Vừa Mới Chuẩn Bị Thi Đại Học, Hệ Thống Ly Hôn Ngịch Tập Tới

Chương 217: Đấu kiếm chỉ là thiên phú, cũng là yêu thích

Một đám người chạy thể dục xong trở về, vừa vào phòng học liền bắt đầu cởi quần áo.
"Mở cửa sổ, mở cửa sổ!"
Thiến Bảo vẫn như cũ là người kinh điển mở cửa sổ đầu tiên, các giáo viên khác lên lớp đều hô đứng dậy. Chỉ có Thiến Bảo vừa vào lớp, mở miệng liền là mở cửa sổ.
"Nóng quá đi!"
Lý Hoa phong tao lại uyển chuyển từ cửa phòng học lăn vào.
Giang Niên còn đứng ở bục giảng kia, tay bóp mũi.
"Mùi mồ hôi cút đi."
"Mẹ kiếp, ngươi không tiến cung thật sự là đáng tiếc."
Lý Hoa hoài nghi Giang Niên đã "Thiến Bảo" hóa, "Lão Mã, cái này tiện không biên giới."
Ác ý bình luận, Giang Niên không nghe.
Ngược lại đợi lát nữa có tiết mục rút thăm trúng thưởng cho học sinh lên biểu diễn, chính là loại đĩa quay điện tử kia. Nói là ngẫu nhiên, bởi vì cơ hồ không có người có thể dùng vật lý gian lận.
Đương nhiên, Giang Niên ngoại lệ.
Ông chủ nhỏ không tính mở, không có đóng chính là không có mở.
Cách giờ lên lớp còn năm sáu phút, bởi vì lập tức sẽ tổ chức buổi họp chủ đề của lớp, nên phía trước phòng học tụ tập một đám đông người cùng Thiến Bảo nói chuyện phiếm.
Rộn ràng nhốn nháo, âm thanh giống như là nước sôi sùng sục.
Trong đám chủ nhiệm các môn, Thiến Bảo có nhân khí cao đến dọa người.
Ngoài khí chất thời thượng đặc hữu của giáo viên tiếng Anh, nàng còn có sự thong dong đặc hữu của các nghệ thuật gia lão làng. Yêu rải tiền lì xì, yêu nói chuyện phiếm bát quái, là người vui vẻ trong đội ngũ giáo viên.
Thiến Bảo bị đám người vây quanh, học sinh lớp 12 đang ở độ tuổi kịch liệt biểu đạt ý kiến. Bởi vì cái gọi là đấu kiếm là thiên phú, nhưng miệng tiện cũng là yêu thích.
"Lão sư, chơi trò chơi có phần thưởng không?"
"Lão sư, em báo cáo, Đào Nhiên tâm lý cực kỳ không khỏe mạnh."
Không ai để ý nơi góc khuất, Giang Niên đang viết chữ lên bảng đen liên quan tới tâm lý khỏe mạnh. Hắn chép theo tài liệu một cách chậm rãi, Thiến Bảo nói đợi lát nữa khi chủ trì hoạt động cần phải chụp ảnh.
Chữ viết bảng đen của Giang Niên bình thường, không tính là đẹp mắt, nhưng cũng coi là tinh tế, thuộc về loại kiểu dáng trung quy trung củ.
Hắn vừa quay đầu, trông thấy Trần Vân Vân đứng ở bên cạnh nhìn mình làm việc, lập tức vui vẻ.
"Tốt quá rồi, đúng là quản gia bé nhỏ, chúng ta được cứu rồi."
Trần Vân Vân bị hắn chỉnh cho đơ người, có chút nghiêng đầu nhìn về phía nơi khác. Dưới ánh mặt trời màu bạch kim, gương mặt nàng nổi lên một vòng đỏ ửng không dễ phát hiện.
"Cái gì mà quản gia, là giám sát cậu làm việc."
"Chủ nông trường đúng không, không cần thiết, tôi làm theo lười biếng."
Giang Niên lắc lắc tay, "Chép tài liệu có chút mệt mỏi rồi, phần còn lại cậu giúp tôi chép nhé."
"Tôi?"
Trần Vân Vân vô thức muốn cự tuyệt, lại bị Giang Niên kéo tới. Còn chưa mở miệng, trong tay đã bị nhét một viên kẹo, bút cùng tài liệu liền đưa tới.
"Cứ như vậy đi, cố lên, tôi đi vệ sinh một lát."
Giang Niên nói.
"A..."
Trần Vân Vân ngây dại, cuối cùng lại cũng chỉ có thể hé miệng, quay người làm nốt công việc còn dang dở của hắn.
Trên hành lang, Giang Niên đi vệ sinh xong trở về.
Hắn phát hiện toàn bộ khối lớp giống như đều đang tổ chức buổi họp chủ đề tâm lý khỏe mạnh, đồng thời cơ hồ đều là các cô giáo chủ trì, sát vách hai lớp là cô giáo sinh vật Chung Tình đang tổ chức.
Có lẽ lãnh đạo cảm thấy tâm lý thứ này quá nghiêm túc, vẫn là phái một nữ đồng chí đi chấp hành, càng có thể đảm nhiệm nhiệm vụ như vậy.
Chung Tình đang khẩn trương, có thứ tự tổ chức công tác chuẩn bị trước buổi họp lớp, cho dù là nhiệm vụ của trường học, cũng là chăm chú đối đãi, trong lòng yên lặng đọc thuộc lòng lời thoại.
Ánh mắt thoáng nhìn qua, trông thấy Giang Niên đứng ở ngoài cửa.
Xong, thổ phỉ tới, chúng ta không cứu nổi rồi.
Chung Tình trong lòng, lời kịch lặng lẽ đọc thuộc lòng im bặt mà dừng, cùng nghịch đồ ngoài cửa bốn mắt nhìn nhau.
Từ trong mắt hắn, cô nhìn thấy chỉ có một mảnh thanh tịnh ngu ngốc.
Hắn tới làm gì?
Thôi, bỏ qua đi, coi như không nhìn thấy.
Qua hai giây, sao hắn vẫn còn ở đó?
Chung Tình có chút không nhịn được, nàng thầm nghĩ Giang Niên sẽ không một mực ở lại hai lớp không đi chứ?
Lấy tính cách của hắn, nói không chừng thật sự có thể làm ra loại sự tình này.
Chung Tình không muốn bị nghịch đồ nhìn chằm chằm vào buổi họp chủ đề tâm lý vui vẻ, càng tổ chức càng tự bế.
Nghĩ đến cái này, nàng từ trong phần thưởng mò ra mấy viên kẹo trái cây.
Sau đó đi ra ngoài phòng học, định dâng cúng cho Giang Niên lão gia, để đuổi nghịch đồ rời đi.
Giang Niên dự định đứng ở đó cho tới khi chuông vào học vang lên rồi mới rời đi, cũng không phải là hiếu tâm biến chất gì.
Chỉ là bình thường luôn luôn nhìn Tình Bảo một mặt nghiêm túc, cho nên có chút hiếu kỳ nàng làm sao tổ chức buổi họp chủ đề tâm lý, cũng không thể vẫn là dáng vẻ bình thường đó chứ?
Chợt, gặp Tình Bảo đi về phía hắn, trên mặt không còn dáng vẻ căng cứng.
"Cho cậu, nhiều hơn nữa thì không có."
"A?"
Giang Niên mộng.
Lại xin cơm thành công, nhưng không phải là ý định ban đầu của mình.
Thôi được rồi, tốt thôi.
"Cảm ơn lão sư, em về trước đây."
Giang Niên nói lời cảm ơn xong, giả bộ muốn đi.
Vừa quay đầu lại vừa vặn đối diện với ánh mắt của Quý Giai Ngọc, từ khi nàng và bạn trai cùng nhau chuyển lớp, lớp càng thêm hài hòa, thế là bỏ qua.
Thật xin lỗi, phu nhân, mị lực của cô đã tiêu tán.
Gặp Giang Niên rời đi, Tình Bảo lúc này mới thở dài một hơi, quay người trở về bục giảng.
Reng reng reng, chuông vào học vang lên.
Tình Bảo ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười mềm mại hoàn toàn khác biệt so với bình thường.
"Được rồi, các bạn học, hôm nay chúng ta..."
Két!
Một bóng người từ cửa sau lớp hai lảo đảo đi vào, mở màn sét đánh!
Đưa tay "ba" một cái, chụp một tấm hình.
Tình Bảo sửng sốt một giây, nhưng rất nhanh chóng nối liền lời nói.
Đồng thời trong lòng càng thêm im lặng, nghịch đồ này, người chê chó ghét, lúc trước thật sự là nhìn lầm.
Trở lại lớp học, Thiến Bảo cũng đang tổ chức buổi họp chủ đề tâm lý khỏe mạnh.
"Báo cáo!"
"Vào đi."
Thiến Bảo để hắn vào rồi nói tiếp nội dung buổi họp đã chuẩn bị tốt từ trước.
"Lớp 12 là giai đoạn áp lực lớn nhất trong cuộc đời cấp ba, cũng là lúc ý thức bản thân..."
Trở lại chỗ ngồi sau, hắn chọc chọc cánh tay Trương Ninh Chi.
"Muốn kẹo không?"
Trương Ninh Chi hiếu kỳ, nhìn xem viên kẹo mềm trong lòng bàn tay hắn.
"Ở đâu ra?"
"Cô giáo sinh học cho, cô ấy đang mở buổi họp lớp ở sát vách."
Giang Niên ra hiệu nàng đưa tay ra, không đưa tay liền không cho - thực tế chính là muốn giở trò cũ.
"Cô giáo sinh học?"
Trương Ninh Chi nhỏ giọng nói, nhớ lại một cô giáo sinh học nghiêm túc.
Ngược lại là nàng không nghĩ tới, Giang Niên vậy mà quan hệ tốt với cô giáo sinh học như vậy. Bất quá cũng bình thường. Thành tích sinh học của hắn tăng lên nhanh như vậy, xin mấy viên kẹo cũng không có gì.
"Úc, vậy tớ muốn."
Nàng mở ra lòng bàn tay trắng nõn.
Giang Niên không phải đặt kẹo lên, mà là giống như gắp thú bông. Năm ngón tay cầm theo viên kẹo mềm, chầm chậm chạm đáy rồi lại buông ra.
Năm ngón tay xòe ra như hoa sen, lướt qua lòng bàn tay mềm mại trắng nõn của Trương Ninh Chi.
Trương Ninh Chi bị kích thích, lòng bàn tay đột nhiên co lại.
"A..."
Lời nói đến bên miệng, nghĩ đến đây là lớp học, lại đành nuốt trở vào.
Giang Niên thuần túy là muốn bắt nạt người khác, xung quanh nhiều bạn học như vậy, may mà không ai chú ý tới góc khuất dựa tường này, không thì lần này nàng chắc chắn sẽ xấu hổ đến chết.
Nàng mím môi một cái, đang định thưởng thức kẹo.
Chợt, lại nghe thấy tiếng hỏi của Giang Niên.
"Lớp trưởng, ăn kẹo không?"
"Ừm."
Trương Ninh Chi đột nhiên lại không muốn ăn kẹo, đặt viên kẹo mềm lên bàn. Sau đó dựa vào tường, ngẩng đầu làm bộ mình đang chăm chú nghe Thiến Bảo tổ chức buổi họp chủ đề.
Lý Hoa cũng nhận được một viên kẹo, có chút kinh ngạc.
"Cái này ăn không được có bị xuống địa ngục không?"
"A, đúng vậy."
Giang Niên sờ cằm, hạ thấp giọng nói, "Cậu nói xem, nếu tớ nói cho Diêu Bối Bối, lần trước cậu nói nàng là cao thủ nhu đạo?"
Nghe vậy, Lý Hoa tay run một cái, viên kẹo lộc cộc lăn trên bàn.
"Ca, cậu tha cho tôi đi."
"Quỳ xuống! Nếu không trên trời dưới đất không ai cứu được cậu!"
Giang Niên nắm lấy cơ hội cười ha ha, không dám cười lớn, sợ Thiến Bảo đuổi hắn ra ngoài đứng.
Nàng đối với người khác có lẽ không đến mức nghiêm khắc như thế, dù sao lão tổ tông có câu ngạn ngữ.
Gần Tết Mặc dù hôm nay không phải cuối năm, nhưng hôm nay tổ chức buổi họp chủ đề tâm lý khỏe mạnh. Đại khái sẽ nói một câu, xem như nể mặt buổi họp.
Bất quá đối với mình lại là ngoại lệ, muốn bị mắng té tát.
Lý Hoa khuất phục trước dâm uy, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, hình như mình chưa nói qua loại lời nói ngỗ nghịch này.
"Nhu đạo cao thủ? Mẹ kiếp, đây không phải cậu nói sao?"
Đối phương phát động thẻ bài pháp thuật tuế nguyệt sử sách.
Trên giảng đài, Thiến Bảo vẫn đang chiếu powerpoint, đây là trình tự đầu tiên bắt buộc phải có của buổi họp.
"Lớp 12 là thời kỳ thanh xuân nảy mầm, cũng là thời kỳ dễ dàng yêu đương nhất. Đặc biệt là gần đến kỳ thi đại học ba tháng kia, rất nhiều bạn học vì áp lực mà tỏ tình."
"Yêu sớm tựa như là bánh ga tô nhỏ."
Nàng nói đến một nửa, chợt trông thấy Giang Niên giơ tay, không khỏi có chút im lặng.
"Cậu không phải lên nhà vệ sinh rồi sao?"
Giang Niên đứng lên, ngượng ngùng nói.
"Lão sư, cô quan tâm em vậy sao? Em không phải muốn đi nhà xí, chỉ là muốn hỏi một chút, phần thưởng có bánh ga tô nhỏ không? Bị lão sư nói, em thấy đói bụng rồi."
Thiến Bảo bó tay, lần trước im lặng như vậy cũng là đối với Giang Niên im lặng.
"Không có bánh ga tô nhỏ, cậu có thể nếm thử yêu sớm."
"Vậy thì thôi."
Giang Niên khoát tay.
Anh em đều được ngồi cùng bàn bao cơm rồi, còn yêu sớm làm mẹ gì nữa? Ngoại trừ làm ta dính một thân nước bọt. Sai lầm, hắn càng thích liếm người khác hơn.
"Giang Niên, cậu có kinh nghiệm yêu sớm muốn chia sẻ với mọi người không?"
Thiến Bảo mỉm cười ngọt ngào, "Hoặc giả nói về người mình thích, đều có thể chia sẻ với mọi người."
Nghe vậy, lớp học lập tức bắt đầu ồn ào.
Trương Ninh Chi không dám ngẩng đầu, dù sao cách Giang Niên quá gần. Sợ trở thành mục tiêu bị văng nước bọt, cuối cùng đành hùa theo cả lớp ồn ào, vừa nghĩ tới cái tình cảnh kia, nàng đã bắt đầu đỏ mặt.
Giang Niên suy tư một lát, "Còn chưa có, em sẽ cố gắng, lão sư."
Thiến Bảo cũng không định níu kéo Giang Niên không buông, chỉ coi việc nhỏ xen vào làm sinh động bầu không khí. Một mực đọc Powerpoint xác thực buồn tẻ, nhưng khâu này không có cách nào trực tiếp bỏ qua.
Chu Ngọc Đình nghe Giang Niên nói câu kia "còn chưa có", trong lòng có chút khó chịu.
Hắn thật sự là không cần thiết.
Bất quá nàng cũng không để ý nhiều, trước mắt nước giếng không phạm nước sông rất tốt. Nàng cũng không đến mức chủ động nhắc tới chuyện đã qua, cả hai bên đều cảm thấy không cần thiết.
Dư Tri Ý nghe được Giang Niên phủ nhận, không khỏi híp mắt lại.
Lừa ai vậy?
Giang Niên người này cũng là tuyệt, không muốn đánh giá.
Nàng vuốt vuốt vai, thầm nghĩ buổi trưa hôm nay phải đi mua tất lưới. Ăn cơm trưa xong, thừa dịp nghỉ trưa lại ra ngoài trường, như vậy cũng có thể tránh bị bạn học bắt gặp.
Diêu Bối Bối nghe Powerpoint nghe đến mức buồn ngủ, lén mở điện thoại.
Nàng lại đổi tên trên ứng dụng, Thiếu nữ đáng yêu thích ăn móng giò hầm đậu tương . Thuận tiện tìm tới bình luận, trả lời những kẻ ngu ngốc gần đây.
Kêu cái gì mà "đạp người thọt tốt chân", nghe xong trí thông minh liền không cao. Thời đại nào rồi, còn dùng loại ID người máy này.
"Mày có phải bị anh em đâm nhiều quá nên quen rồi không, đầu gối không thẳng lên được?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận