Vừa Mới Chuẩn Bị Thi Đại Học, Hệ Thống Ly Hôn Ngịch Tập Tới

Chương 211: Bụng cá tàng thư

Trương Ninh Chi đi học cũng sẽ mệt mỏi rã rời, nàng thường sẽ chọn gục xuống bàn nghe giảng bài.
Một bên nghe giảng bài một bên tranh thủ chợp mắt, sách vở chất chồng lên cao.
Mặc dù lão sư đứng trên bục giảng cái gì đều thấy được, nhưng cái trò này chủ yếu là "bịt tai mà đi trộm chuông". Không nhất định phải lừa được lão sư, lừa gạt được bản thân một chút cũng tốt.
Lúc này, Trương Ninh Chi rõ ràng có chút buồn ngủ.
Không khí trong phòng học này chẳng khác nào uống thuốc ngủ, ngồi cũng buồn ngủ mà đứng cũng buồn ngủ. Chưa ăn no thì buồn ngủ, ăn quá no cũng buồn ngủ, buổi chiều càng khiến người ta buồn ngủ đến mức không chịu nổi.
Giải thích theo khoa học thì là do không gian nhỏ mà lại nhiều người, một phòng học hơn sáu mươi người hít thở.
Buổi chiều không mở cửa sổ, vậy thì càng buồn ngủ vô hạn.
Trong lớp có người sẽ tự chuẩn bị một bình dưỡng khí nhỏ, cảm thấy không thở nổi thì chĩa vào miệng hít mạnh một hơi, cả người lập tức trở nên tỉnh táo.
Hít dưỡng khí cái thứ này, chỉ có lúc trạng thái cơ thể không tốt mới hiệu nghiệm.
Trước kia có trường học sẽ tổ chức học sinh khá giỏi tập thể hít dưỡng khí trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, thậm chí từng có trường hợp tổ chức cả lớp cùng truyền nước mà vẫn không hiệu quả.
Giang Niên vươn ngón tay, nhẹ nhàng chọc chọc vào cánh tay Trương Ninh Chi.
"Khục."
Trương Ninh Chi lập tức ngồi thẳng dậy, phát hiện là Giang Niên. Quay đầu có chút u oán liếc nhìn đối phương, mím môi rõ ràng có chút không vui.
"Ngươi làm gì?"
"Không có gì, tố cáo ngươi đi học ngủ gật."
Giang Niên chỉ dám cẩn thận từng chút một tăng mức độ chọc tức nàng, sợ không cẩn thận lại quá tay.
"Ngươi dám!"
Trương Ninh Chi giơ nắm đấm nhỏ nhắn đáng yêu lên, nũng nịu dọa dẫm, "Ngươi mà tố cáo ta, tan học ta liền đánh ngươi một trận."
Nàng đã không còn là cô bé ngốc nghếch mới vào lớp, dưới sự ảnh hưởng không thể diễn tả bằng lời của Giang Niên. Đã hoàn toàn trưởng thành, có biện pháp ứng phó với những trò đùa của cậu.
Ngọa tào, biết đối phó rồi à.
Giang Niên sửng sốt một chút, ý là mình vừa rồi như vậy. Chỉ là chạm vào Chi Chi bảo bảo một cái, nhưng hoàn toàn không chọc giận nàng, cũng không cần dỗ dành.
Ân.
Lý Hoa đã tỉnh táo lại, thấy tiết Vật Lý sắp kết thúc. Đặc biệt nghiêng người tiếp cận hóng chuyện, xen vào kênh nói chuyện của hai người.
"Đi học sao có thể ngủ gật chứ? Bởi vì người ta thường nói, trẻ trung không cố gắng..."
"Ngươi chết đi."
Giang Niên đẩy hắn ra, cạn lời, "Ngươi vừa mới ngủ say như lợn chết, đừng có nói chuyện."
Trương Ninh Chi che miệng cười trộm, cũng không còn buồn ngủ nữa.
Kế hoạch thất bại.
Hai ba tiết học trôi qua như nước chảy, không có chuyện gì phát sinh.
Giang Niên xác thực muốn ban thưởng, nhưng không quá bức thiết.
Cậu muốn chính là, hoàn thành nhiệm vụ trong tình huống không khiến Trương Ninh Chi tức giận. Chứ không phải một lần thất bại liền không ngừng tăng mức độ, cho đến khi hoàn toàn chọc Chi Chi nổi giận rồi lại đi dỗ dành nàng.
Con người không thể tiện đến mức đó.
Vì một cái ban thưởng mà làm loại chuyện này, vậy lần sau không phải sẽ làm chuyện quá đáng hơn sao?
Buổi chiều tự học.
Giang Niên buồn bực ngán ngẩm làm bài, tạm thời gác lại nhiệm vụ.
Một tờ giấy nghịch thiên truyền tới, rơi trên bàn Giang Niên. Cậu lập tức ngây người, mở ra xem, phía trên viết bằng bút đỏ "Cho ta mượn đỏ bút".
Ký tên Bối Bối.
Cậu vừa quay đầu, phát hiện Diêu Bối Bối đang bĩu môi về phía bên cạnh, ra hiệu đem tờ giấy đưa cho Trương Ninh Chi. Không khỏi có chút im lặng, trực tiếp vò nát tờ giấy.
Cậu rút một cây đỏ bút từ trên bàn mình, ném về phía chỗ ngồi của nàng. Đỏ bút bay qua gần nửa lớp, đáp xuống chuẩn xác trên tay Diêu Bối Bối.
Diêu Bối Bối lập tức ngây người, ngẩng đầu nhìn Giang Niên. Lại cúi đầu nhìn cây đỏ bút mình vừa bắt được, cả người không khỏi rơi vào trầm tư.
Sao có thể ném qua được nhỉ?
"Ai ai! A Niên, mau nhìn!"
Lý Hoa bưng một cái túi bút hình cá mập màu lam, làm ra vẻ nhảy tưng bừng, lo lắng nói.
"Nhanh! Nhanh mổ bụng con cá ngốc này ra!"
Giang Niên sắp bị đám người này làm cho phát điên, từng người đều không lo học hành.
Anh em còn có chuyện quan trọng đây!
Bất quá so với việc cãi nhau với Lý Hoa, rồi lại lâm vào vòng luẩn quẩn "Giang Niên Giang Niên". Rõ ràng phối hợp với hắn biểu diễn, còn đỡ lãng phí thời gian hơn.
Thế là, Giang Niên vẻ mặt im lặng kéo khóa kéo túi bút cá mập ra.
Con cá trong nháy mắt không còn nhảy nhót.
Lý Hoa hít sâu một hơi, làm ra vẻ mặt khoa trương. "Tờ giấy! Trong bụng cá lại có tờ giấy!"
Cỏ, đúng là trẻ con ngây ngô vui vẻ thật.
Giang Niên liếc hắn một cái với ánh mắt cá chết, vẻ mặt không kiên nhẫn lấy tờ giấy ra khỏi túi bút.
Lý Hoa Hưng, Phù Dung Vương .
Thấy vậy, Giang Niên cạn lời, mất đi toàn bộ khả năng ngôn ngữ.
Lý Hoa cười ha hả, hưng phấn như một con chó.
"Nhanh đọc ra đi! Đọc to lên!"
Giang Niên nhìn lướt qua tờ giấy, mở miệng nói.
"Lưu mỗ mỗ bảy vào bảy ra Lý Hoa."
"Giang Niên, Giang Niên!"
Lý Hoa phát ra tiếng thét chói tai, không chịu được những lời lẽ thô ráp này, "Ngươi thật không có ý tứ, ta vẫn là nên tìm Mã Quốc Tuấn thôi."
Lời còn chưa dứt, cửa phòng học chợt vang lên một giọng nói.
"Ta vừa mới vào đã thấy Lý Hoa ngươi đang nói chuyện phiếm với Giang Niên!"
Lão Lưu chắp tay sau lưng, đi vào phòng học.
"Lại là hai đứa các ngươi! Đứng lên!"
Giang Niên và Lão Lưu cùng một giuộc, nói ra vẫn phải cảm tạ Jenny công tử.
Khi đó Giang Niên vừa mới chuyển lớp, bị Jenny chơi xỏ một vố. Khiến cho cậu rất tức giận, cãi nhau xong mới phát hiện tên này có bối cảnh khá là cứng.
Lão Lưu nguyện ý giúp cậu gánh tội, Giang Niên cũng thuận nước đẩy thuyền đòi chút lợi ích.
Độ lượng như vậy, cho chút đặc quyền không quá đáng chứ?
Giang Niên trong lớp luôn chủ trương, gặp vấn đề trừ điểm thì đừng hoảng, nghĩ kĩ rồi hành động sau. Có thể chạy thoát hay không, có thể lươn lẹo hay không, có thể đổ cho lớp bốn hay không.
Tự mình trải nghiệm việc bảo vệ lớp, cho chút lợi ích không quá đáng chứ?
Chỉ là giờ phút này, Lão Lưu thật sự có chút không đứng đắn. Giang Niên cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đứng dậy trước, sau đó liền bị Lão Lưu gọi lên văn phòng.
Trong văn phòng.
"Ta có từng nhấn mạnh trong lớp là, tự học cấm nói chuyện phiếm không!"
Lão Lưu nghiêm nghị quát lớn, "Bắt được ngươi nói chuyện phiếm không phải lần một lần hai."
Lý Hoa đứng đó, nhận lấy cơn giận của Lão Lưu.
"Vâng, thưa thầy."
Lão Lưu thật ra cũng không nói gì thêm, chỉ là mắng Lý Hoa vài câu.
"Đi, ngươi đứng đó suy nghĩ một lúc đi."
Quản lý lớp cũng như nấu ăn, áp lực quá cao hay thả lỏng quá đều không ổn.
Về điểm này, Lão Lưu có kiến giải độc đáo của riêng mình.
Chủ nhiệm lớp không quan tâm ai đúng ai sai, chỉ quan tâm trật tự và hỗn loạn. Điều hắn muốn đảm bảo là, học sinh mỗi ngày bình an xuất hiện ở phòng học.
Sau đó, tập trung chăm sóc học sinh yếu kém, đảm bảo không ai trong lớp bị tụt lại phía sau trong học tập và sinh hoạt.
Còn về việc làm cho lớp xuất sắc, thật ra vẫn là dựa vào thành tích. Kỷ luật nghiêm chỉnh là để cho lãnh đạo thấy rằng lớp Olympic 3 rất có quy củ là được rồi.
Lý Hoa không hề oán trách việc mình bị xách lên phòng làm việc, chỉ là. Hắn hơi quay đầu lại. Nhìn thấy Giang Niên đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, răng hàm đều sắp nát vụn.
"Thầy ơi, Giang Niên cậu ta cũng làm mà."
Nghe vậy, Lão Lưu ngẩng đầu nhìn hắn một chút.
"Ngươi là thủ phạm chính, cậu ta là tòng phạm."
"Ngọa tào? Còn có thể như vậy!"
Lý Hoa muốn ngất đi, "Không phải. Thầy ơi, ngọa tào, ta..."
Giang Niên cười, chỉ vào hắn.
"Mẹ mày sinh ra mày đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận