một tiếng, một người cầm chai bia đứng lên, nhìn chằm chằm bóng lưng Lạc Trì rời đi, mắt đỏ ngầu quát.
"Ngu xuẩn! Mày có giỏi thì đừng đi!"
"Làm gì vậy chứ!"
Chu Ngọc Đình bất mãn, trừng mắt nhìn người kia, "Người ta đi rồi, mày nói những lời này thì có ích gì!"
"Nhưng mà..."
"Ngồi xuống!"
Chu Ngọc Đình khoanh tay, liếc xéo hắn, "Mày có biết cha của Lạc Trì là ai không? Mày mà động thủ, không dưới mười lăm ngày mới được ra, mày không muốn học nữa à?"
Lưu Phi Bằng đang cầm chén rượu từ từ uống, nghe những lời trên bàn cười không nói. Khóe miệng nhếch lên không chỉ đùa cợt Giang Niên, mà còn đùa cợt cả đám nam sinh đang ngồi.
Một đám chó ngu nghèo kiết xác, tưởng rằng xa lánh Giang Niên là có thể thu hoạch được sự ưu ái của nữ thần sao?
Hắn thấy rất rõ, cha của Lạc Trì là lãnh đạo công an huyện. Mặc dù bình thường có vẻ ẻo lả nhưng không ngờ đôi khi cũng rất có khí phách.
Điều này cũng làm Lưu Phi Bằng coi trọng Lạc Trì một chút, ít nhất không phải mấy tên não tàn chuyên nịnh nọt, có tư cách cạnh tranh với mình.
Huống hồ hắn cũng hiểu rõ, Chu Ngọc Đình rất thông minh, sẽ không vì chuyện này mà xa lánh Lạc Trì. Người ta coi trọng bối cảnh, ở huyện thành nhỏ, quan trọng nhất chính là bối cảnh và thực lực.
Chiếc bánh ga-tô thắng lợi, hẳn là phải do người ổn trọng và có thực lực như mình hưởng thụ.
"Khụ khụ."
Lưu Phi Bằng trên mặt lộ ra nụ cười, mở miệng phá vỡ bầu không khí trầm mặc, "Ngọc Đình lần thi này thế nào, có hy vọng thăng ban không?"
Chỉ một câu nói, trên bàn liền trở lại bầu không khí bình thường.
Chu Ngọc Đình nhíu mày, "thi cũng tạm, chỉ là không biết có cơ hội hay không."
"Không sao."
Lưu Phi Bằng cười ha hả, ra vẻ một người đàn anh trầm ổn, "Ta có nghe ngóng, cuộc thi lần này độ khó tăng lên, có lẽ 530 điểm là có thể thăng ban rồi."
"Thật sao?"
Mắt Chu Ngọc Đình sáng rực lên, "Ta ước tính được 510 điểm, nếu may mắn, nói không chừng có thể chạm mốc 530."
"Ừm, coi như kém một chút cũng không sao."
Lưu Phi Bằng cười cười, dường như trong lúc lơ đãng nhắc tới, "Cha ta và chủ nhiệm khối của chúng ta rất thân thiết."
"Những lời này là hôm nay ông ấy nói, nếu thật sự không được, ta có thể giúp ngươi nói một tiếng."
"Tốt, vậy trước hết cảm ơn Bằng ca."
Chu Ngọc Đình lộ vẻ ngoan ngoãn.
Tài nguyên giáo dục của lớp chuyên Toán khác một trời một vực so với lớp thường, không phải giáo viên thiên vị, mà là nền tảng của hai khối lớp khác nhau.
Thứ hạng trong lớp của Chu Ngọc Đình luôn duy trì trong top 5, đầu tuần chủ nhiệm lớp còn tìm nàng nói chuyện riêng, bảo nàng chuẩn bị kỹ cho kỳ kiểm tra, tranh thủ thăng lên lớp chuyên Toán để học.
Nếu có thể thăng ban, đồng thời trụ vững ở lớp chuyên. Cơ bản có thể đỗ một trường đại học top dưới, top trên cũng có hy vọng, nàng vẫn luôn rất muốn đến thành phố biển Lộ Đại học... ..
Dưới ánh đèn, Giang Niên mở chiếc hộp màu trắng, sắc mặt ngưng trọng lấy ra thuốc xoa bóp.
Mở nắp ra, một mùi thuốc nồng đậm xộc vào mũi.
Hắn quay người, lắc đầu.
"Đang yên đang lành, sao lại trẹo chân thế? Từ thiển thiển, lúc lên lầu, đầu óc em đang mơ mộng cái gì à?"
Từ Gia đang ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách, Từ thiển thiển nghe vậy nghiến răng nghiến lợi!
"Anh mới là mơ mộng! Còn không phải do... Do có chuột!"
"Chuột đáng yêu như vậy, mà em cũng sợ à?"
Giang Niên thở dài thườn thượt, đi tới trước mặt nàng, ở trên cao nhìn xuống, "Chậc chậc."
Từ thiển thiển bị tiếng "chậc chậc" của hắn chọc giận, ném ngay một cái gối ôm về phía hắn.
"Cút! Để tự tôi bôi!"
"Không được, Lão Từ chưa tan làm, ta phải giúp em bôi thuốc."
Giang Niên trên mặt lộ ra một tia cười gian, "Hơn nữa, cơ hội tốt thế này, ta sao có thể bỏ qua."
"Yên tâm! Ta sẽ... Nhẹ tay thôi!"
Sắc mặt Từ thiển thiển trắng bệch thấy rõ, không có nữ sinh nào không sợ đau.
"Anh để đó, tự tôi làm."
"Bị trẹo chân thì phải xử lý ngay, sức em yếu, sẽ để lại máu bầm."
Giang Niên kéo tới một chiếc ghế đẩu, nhướng mày, "Đưa chân bẩn ra đây nào."
"Anh mới chân bẩn! Không tin anh ngửi thử xem!"
Từ thiển thiển không tình nguyện, đưa bàn chân nhỏ trắng như tuyết tới.
Có lẽ là do con gái rất thích rửa chân, cả bàn chân không có da chết, ngược lại ửng hồng, ngón chân co lại trông như những viên chè trôi nước trắng ngần.
Do tư thế đưa chân lên ghế sofa, vạt áo ngủ của Từ thiển thiển bị kéo căng, ôm lấy đường cong núi đôi, lộ ra vô cùng bắt mắt.
Giang Niên chỉ liếc qua rồi thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ bao giờ lại lớn thế không biết.
Hắn đổ một chút thuốc xoa bóp ra lòng bàn tay, hết sức chuyên chú xoa lên vùng da gần mắt cá chân của Từ thiển thiển. Dùng một chút lực, rồi xoay tròn theo từng vòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận